• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa đến thời gian cho buổi học quyền anh tiếp theo, kỳ nghỉ lễ Thanh Minh đã đến trước.

Trong số các thành viên của phòng 202, ngoài Từ Quả là người địa phương về nhà thì những người khác đều ở lại.

Kỳ nghỉ hiếm hoi mà bên ngoài lại mưa rả rích nên chẳng thể làm gì được.

Sau khi cả nhóm thức dậy, cử một người đi mua bữa sáng, ăn xong thì cùng nhau chơi game.

Hà Đông Phàm có vẻ không tập trung lắm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát tình hình mưa.

Đến hơn 12 giờ trưa, khi trận game lại thua và mưa cũng đã tạnh.

Lý Bạch Tử nói:
“Không chơi nữa.”

Giang Tâm cũng tháo kính xuống, xoa xoa trán:
“Mệt rồi! Mệt cả tim!”

Hà Đông Phàm đứng dậy đi đến ban công. Không khí mang theo mùi cỏ cây ẩm ướt, nước nhỏ từng giọt từ mái hiên, khung cảnh trước mắt ướt đẫm hơi nước.

Cậu đứng một lúc sau đó đi tắm, gội đầu, thay đồ và lấy mũ bảo hiểm ra.

Lý Bạch Tử nhìn cậu:
“Giờ này còn đi xe làm gì? Đi ăn cùng bọn này đi!”

Giang Tâm nói:
“Tôi thấy cậu lâu rồi không đi xe, sao giờ lại muốn đi nữa?”

“Chỉ là tự nhiên muốn thôi. Cơm trưa mấy cậu tự ăn nhé.” Hà Đông Phàm tung mũ bảo hiểm lên một cái, trông có vẻ rất hứng khởi:
“Tôi đi đây.”

Nhưng lần này Hà Đông Phàm không lang thang vô định trên các con đường ở thành phố Ngọc Hòa như mọi khi mà có mục tiêu rất rõ ràng: phía đông vành đai hai.

Cậu nhớ Ninh Hân từng nói cô sống ở khu chung cư Chính Dương, phía đông vành đai hai.

Hà Đông Phàm dừng xe dưới khu chung cư Chính Dương, nhìn vào bên trong khuôn viên.

Đây là một khu chung cư cũ, nhà thấp tầng, xung quanh cây cối xanh tốt, trông rất đẹp.

Nhưng cậu không biết Ninh Hân ở tầng nào, căn hộ nào, cũng không biết cô có ở nhà hay không. Cậu thậm chí còn tự hỏi liệu việc mình đến đây đột ngột như vậy có quá đường đột không.

Hà Đông Phàm tìm chỗ đậu xe rồi cảm thấy đói nên vào một quán gần đó ăn chút gì đó.

Trong lúc đó, cậu liên tục lấy điện thoại ra rồi lại bỏ vào túi.

Thật sự rất muốn gặp cô.

Lúc bận rộn thì không sao.

Nhưng khi rảnh rỗi, tâm trí cậu không thể ngừng nghĩ đến cô…

Chậc!

Muốn bù lại tất cả những lần không gặp trong ba năm qua!

Hà Đông Phàm cảm thấy sự dai dẳng của mình có phần kỳ quặc.

Nhưng rồi cậu lại tự an ủi mình: Gặp một lần thì sao chứ? Đời người chỉ có một lần, gặp được thêm một lần là lời thêm một lần.

Hà Đông Phàm gãi đầu, một lần nữa lấy điện thoại ra.

Trong lòng tự nhủ: Đàn ông con trai, còn do dự cái gì nữa?

Sau đó nhanh chóng bấm số gọi cho Ninh Hân.

Khi tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi, ngón tay Hà Đông Phàm nhịp nhịp lên bàn.

Một lúc sau Ninh Hân mới bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng như cơn mưa ngày hôm nay:
“Alo.”

Hà Đông Phàm nhìn vào trong khu chung cư:
“Cô giáo Ninh, lần trước chị nói đã mua găng tay cho em đúng không? Em… em đang đi dạo ngoài này, tiện đường qua khu của chị, không biết em ghé lấy có được không?”

Đầu dây bên kia dừng lại vài giây:
“Chị đang ở ngoài, khoảng một tiếng nữa mới về nhà, em xem thời gian có tiện không?”

“Tiện ạ.” Cậu trả lời ngay lập tức.

“Vậy được, em qua lấy đi.”

Hà Đông Phàm đáp một tiếng “Được”, rồi cúp máy.

Sau đó, cậu hơi cau mày, nhỏ giọng nói:
“Chị ấy… có phải tâm trạng không tốt không nhỉ?”

Giọng cô nghe có vẻ thiếu sức sống.

Hoặc có thể bị ốm?

Mọi giả thuyết của Hà Đông Phàm đều không có cách nào xác thực, cuối cùng cậu chỉ nghĩ rằng có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều.

Cậu chọn một vị trí có tầm nhìn tuyệt vời để chờ Ninh Hân.

Trước tiệm thuốc đối diện khu chung cư có đặt vài ghế dài bằng thép không gỉ.

Cậu ngồi đó, chỉ cần Ninh Hân trở về cậu sẽ nhìn thấy.

Có lẽ do tiết trời xuân hè, Hà Đông Phàm ngồi chưa bao lâu đã cảm thấy buồn ngủ, cố gắng gượng chống lại cơn sụp mí mắt.

Không biết đã đợi bao lâu, bên cạnh Hà Đông Phàm có một ông cụ ngồi xuống.

Ông cụ cầm trên tay một chiếc quạt nhựa in quảng cáo, quạt vài cái cho mình rồi đổi hướng quạt cho Hà Đông Phàm.

Ông hỏi bằng giọng địa phương của Ngọc Hòa:
“Cậu nhóc, nóng không?”

Ba năm sống ở Ngọc Hòa, giờ Hà Đông Phàm đã không còn gặp khó khăn với phương ngữ này nữa:
“Cháu không nóng ông ạ.”

“Cậu nhóc đang đợi người à?”

“… Một người bạn.”

Ông cụ kiên trì quạt cho Hà Đông Phàm:
“Bạn gái phải không?”

Không phải.

Nhưng cũng không hiểu sao cậu không muốn phủ nhận.

Cười cười.

Hà Đông Phàm nheo mắt lắc đầu, đồng thời xua tay, thái độ khiêm tốn kỳ lạ:
“Không… không phải…”

“Rồi sẽ sớm thành thôi.” Ông cụ dùng quạt vỗ nhẹ lên vai Hà Đông Phàm, “Miệng ông linh lắm đấy, cháu có tin không?”

Hà Đông Phàm cũng thích trò chuyện với ông cụ, liền gật đầu:
“Tin, tin ạ.”

Ninh Hân xách theo một túi vải, bên trong có vài quả cam, kẹo bánh đóng gói sẵn và ít đậu phộng.

Từ trạm xe buýt, cô đi bộ về nhà.

Đang cân nhắc có nên gọi điện cho Hà Đông Phàm để báo mình đã về đến nhà, bảo cậu có thể qua bất cứ lúc nào.

Kết quả, liếc mắt một cái đã thấy cậu.

Cậu mặc một bộ đồ thể thao màu xám đậm, ngồi trên ghế dài trước tiệm thuốc, thân người hơi nghiêng, chân phải gác lên chân trái, cánh tay phải đặt lên lưng ghế của ông cụ bên cạnh.

Tay trái cậu cầm một chiếc quạt nhựa, vui vẻ quạt cho ông cụ bên cạnh, vừa quạt vừa trò chuyện.

Ninh Hân bật cười ngay lập tức.

Cậu đúng là kiểu người có thể nói chuyện với bất kỳ ai.

Ninh Hân xách túi đi tới, đứng cách cậu khoảng hai mét, gọi:
“Hà Đông Phàm.”

Hà Đông Phàm sững người, quay đầu nhìn cô, lập tức đứng dậy:
“Ông ơi, lần sau lại nói chuyện tiếp nhé, người đến rồi.”

Từ góc nhìn của ông cụ, Hà Đông Phàm hoàn toàn che khuất Ninh Hân.

Ông cụ thò đầu ra nhìn:
“Cô bé này xinh thế.”

Ninh Hân: “?”

Hà Đông Phàm vội vàng trả lại quạt cho ông cụ, chào tạm biệt:
“Lần… lần sau nói chuyện tiếp ạ.”

Nói xong, cậu quay người bước về phía Ninh Hân, tự nhiên nhận lấy túi vải trong tay cô rồi đi qua đường:
“Cô giáo Ninh, chị nhanh thật đấy, em vừa mới đến.”

Ninh Hân đi theo cậu qua đường:
“Chị còn định gọi điện cho em thì đã thấy em rồi.”

Hai người đi vào khu chung cư, đến trước tòa nhà.

Hà Đông Phàm đứng lại.

Ninh Hân khó hiểu:
“Sao vậy?”

Hà Đông Phàm liếc mắt nhìn quanh, giọng hơi rụt rè:
“Em lên trên có tiện không? Hay là chị mang xuống cho em?”

Ninh Hân thấy thái độ xa cách này của cậu thật buồn cười:
“Tất nhiên là tiện rồi.”

Khóe miệng Hà Đông Phàm nhếch lên, dẫn đầu bước vào, mỗi bước nhảy hai bậc thang:
“Tầng mấy?”

Ninh Hân bước theo cậu, bất giác cũng mỗi bước nhảy hai bậc:
“Tầng ba.”

Hà Đông Phàm quay sang nhìn cô:
“Ôi, giỏi ghê!”

Cái này thì có gì mà giỏi chứ?

Ninh Hân cạn lời, không biết phải đáp lại thế nào.

Cầu thang không có đèn, chỗ ngoặt được chiếu sáng lờ mờ qua các ô cửa lưới, nếu là buổi tối thì sẽ rất tối.

Cầu thang này Ninh Hân đã leo hơn hai năm, luôn chỉ có mình cô.

Nhưng giờ lại có một cảm giác gì đó rất khác lạ.

Không biết phải diễn tả thế nào, chỉ là cảm thấy…

Leo cầu thang không còn là việc nhàm chán.

Khi đến tầng ba, Ninh Hân lấy chìa khóa ra trước, cắm vào ổ và nhẹ nhàng xoay sang phải.

Lúc đẩy cửa, cô quay lại nhìn Hà Đông Phàm, định bảo cậu không cần đổi giày, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị một tiếng thở gấp cắt ngang.

Ninh Hân vội vàng quay đầu lại.

Trên sofa trong phòng khách, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm nhau mãnh liệt, quần áo cũng đã vén lên.

Ngay cả Ninh Hân, người từng chứng kiến họ hành xử “quá đáng” trước đây, cũng bị sững sờ.

Mức độ “quá đáng” lần này không giống những lần trước.

Đôi nam nữ kia bị gián đoạn, liếc nhìn ra cửa, vội vàng kéo lại quần áo.

Ninh Hân phản ứng, lập tức quay người đưa tay lên che mắt Hà Đông Phàm.

Hành động của cô quá gấp gáp, không kiểm soát được lực, trực tiếp dùng sức ép cậu vào tường.

Cô còn đặc biệt xác nhận rằng tay mình đã che hoàn toàn mắt cậu chưa, sau đó chỉnh lại vị trí.

Hà Đông Phàm đột nhiên bị đẩy vào tình huống này, não bộ như ngừng hoạt động, hơi thở cũng nghẹn lại, chỉ có thể siết chặt túi vải trong tay.

Mất đi thị giác, các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn.

Khoảng cách giữa hai người quá gần.

Sau lưng cậu là bức tường lạnh lẽo cứng nhắc, trước mặt là một cơ thể mềm mại, ấm áp.

Lòng bàn tay cô áp lên hốc mắt cậu, hơi ấm lan tỏa.

Tóc cô mềm mại lướt qua chóp mũi cậu.

Hơi thở nóng hổi của cô phả vào cổ cậu.

Cô gần như nằm gọn trong lòng cậu.

Thật ra, cô đúng là nằm trong lòng cậu.

Cậu thậm chí có thể ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ của xà phòng trên người cô, còn có… mùi hương trầm thoang thoảng…

Hầu kết của Hà Đông Phàm chuyển động lên xuống một cách rõ ràng, không dám cử động, hoàn toàn không dám, trái tim như muốn ngừng đập.

Ninh Hân hoàn toàn không nhận ra khoảng cách gần gũi giữa mình và Hà Đông Phàm, cô chỉ muốn đưa cậu ra khỏi nơi “thị phi” này.

Cô dùng tay còn lại giữ lấy vai cậu, lắp bắp nói:
“Đi, lùi, sang bên này.”

Hà Đông Phàm bị bao phủ trong bóng tối, thuận theo lực của cô di chuyển sang trái, lùi về phía sau.

Khi gót chân cậu chạm vào bậu cửa, cậu loạng choạng một chút, Ninh Hân nắm lấy vai cậu để giữ thăng bằng, lại càng sát gần cậu hơn.

Hà Đông Phàm nuốt khan, cảm thấy tay chân như mất hết chức năng, hoàn toàn trở nên máy móc.

Kéo cậu ra đến hành lang, Ninh Hân mới bỏ tay xuống:
“Em chờ ở đây.”

Không đợi cậu trả lời, cô đã quay vào trong nhà.

Ninh Hân không nhìn đôi nam nữ kia mà đi thẳng vào phòng, lấy đôi găng tay đấm bốc ra.

“Cô về nhà sao không nói một tiếng?” Một câu chất vấn vang lên.

Ninh Hân cảm thấy câu hỏi này thật nực cười, dừng bước, đáp:
“Cô nói gì? Đây chẳng lẽ là nhà của một mình cô sao?”

Cô gái kia bày tỏ lý lẽ:
“Không phải cô nói hôm nay tối mới về sao? Cô không hiểu chút phép tắc sống chung nào à?”

Ninh Hân hiếm khi tức giận đến mức này, liền đáp trả ngay:
“Rốt cuộc là ai không hiểu phép tắc sống chung? Đây là khu vực chung, khu vực chung nghĩa là gì, tôi cần phải giải thích không? Hai người làm loại chuyện này ở khu vực chung, tôi mặc định là hai người muốn người khác nhìn thấy đấy!”

“Cô…” Cô gái bị phản bác đến nghẹn lời.

Cô không ngờ Ninh Hân lại nói những lời sắc bén như vậy.

Cô sống chung với Ninh Hân gần hai năm, là người chuyển vào sau.

Ban đầu, hai người thỏa thuận không được đưa bạn trai về nhà, sau đó cô đưa bạn trai đến đôi ba lần, Ninh Hân cũng không phản đối. Sau này, cô viện lý do để bạn trai chuyển vào sống cùng, Ninh Hân chỉ phản đối nhẹ nhàng một chút rồi cũng chấp nhận. Họ chia đều chi phí điện, nước, gas, Ninh Hân cũng không tính toán.

Trong mắt cô, Ninh Hân là người không có cá tính và không có giới hạn.

Không ngờ hôm nay lại khác hoàn toàn.

Cô gái chỉ tay về phía cửa:
“Cô cũng mang đàn ông về nhà mà?”

Ninh Hân bật cười vì tức giận:
“Cô nói gì vớ vẩn thế? Đó là em trai tôi.”

“Thôi thôi.” Bạn trai cô gái kéo cô về phòng:
“Đừng chấp với cô ta.”

???

Cái gì gọi là “không chấp với cô ta”?

Ninh Hân tức đến mức đảo mắt, cảm thấy hai người này đúng là kỳ lạ, chỉ tiếc mình không có miệng lưỡi sắc bén như Dương Hiểu Trinh.

Đến mức muốn đánh người.

Cô tức giận đi ra ngoài, đóng cửa rất mạnh.

Vừa ra đến cửa, Ninh Hân thấy Hà Đông Phàm đang ngồi xổm dựa vào tường đầu cúi xuống, tay phải vò tóc, trông như thể trời sắp sập xuống.

Ninh Hân nhìn dáng vẻ của cậu, tức giận phút chốc tiêu tan.

Sao lại để cậu nhìn thấy chuyện xấu hổ như vậy chứ?

Còn cả dáng vẻ của cậu…

Chẳng lẽ… cậu chưa từng… biết những chuyện liên quan kiểu này sao?

Ví dụ như qua các cách khác?

Khụ khụ.

Ninh Hân nghĩ đến điều này mà tự thấy xấu hổ. Cô cứng đầu bước tới, cúi người nắm lấy cánh tay Hà Đông Phàm, lắc nhẹ:
“Đừng ngồi xổm nữa.”

Hà Đông Phàm ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt dịu dàng của cô, rồi lại nghĩ đến cảm giác lúc cô áp sát vào mình, tai lập tức nóng bừng.

Ninh Hân thấy cậu không động đậy, lại nhìn thấy cổ cậu đỏ ửng lên.

Cô mím môi nói:
“Em đứng dậy trước đã.”

Cô mạnh tay kéo cậu.

Hà Đông Phàm không còn suy nghĩ gì, chống tay lên tường đứng dậy.

Hai người cùng đi xuống lầu.

Ninh Hân đi trước, giọng nói vang lên trong hành lang:
“Cái đó… thật ngại quá.”

Hà Đông Phàm cúi đầu, theo phản xạ lắc đầu.

Cái này không phải cô ngại, là cậu mới đúng.

Ninh Hân hoàn toàn không biết rằng điều Hà Đông Phàm bận tâm khác hẳn điều cô đang nghĩ. Cô chìm trong cảm xúc của mình, chẳng biết phải nói gì về chuyện này.

Sau một lúc suy nghĩ, cô lên tiếng:
“Thật ra chị đã định chuyển ra ngoài, cũng tìm được nhà rồi, ở gần Đại học Ngọc Hòa. Em… đợi chị chuyển ra rồi, hãy đến chơi nhé?”

Hà Đông Phàm đáp:
“Ừ.”

Ninh Hân nhìn đồng hồ, mới ba giờ.

Giờ thì có thể làm gì đây?

Ra khỏi hành lang, ánh sáng tràn ngập.

Ninh Hân đứng dưới ánh mặt trời, quay lại nhìn Hà Đông Phàm:
“Nếu em không có việc gì chị mời em đi xem phim nhé! Xem xong chị mời em ăn tối luôn.”

Đây là cách cô nghĩ ra để “xin lỗi”.

Hà Đông Phàm gật đầu:
“Được.”

Ninh Hân dẫn đường:
“Đi nào, gần đây có rạp chiếu phim.”

Lúc này, Hà Đông Phàm mới để ý thấy trên tay Ninh Hân cầm một túi giấy lớn, trên đó in tên một thương hiệu thời trang thể thao rất hiện đại.

Cậu bước lên, giành lấy túi giấy từ tay cô:
“Để em cầm.”

Hành động này cậu đã quá quen thuộc.

Còn Ninh Hân cũng đã quen với điều đó.

Đến rạp chiếu phim, hai người chọn một bộ phim hài sắp chiếu.

Đến giờ, cả hai vào phòng chiếu.

Lúc này, phòng chiếu vẫn sáng, màn hình đang phát quảng cáo.

Ninh Hân lấy túi vải từ tay Hà Đông Phàm, mở ra:
“Trong này có đồ ăn vặt, trái cây và đậu phộng, đều có thể ăn.”

Hà Đông Phàm không nhìn cô, nhanh chóng lấy hai gói đồ ăn vặt trong tay.

Không lâu sau, phòng chiếu đã kín hơn nửa người. Tất cả đèn trong rạp tắt, bộ phim bắt đầu.

Phim hài khiến người ta bật cười, rạp chiếu thỉnh thoảng vang lên tiếng cười giòn giã.

Ninh Hân xem rất chăm chú, thỉnh thoảng với tay lấy chút đồ ăn.

Còn Hà Đông Phàm thì không thể tập trung xem, đầu óc cậu không thể nào thoát khỏi cảnh lúc nãy khi cô áp sát vào mình, như một trải nghiệm 5D sống động.

Cậu vô thức nghiêng đầu nhìn cô.

Trong bóng tối, cô chỉ là một bóng dáng mờ nhạt.

Thỉnh thoảng ánh sáng màn hình thay đổi, khuôn mặt cô lại hiện rõ, cô đang cười.

Hà Đông Phàm biết mình thích cô, điều này cậu đã thừa nhận từ lâu.

Nhưng cái cảm giác hơn cả thích là gì nhỉ?

Là không chỉ muốn gặp cô, mà còn muốn có được cô, trao tất cả của mình cho cô.

Có lẽ, đó chính là… yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK