• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Hân hôm qua còn nói mình chưa bao giờ quan tâm đến mấy ngày lễ hội đó.

Nhưng hôm nay thì lại khác.

Cô đọc sách nhưng không thật sự tập trung được.

Đến chiều, âm thanh gõ bàn phím dừng lại, cô nhìn qua, Hà Đông Phàm đang nghịch điện thoại.

Ninh Hân nhẹ nhàng gấp sách lại, ngồi thẳng dậy từ chiếc ghế lười: “Anh làm xong việc chưa?”

Hà Đông Phàm mắt vẫn dán vào điện thoại, hờ hững “Ừm” một tiếng.

Ninh Hân liếm môi, lại hỏi: “Thế anh còn việc gì khác không?”

Hà Đông Phàm ngừng lại nửa giây, thu điện thoại về tay, nghiêng đầu nhìn cô.

Cậu khẽ nở nụ cười, lộ ra chiếc răng khểnh: “Sao thế?”

Ninh Hân thu ánh mắt lại, nhìn xuống thảm: “Hôm nay không phải Giáng Sinh à? Hay là… ra ngoài dạo một chút?”

Không nghe thấy cậu trả lời, chỉ nghe tiếng gập nắp laptop.

Ninh Hân ngẩng đầu, Hà Đông Phàm đã thu dọn đồ đạc xong xuôi.

Cậu dọn xong, trông như sẵn sàng đi ngay: “Đi thôi.”

“Anh ra trước đi.” Ninh Hân đứng dậy, “Em thay đồ.”

“Ồ… Ừ, được.” Cậu bước ra ngoài, khép cửa phòng lại.

Hà Đông Phàm ngồi chờ trên ghế sofa một lúc thì Ninh Hân bước ra.

Cô mặc một chiếc áo khoác đen dài qua gối, cổ quấn khăn len màu caramel, mang túi đeo chéo cùng màu.

Cô có dáng người cao ráo, làn da trắng ngần.

Phong thái ung dung, tự nhiên, tri thức, dịu dàng.

Đẹp.

Hà Đông Phàm lại gần, mùi hương từ cô lan tỏa dễ chịu.

Cô còn trang điểm nhẹ, không sắc sảo như đêm qua cậu gặp nhưng trông có sức sống, trong trẻo, dịu dàng.

Hà Đông Phàm hỏi: “Đây là đồ mới à?”

“Ừ.” Ninh Hân gật đầu. Đây không phải phong cách thường ngày của cô, cô giải thích: “Hiểu Trinh giúp em chọn, nói rằng nữ chính phim Hàn đều mặc thế này, đang thịnh hành lắm. Anh thấy… đẹp không?”

“Đẹp.” Cậu gật đầu.

Hai người ra ngoài.

Ninh Hân khoác tay vòng qua cánh tay Hà Đông Phàm.

Hà Đông Phàm nhận ra liền cúi mắt nhìn, cậu mỉm cười, ngẩng cằm ho nhẹ vài tiếng.

Ninh Hân nghiêng đầu, nhìn thấy hàng lông mày hơi nhướng của cậu, bất giác muốn trêu cậu một chút.

Cô lặng lẽ rút tay về.

Toàn bộ biểu cảm của Hà Đông Phàm lập tức thu lại.

Đi thêm mấy bước, chắc chắn cô không khoác nữa, cậu chủ động nắm lấy cổ tay cô đặt lên tay mình, sau đó đút tay vào túi quần, nhẹ nhàng siết tay cô lại.

Trời đã khá muộn nên họ không đi xa, chỉ dạo quanh trung tâm thương mại gần đó.

Trước cổng chính của trung tâm thương mại có một khoảng trống nhỏ được bao quanh bởi các gốc cây, ở giữa là một cây thông Giáng Sinh cao bốn, năm mét. Xung quanh trải đầy “bông tuyết,” trên đó có vài hộp quà giấy màu sặc sỡ.

Cây thông được quấn đèn dây, Ninh Hân nghĩ, buổi tối chắc chắn sẽ còn đẹp hơn.

Bên cạnh trung tâm là các gian hàng nhỏ.

Người đi dạo cũng khá đông.

Đi được một đoạn, Ninh Hân không khoác tay Hà Đông Phàm nữa, cô bị cậu ôm vai kéo vào lòng.

Có vẻ cậu thích tư thế này.

Ninh Hân từng thấy cậu khoác vai Từ Quả, cũng từng thấy cậu khoác vai bạn cùng lớp.

Nhưng thực ra cũng có sự khác biệt.

Những lần đó, cậu luôn nghiêng người về phía họ như đang mượn lực.

Còn khi đi cùng Ninh Hân cậu lại kéo người cô vào lòng mình.

Ninh Hân nghĩ, trời đông lạnh giá, tư thế này thật ấm áp.

Đi thêm một đoạn, Ninh Hân dừng lại trước một gian hàng nhỏ bán đồ trang sức.

Cô gái trẻ bán hàng mỉm cười nói: “Cứ xem thoải mái, tất cả đều là đồ thủ công độc nhất vô nhị.”

Ninh Hân, giống như hầu hết các cô gái, có chút khó cưỡng lại từ “độc nhất vô nhị”. Cô dùng ngón tay vén nhẹ tóc ra sau tai và chăm chú nhìn những món đồ trang sức.

Ánh mắt cô dừng lại ở một chiếc dây chuyền.

Cô gái bán hàng lập tức đưa tay lấy chiếc dây chuyền đó: “Cô thử xem, ở đây có gương này.”

Ninh Hân liếc nhìn Hà Đông Phàm, người đang tỏ ra lưỡng lự, nhưng Hà Đông Phàm đã nhanh nhẹn nhận lấy sợi dây chuyền, vừa ướm thử vừa nói: “Quay lưng lại, anh giúp em đeo.”

Ninh Hân xoay người, tháo khăn quàng cổ giữ trong tay.

Dây chuyền màu vàng, có những viên ngọc trai nhỏ kết thành đường cong, giữa có một mặt dây.

Đây là lần đầu tiên Hà Đông Phàm giúp người khác đeo dây chuyền, cậu thấy khóa dây chuyền nhỏ quá. Nhiều lần gần như đã xong nhưng khóa cứ trượt khỏi ngón tay.

Cô gái bán hàng không nhịn được, lên tiếng: “Anh đẹp trai, hay để tôi giúp?”

Ninh Hân kiên nhẫn, nhìn cô gái và nói: “Không sao, cảm ơn.”

Hà Đông Phàm mất chút thời gian để đeo xong dây chuyền, sau đó giúp cô chỉnh lại tóc.

Ninh Hân lập tức quay lại đối diện với Hà Đông Phàm: “Đẹp không?”

Cậu nhìn cô: “Đẹp.”

Thật ra, Ninh Hân không quá tin vào lời của Hà Đông Phàm, cảm giác cậu chẳng nhìn kỹ. Ánh mắt cô lướt qua cổ cậu, thấy sợi dây chuyền bạc mà cậu luôn đeo.

Cô cúi xuống, nhìn vào chiếc gương nhỏ trên gian hàng để ngắm dây chuyền.

Cô gái bán hàng tranh thủ giới thiệu: “Đây là chất liệu vàng v, không dễ đổi màu hay phai. Ngọc trai là ngọc nước ngọt, đều chọn loại cao cấp.”

Rồi cô gái không quên khen: “Cô có khí chất, đeo vào đẹp lắm, rất tôn da và sắc mặt.”

Ninh Hân cũng thấy nó khá đẹp. Cô chạm nhẹ vào dây chuyền: “Bao nhiêu tiền?”

“388 tệ.”

Ninh Hân nhíu mày, trong lòng đánh giá, chỉ là một quầy nhỏ, giá như vậy có vẻ quá cao.

Cô gái bán hàng liền nói: “Đây là đồ độc nhất vô nhị, cô yên tâm, chất liệu tôi dùng đều rất tốt.”

Ninh Hân đứng thẳng người, quay lưng lại với Hà Đông Phàm, đưa tóc sang một bên vai: “Giúp em tháo ra đi.”

Hà Đông Phàm giúp cô tháo dây chuyền.

Ninh Hân nhẹ nhàng đặt dây chuyền trở lại chỗ cũ: “Cảm ơn.”

Cô quàng lại khăn, liếc nhìn Hà Đông Phàm: “Đi thôi.”

Hà Đông Phàm ôm lấy cô: “Không thích sao?”

Ninh Hân thành thật: “Em thấy giá cao quá.”

Cậu đáp ngay: “Vậy là thích.”

Ninh Hân: “Không đáng.”

Vào trong trung tâm thương mại, Ninh Hân nhìn đồng hồ: “Mình đi ăn tối nhé.”

Trong rất nhiều nhà hàng, Ninh Hân chọn một nhà hàng Âu.

Cô hiếm khi ăn đồ Âu, đây là lần thứ hai.

Lần đầu tiên là đi cùng Dương Hiểu Trinh.

Nhà hàng này khác với nơi lần trước cô ăn, bông cải xanh chỉ được bày để trang trí, còn sống.

Cô cắn một miếng, đắng chát, phải dùng khăn giấy để nhả ra.

Đồ ăn không hẳn là ngon hay không ngon, nhưng bầu không khí nhà hàng rất tốt, có chút lãng mạn.

Ninh Hân chống tay lên cằm nhìn bức trang trí tuyết rơi trên cửa kính, bên ngoài là dòng người qua lại.

Cô không nhớ mình đã đi qua bao nhiêu con phố, cũng như đã nhìn vào những nhà hàng kiểu này bao nhiêu lần từ góc độ của người đi đường.

Đột nhiên có một miếng thức ăn đưa tới môi cô.

Cô hoàn hồn, mở miệng, cắn lấy.

Hà Đông Phàm thu lại nĩa: “Ăn nhiều vào, gầy hết cả rồi.”

“Nói nhảm.” Ninh Hân nuốt thức ăn, dùng khăn giấy lau miệng.

Hà Đông Phàm nhướn mày: “Em nặng bao nhiêu kg?”

Ninh Hân thu ánh mắt lại, đặt khăn giấy xuống nhẹ nhàng, thản nhiên: “Bí mật.”

Hà Đông Phàm cười không thành tiếng, lại xiên một miếng thức ăn đưa đến trước mặt cô, miệng mở: “A~”

Ăn tối xong, họ bước ra khỏi trung tâm thương mại, trời đã tối hẳn.

Bầu trời như tấm vải đen, không có một điểm sáng nào.

Ninh Hân cảm nhận cái lạnh, rụt cổ lại, kéo khăn quàng lên cao hơn một chút. Ngay sau đó, Hà Đông Phàm ôm cô vào lòng.

Hơi ấm lan tỏa, khiến cô cảm thấy ấm áp.

Cậu hơi cúi đầu: “Sao em sợ lạnh thế?”

Ninh Hân không trả lời câu hỏi, ánh mắt cô nhìn thấy cây thông Noel trước cổng trung tâm thương mại đã sáng đèn. Những vòng đèn màu quấn quanh, kéo dài đến ngôi sao năm cánh trên đỉnh.

Quả nhiên đẹp hơn ban ngày.

Rất hiếm khi Ninh Hân có ý nghĩ như thế. Cô chỉ tay: “Em muốn chụp ảnh.”

“Được.” Hà Đông Phàm dứt khoát dẫn cô đi về phía đó.

Ninh Hân chụp ảnh, đứng rất ngay ngắn, đầu hơi nghiêng về phía cây thông Noel, giơ tay làm ký hiệu “yeah”.

Hà Đông Phàm chạm hai lần vào màn hình điện thoại để lấy nét, sau đó nhấn nút chụp.

Ninh Hân cầm điện thoại của cậu, kiểm tra ảnh vừa chụp, rồi cảm thán: “Nếu trời có tuyết thì chắc sẽ đẹp hơn nhỉ?”

“Em sợ lạnh như vậy, còn muốn tuyết rơi à?” Cậu vừa nói vừa nắm lấy tay cô, ngồi xổm xuống và chỉ dẫn: “Lùi lại một chút.”

Ninh Hân không hiểu nhưng vẫn làm theo.

Hà Đông Phàm giơ điện thoại lên: “Làm dấu ‘yeah’ nào!”

Nhìn dáng vẻ của cậu, có vẻ cậu muốn chụp thêm ảnh. Cô chỉnh lại biểu cảm, giơ tay làm dấu ‘yeah’.

Hà Đông Phàm đưa tay kéo khăn quàng cổ của cô xuống, để lộ cằm. Cậu còn từ phía sau cô lấy một nắm “bông tuyết” và giơ lên trên đầu cô, từ từ thả xuống.

Cậu cười lộ chiếc răng khểnh: “Thế này không phải tuyết đang rơi sao?”

“Bông tuyết” chỉ là bọt xốp, nhẹ nhàng rơi xuống.

Ninh Hân không kìm được, ngước lên nhìn.

Một vài “bông tuyết” rơi vào lông mi cô khiến cô nhắm mắt lại, rụt cổ vì bất ngờ.

Khi cô kịp phản ứng, Hà Đông Phàm đã cầm điện thoại trong tay: “Chụp xong rồi.”

Ninh Hân còn chưa nhìn vào ống kính, cô muốn kiểm tra: “Đưa em xem nào.”

“Về nhà rồi xem.” Cậu nhặt những mảnh “bông tuyết” rơi ngoài gốc cây nhỏ, bỏ lại vào trong, rồi phủi tay.

Về đến nhà đã gần 9 giờ tối.

Hà Đông Phàm vào phòng một lát, khi trở ra, chiếc balo đã được đeo trên vai: “Ninh Hân, anh về trường đây.”

Ninh Hân cứ tưởng cậu sẽ ngồi lại một chút rồi mới đi, nhưng cô cũng đoán có lẽ cậu có việc.

Cô không hỏi thêm, chỉ gật đầu và tiễn cậu ra cửa phòng khách.

Hà Đông Phàm đi được vài bước thì dừng lại. Nghĩ đi như thế có vẻ không cam lòng, cậu quay lại đưa tay nâng mặt cô lên, khẽ cúi xuống chạm nhẹ vào môi cô. Ngón tay cái của cậu nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: “Giáng sinh vui vẻ.”

Nói xong, cậu buông cô ra và tự mình đóng cửa lại.

Căn nhà trở nên tĩnh lặng.

Ninh Hân chậm rãi đưa tay chạm vào môi mình.

Sau khi tẩy trang, tắm xong, lúc trở về phòng cô phát hiện trên bàn có hai hộp quà không thuộc về mình.

Một hộp nhỏ màu hồng và một hộp quà lớn được gói theo chủ đề Giáng sinh.

Cô đi tới, cầm hộp nhỏ lên nhìn và mở ra.

Bên trong là chiếc dây chuyền mà cô không mua lúc chiều.

Cậu đã mua nó khi nào?

Có lẽ là lúc cậu lấy cớ đi vệ sinh.

Ninh Hân tiếp tục mở hộp quà lớn.

Bên trong là một chiếc bình giữ nhiệt của một thương hiệu nổi tiếng, đi kèm là vỏ bọc theo chủ đề Giáng sinh.

Chiếc này chắc là quà Giáng sinh cậu chuẩn bị từ trước.

Hóa ra, cậu đã chuẩn bị từ lâu.

Dù cô chưa bao tỏ ý muốn đón lễ Giáng sinh, cậu vẫn chuẩn bị quà cho cô.

Giống như hôm qua, cậu không nói gì nhưng vẫn tặng cô một quả táo bình an.

Ninh Hân nằm bò trên giường gọi điện cho Hà Đông Phàm.

Chuông vừa reo một tiếng, cậu đã bắt máy.

Hà Đông Phàm: “A lô.”

Không biết vì cậu bắt máy quá nhanh hay vì lý do nào khác, Ninh Hân lại có chút lúng túng. Mất vài giây cô mới mở miệng: “Anh đang chờ em gọi sao?”

“Chỉ là tình cờ thôi.” Cậu không thừa nhận.

Ninh Hân lật người nằm ngửa, giọng đầy châm chọc: “Hà Đông Phàm, có phải anh sợ em không thích quà nên mới vội chạy đi không?”

“Làm gì có?” Cậu lập tức phủ nhận, giọng hơi bất mãn.

Ninh Hân không nói gì.

Vài giây im lặng.

Hà Đông Phàm không chịu được, hắng giọng: “Quà… em thích không? Cái bình đó anh thấy rất dễ thương. Vỏ bọc còn có thể tự động giữ ấm, em thấy lạnh thì có thể dùng để sưởi tay… Còn sợi dây chuyền, anh thấy em đeo rất đẹp.”

Ninh Hân ngồi dậy nhìn chiếc vỏ bọc giữ ấm thần kỳ đó. Cô cười: “Cả hai món quà em đều rất thích.”

Đầu dây bên kia phát ra một tiếng “à”, giọng anh nhẹ nhõm: “Thật không? Thích là được.”

Ninh Hân chống tay lên bàn, tay nghịch tóc, nhẹ nhàng gọi tên cậu: “Hà Đông Phàm.”

“Ừ.”

Giọng cô chậm rãi: “Hôm qua, là lần đầu tiên em đón đêm Bình An.”

Cậu khựng lại một giây: “Ừ.”

“Hôm nay, cũng là lần đầu tiên em đón Giáng sinh.”

Cậu lại ngừng một giây: “Ừ.”

Ninh Hân mím môi, bổ sung lời chúc: “Hà Đông Phàm, Giáng sinh vui vẻ.”

Cậu lại đáp “Ừ”, sau đó bất ngờ gọi tên cô: “Ninh Hân.”

“Ừ?”

“Cả năm có biết bao nhiêu lễ lớn nhỏ.”

Ninh Hân không hiểu sao cậu lại đột ngột chuyển chủ đề, nhưng cô liền đáp ngay: “Chúng ta sẽ cùng nhau đón hết sao?”

Hà Đông Phàm cảm thấy câu hỏi này thật buồn cười, liền hỏi ngược lại: “Không thế thì sao?”

Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.

Ninh Hân đặt điện thoại lên ngực, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp.

Cô nghĩ muốn tặng cậu một món quà.

Việc này làm cô suy nghĩ vài ngày mới nảy ra ý tưởng.

Mỗi lần Hà Đông Phàm đến nhà cô đều mang theo chiếc laptop của mình.

Khá nặng và không tiện lợi.

Cô quyết định tặng cậu một chiếc laptop mới, liền rủ Dương Hiểu Trinh đi xem ở trung tâm máy tính.

Dương Hiểu Trinh cũng chẳng rành về máy tính, chỉ đứng nghe nhân viên bán hàng tuôn ra một loạt thuật ngữ chuyên môn.

Dương Hiểu Trinh thấy hơi lạ, liền hỏi: “Tự nhiên cậu đi mua laptop làm gì thế?”

Chưa kịp để Ninh Hân trả lời, Dương Hiểu Trinh như chợt nhận ra điều gì, thốt lên: “Cậu định mua cho Hà Đông Phàm à?”

Ninh Hân không phủ nhận.

Dương Hiểu Trinh liếc nhìn chiếc laptop mà Ninh Hân đang xem. Theo lời nhân viên bán hàng, đây là mẫu máy cao cấp, giá hơn mười nghìn tệ.

Cô ấy đưa tay chạm lên trán Ninh Hân, giọng kinh ngạc: “Trời ơi, cậu làm sao mà nỡ vậy?”

Ninh Hân gạt tay cô ấy ra.

Vì là một khoản tiền lớn hơn mười nghìn và bản thân lại không rành về máy tính nên Ninh Hân không vội quyết định mua ngay.

Cô định hỏi ý kiến Từ Quả và dặn cậu ta không được tiết lộ với Hà Đông Phàm.

Rời khỏi trung tâm máy tính, Dương Hiểu Trinh khoác tay Ninh Hân, giọng có phần lo lắng: “Hân Hân, tớ nói thật nhé, yêu nhau mới hơn một tháng mà cậu đã chi tiền như thế, tớ thấy không ổn đâu.”

“…”

“Chẳng lẽ thằng nhóc đó cho cậu uống bùa mê gì à?”

“…”

Dương Hiểu Trinh không chịu buông tha, kéo Ninh Hân lại, đặt tay lên vai cô, nghiêm túc nói: “Trên mạng có câu rất hay, ‘Lừa tôi cái gì cũng được, nhưng không được lừa tiền tôi!’ Cậu tỉnh táo lại đi!!”

Ninh Hân bật cười trước sự nghiêm trọng hóa của Dương Hiểu Trinh: “Sao lại lôi chuyện ‘lừa’ vào đây?”

“Cậu keo kiệt với bản thân bao nhiêu, lại sẵn sàng chi hơn mười nghìn cho cậu ta. Thế không phải lừa thì là gì?”

“Không phải bị lừa, là tớ tình nguyện mua cho anh ấy.”

“Tại sao chứ?” Dương Hiểu Trinh không hiểu nổi.

“Bởi vì…” Ninh Hân ngừng lại, thực sự suy nghĩ. Cô mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: “Bởi vì anh ấy khiến tớ cảm thấy mọi thứ đều tươi đẹp.”

Hôm nay tươi đẹp.

Ngày mai tươi đẹp.

Và sau này, cũng đều sẽ tươi đẹp.

“Không hiểu.” Dương Hiểu Trinh ôm đầu, không tài nào hiểu được: “Tớ không hiểu.”

Ninh Hân kéo tay cô bạn: “Đi thôi, đến siêu thị mua ít tỳ bà và mật ong.”

“Mua mấy thứ đó làm gì?”

“Hà Đông Phàm bị cảm, ho nhiều, tớ muốn nấu cao tỳ bà cho anh ấy.”

Lần này, Dương Hiểu Trinh quả quyết: “Thằng nhóc đó chắc chắn đã cho cậu uống bùa mê rồi!”

Hai người nối đuôi nhau ra khỏi trung tâm máy tính, bên ngoài có một chiếc xe chở hàng đang đỗ. Mấy công nhân đang lên xuống bốc dỡ hàng.

Ninh Hân liếc qua, kéo Dương Hiểu Trinh đang còn “bực bội” rẽ qua lối khác.

Bỗng nhiên, cô dừng lại, quay đầu nhìn.

Dương Hiểu Trinh ngạc nhiên: “Gì vậy?”

Cô ấy cũng nhìn theo hướng Ninh Hân đang dõi mắt.

Chiếc xe tải màu xanh, cửa sau đang mở, Hà Đông Phàm đứng ở phía đuôi xe, mặc một bộ đồng phục công nhân màu xám chống nước, trông hơi chật, đang bốc từng thùng hàng đóng gói lên xe đẩy.

Dương Hiểu Trinh nhìn lướt qua rồi nói: “Không phải cậu ấy bị cảm sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK