• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày liên tiếp, Hà Đông Phàm đều đến quán net và đều chơi thâu đêm.

Ninh Hân đã nói cậu mấy lần nhưng bất kể cô nói gì hay tỏ thái độ thế nào, cậu vẫn lười biếng, ung dung, để lộ răng khểnh cười như chẳng hề để tâm.

Đêm giao thừa, đồng nghiệp của Ninh Hân nhờ cô đến sớm một tiếng để đổi ca vì muốn về nhà đón giao thừa với gia đình. Ninh Hân không để ý đến việc đón giao thừa nên liền đồng ý.

Có lẽ vì là đêm giao thừa nên hôm nay đến quán net rất ít người, chỉ khoảng bốn, năm người. Ninh Hân nhàn rỗi quá nên lên mạng xem trực tiếp chương trình Tết. Khi đồng hồ điểm đến đếm ngược nửa đêm, bên ngoài là tiếng pháo hoa vang dội chào năm mới.

Trong buổi livestream, những MC mặc trang phục rực rỡ và xinh đẹp đang đọc những lời chúc mừng năm mới. Chính vào lúc này Hà Đông Phàm đẩy cửa kính bước vào.

Pháo hoa ngoài trời vẫn tiếp tục nổ rực rỡ, cậu tự nhiên bước vào quầy, đặt tiền xuống, lấy một ly mì và một cây xúc xích.

Ninh Hân cảm thấy những lời khuyên bảo trước đó như nước đổ lá khoai nên bực mình không thèm nói chuyện với cậu. Cô chỉ mở máy tính, đặt thẻ ở đó rồi quay đi.

Chương trình Tết hơi chán nên Ninh Hân chuyển sang xem phim.

Hà Đông Phàm vừa tháo gói gia vị vừa dùng nĩa cắt xúc xích thành từng miếng nhỏ bỏ vào mì, chờ nước nóng.

Cậu liếc nhìn màn hình máy tính của Ninh Hân.

Trong phim, nhân vật nam chính ôm nữ chính, gọi “chị”, rồi hôn một cái, rất mập mờ.

Ninh Hân cảm thấy ánh mắt cậu nhìn mình, quay lại và thấy Hà Đông Phàm đang dán mắt vào màn hình máy tính của cô.

Cô không thoải mái, bèn tạm dừng, thu nhỏ cửa sổ, gỡ tai nghe ra rồi hỏi:
“Nhìn gì thế?”

Hà Đông Phàm mặc áo khoác lông dài, dáng cao to đứng đó:
“Chờ nước nóng. Chị đang xem gì vậy?”

Ninh Hân nhìn vào máy nóng lạnh, đèn báo vẫn đỏ, cô đáp:
“Chị chỉ xem bừa thôi.”

Hà Đông Phàm “ồ” một tiếng, rồi chủ động bắt chuyện:
“Cô giáo Ninh, chị tốt nghiệp đại học chưa?”

“Chưa, chị mới năm ba thôi.”

“Vậy làm ở đây là làm thêm?”

“Ừ.”

“Sao Tết mà chị vẫn làm thêm?”

“Kiếm tiền chứ sao.”

“Chị thiếu tiền lắm à?”

Ninh Hân không trả lời câu hỏi này, chỉ nghiêm mặt nhìn cậu:
“Ngày nào cũng đến quán net, bài tập về nhà làm xong chưa?”

Hà Đông Phàm cứng họng, lấy thêm cây xúc xích, cắn mở rồi ăn thẳng.

Ninh Hân mặc kệ cậu, quay lại máy tính. Biểu tượng con chim cánh cụt ở góc phải màn hình nhảy nhót, cô mở ra, là tập tin do Thịnh Dực gửi.

Khoé môi Ninh Hân cong lên, cô tải xuống rồi làm theo cách Thịnh Dực hướng dẫn để chạy chương trình.

Trang web mở ra, đầy màn hình là pháo hoa rực rỡ.

“Cái gì đây? Cũng đẹp phết nhỉ,” một giọng nói nhai nhồm nhoàm vang lên.

Ninh Hân quay lại, Hà Đông Phàm đang nhai xúc xích nhìn vào màn hình của cô.

Cô nghiêng người, chống tay lên lưng ghế, nghiêm túc giải thích:
“Đây là dùng mã lệnh máy tính để tạo ra.”

Hà Đông Phàm gật gù như hiểu như không, nuốt hết đồ ăn trong miệng rồi hỏi:
“Bạn trai chị làm à?”

“Ừ.”

“Là người lần trước em thấy?”

Ninh Hân không trả lời, đổi chủ đề:
“Tết không về nhà bà ngoại à?”

“Không về.”

Hà Đông Phàm cắn hết xúc xích, bê mì chờ nước nóng, đi khỏi quầy.

Ninh Hân nhìn màn hình máy tính, biểu tượng con chim cánh cụt lại nhảy nhót.

Cô mở ra, thấy tin nhắn của Thịnh Dực:
“Hân Hân, chúc mừng năm mới.”

Ninh Hân gõ lại:
“Chúc mừng năm mới.”

Trong năm nay, ngoài Thịnh Dực, còn có một người khác nói với Ninh Hân “Chúc mừng năm mới.”

Sáng mồng Một, khi Hà Đông Phàm rời quán net, cậu bước lùi ra ngoài, vẫy tay với Ninh Hân và nói:
“Cô giáo Ninh, chúc mừng năm mới.”

Khi ấy Ninh Hân đang buồn ngủ, mắt díp lại, không còn sức sống, nhưng lời chúc của cậu khiến tâm trạng cô vui lên.

Cô đáp lại với nụ cười:
“Hà Đông Phàm, chúc mừng năm mới.”

Buổi sáng đầu tiên của năm mới, Ninh Hân cảm thấy Hà Đông Phàm khá đáng yêu. Nhưng tối hôm đó cô đã thay đổi suy nghĩ.

Bởi vì cậu lại đến.

Lần này cậu không đến một mình mà dẫn theo một người tóc vàng gầy nhẳng và một người tóc đỏ dài che gần hết mắt.

Nhìn màu tóc này, Ninh Hân có thể chắc chắn họ không phải bạn học của Hà Đông Phàm.

Bởi vì chẳng có trường cấp ba nào cho phép học sinh để kiểu tóc như vậy!

Ninh Hân đoán họ là dân chơi ngoài xã hội.

Hà Đông Phàm tụ tập cùng những người này khiến cô thực sự tức giận.

Nhưng dù cô nói gì, Hà Đông Phàm cũng chẳng bận tâm. Cô thật sự không biết phải làm thế nào.

Đúng vậy, cô không làm gì được.

Suy cho cùng, cô chỉ từng dạy cậu hơn chục buổi học mà thôi, chỉ vậy mà thôi.

Vì tức giận, cô mở cho họ một phòng riêng và suốt quá trình không thèm nhìn cậu lấy một lần.

Hà Đông Phàm nhận ra thái độ của cô, định mở miệng giải thích, nhưng đã bị người tóc đỏ khoác vai kéo đi:
“Anh Phàm, nhanh lên, mọi người đang sốt ruột chờ cậu đấy.”

Ba người cùng đi vào.

Một lát sau, Ninh Hân nhận được tin nhắn từ hệ thống rằng phòng của Hà Đông Phàm gọi ba phần mì ly.

Cô nấu xong mì, bưng hai phần sang phòng, dùng khuỷu tay đẩy cửa bước vào. Bên trong khá ồn ào.

Họ có vẻ đang chơi game và vừa chiến thắng.

Ninh Hân còn nghe thấy giọng đầy phấn khích của Hà Đông Phàm:
“Tôi đỉnh không?”

Người tóc vàng hưởng ứng:
“Đỉnh! Anh Phàm đỉnh nhất!”

Nhận ra Ninh Hân vào, cả bọn im bặt.

Ninh Hân đặt mì xuống, giọng điệu dửng dưng:
“Còn một phần nữa, tôi sẽ mang qua ngay.”

Nói xong cô quay lưng rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Hà Đông Phàm tháo tai nghe ra, đứng bật dậy. Ghế có bánh xe bị đẩy lùi ra sau, va vào tường rồi mới dừng lại.

Hà Đông Phàm gọi:
“Cô giáo Ninh, em giới thiệu với chị, đây là…”

Chưa kịp nói hết câu Ninh Hân đã rời khỏi phòng, thậm chí còn tiện tay đóng cửa lại.

Cô bước về phía quầy, giữa lối đi có một người đang ngồi ghế, duỗi chân ngủ gật. Ninh Hân vòng qua người đó, nhưng thấy Hà Đông Phàm đã đuổi theo cô.

Hà Đông Phàm chạy đến, gọi:
“Cô giáo Ninh, có phải chị nghĩ họ không phải người đàng hoàng không?”

Ninh Hân không đáp.

“Chị hiểu nhầm rồi, họ là bạn học cấp hai của em. Trước đây bọn em chơi rất thân, họ rất nghĩa khí, không phải loại người như chị nghĩ đâu…”

Ninh Hân không muốn nghe.

Cô dừng bước, quay lại, ngước lên nhìn Hà Đông Phàm:
“Em không cần giải thích với chị, chị chẳng quản em.”

Hà Đông Phàm vốn định nói thêm nhưng khi nghe lời này, cậu cứng họng, hơi tức giận:
“Được thôi.”

Trong mắt Ninh Hân, Hà Đông Phàm ngày ngày thâu đêm ở quán net, giờ lại chơi với những người này.

Cô thực sự không muốn tranh cãi xem ai đúng ai sai.

Ở độ tuổi này, họ làm gì cũng không cảm thấy mình sai.

Ngược lại, những gì người lớn nói họ đều cảm thấy là hạn chế tự do.

Vậy nên chẳng có gì để nói thêm.

Ninh Hân mang tô mì ly thứ ba vào phòng riêng. Ba người bọn họ dường như đã bắt đầu một trận game mới, đeo tai nghe, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tiếng gõ bàn phím vang lên liên tục.

Đặt mì xuống xong Ninh Hân rời khỏi phòng.

Khoảng hơn 3 giờ sáng có tiếng bước chân gấp gáp vang lên.

Ninh Hân ngẩng đầu, cố nhìn người đang tới.

Một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, trông hơi quen.

Cô nhất thời không nhớ ra ông ta là ai.

Người đàn ông đứng trước quầy, lấy ra một tấm ảnh chứng minh nhân dân, đặt lên mặt quầy rồi đẩy qua:
“Cô từng thấy người này chưa?”

Ninh Hân nhìn lướt qua bức ảnh – là Hà Đông Phàm.

Cô ngạc nhiên ngẩng lên nhìn người đàn ông, chợt nhận ra, đó là ba của Hà Đông Phàm.

Trong thoáng chốc, Ninh Hân nhớ lại lần đầu tiên Hà Đông Phàm tới đây, cậu nói rằng gia đình cậu đi du lịch nước ngoài.

Hóa ra cậu đã nói dối từ lúc đó!

Cô còn tin, còn cảm thấy tội nghiệp vì cậu bị ba bỏ lại một mình ở nhà nên mới mặc kệ cậu suốt ngày thức thâu đêm ở quán net.

Thấy Ninh Hân im lặng, ba Hà Đông Phàm hỏi lại:
“Cô có thấy nó không?”

Ninh Hân không định bao che cho Hà Đông Phàm. Thật ra cô vốn muốn cậu về nhà.

Cô gật đầu, chỉ tay vào phía trong:
“Phòng E3.”

Ba Hà Đông Phàm nhét ảnh vào túi áo trước ngực, tức giận xông thẳng vào tìm người.

Chẳng bao lâu sau, từ bên trong vang lên tiếng cãi vã và tiếng đồ vật va chạm, thu hút sự chú ý của mọi người trong quán net.

Ninh Hân vội chạy tới. Trước khi kịp tới nơi, cánh cửa phòng bị đẩy mạnh, ánh sáng bên trong hắt ra rõ rệt.

Hà Đông Phàm mặc chiếc áo phao màu xám đậm, mặt căng thẳng, bước nhanh ra ngoài.

Ba cậu đuổi theo, lớn tiếng quát:
“Đứng lại!”

Nhưng Hà Đông Phàm không hề dừng lại.

Ninh Hân tiến lên, chặn đường cậu:
“Hà Đông Phàm, về với ba em đi!”

Hà Đông Phàm mạnh tay gạt cô ra:
“Chị dựa vào đâu mà quản em?”

Ninh Hân không đề phòng, bị sức mạnh của cậu làm va vào tường.

Cô vẫn nhớ trước đây từng dạy cậu mấy động tác tự vệ, nhưng khi ấy cậu đâu có sức mạnh lớn như bây giờ!

Ninh Hân sững lại vài giây, sau đó quay người, tiến lên, nhanh tay giữ chặt cánh tay Hà Đông Phàm.

Cậu định giật mạnh tay thoát ra, nhưng Ninh Hân tận dụng lực xoay, ép cậu dựa sát vào tường, khống chế chặt chẽ.

Gương mặt cậu tối sầm, lông mày nhíu chặt, mắt đỏ ngầu, thở hổn hển:
“Buông em ra!”

Ninh Hân lại nói:
“Về với ba em đi.”

Hà Đông Phàm nghiến răng không nói thêm, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của cô.

Đúng lúc đó, ba cậu tiến tới, túm chặt cổ áo phao của cậu, mạnh tay kéo ra.

Ninh Hân lập tức buông tay.

Ba cậu mạnh tay kéo cậu quay mặt lại, sau đó tát thẳng một cái:
“Tao sao lại có đứa con như mày chứ!”

Tiếng tát vang vọng khắp quán net.

Hà Đông Phàm bị tát lệch cả mặt, đứng yên mấy giây không có phản ứng.

Ninh Hân cũng bị cảnh tượng bất ngờ làm kinh ngạc, các ngón tay khẽ run rẩy.

Ba Hà Đông Phàm chỉ tay vào cậu, lớn tiếng:
“Với cái kiểu này của mày đáng bị nhốt vào trại, để xem mày còn dám thế nào!”

Ninh Hân bước tới nửa bước, định ngăn cản hành vi của ông ấy.

Ngay lúc đó, Hà Đông Phàm bật cười khinh miệt.

Cậu từ từ ngẩng đầu lên, nửa bên mặt trái đỏ ửng, khóe môi bị cắn rách, máu rỉ ra từng giọt.

Ánh mắt cậu sắc lạnh, giọng nói thấp trầm:
“Tôi cũng đang nghĩ, sao tôi lại có người ba như ông!”

Ba cậu tức giận đến mức ngực phập phồng liên hồi.

Hà Đông Phàm nhếch miệng cười lớn, lộ ra chiếc răng khểnh, nhưng nụ cười ấy không hề làm dịu đi cảm xúc lúc này. Cậu thách thức:
“Gọi cảnh sát đi, bắt tôi đi. Ông dám không?”

“Mày…” Ba cậu tức điên, hít sâu mấy lần, định giơ tay lên lần nữa.

Nhưng Hà Đông Phàm không hề né tránh, nhìn thẳng đối diện.

Lần này, Ninh Hân nhanh tay giữ lại cánh tay của ông ấy, ngăn cú tát kia:
“Chú Hà, có gì thì nói chuyện đàng hoàng. Đây là nơi công cộng.”

Nói xong cô nhìn sang Hà Đông Phàm, ánh mắt chạm vào ánh mắt cậu.

Đôi mắt cậu đỏ ngầu, ánh lên tia sáng long lanh.

Đột nhiên cậu quay phắt người, đẩy cửa kính của quán net lao thẳng ra ngoài màn đêm.

Ninh Hân vội đuổi theo, cũng mở cửa kính chạy ra ngoài.

Đêm nay không có tuyết.

Bầu trời tối đen.

Rất lạnh.

Ninh Hân gọi lớn theo bóng dáng cậu:
“Hà Đông Phàm!”

Nhưng cậu không quay đầu lại, cũng không giảm bước, men theo con đường, nhanh chóng khuất bóng ở góc rẽ.

Sóng gió lắng xuống, quán net trở lại bình thường.

Nhưng trong lòng Ninh Hân vẫn bồn chồn không yên.

Gần sáng Ninh Hân mới nhớ ra hai người tóc vàng và tóc đỏ vẫn còn ở đây.

Cô cầm hai lon nước ngọt, mang vào phòng riêng.

Tóc vàng ngẩng đầu nhìn cô:
“Chúng tôi không gọi nước ngọt.”

Ninh Hân không trả lời, đi tới đặt hai lon xuống:
“Các cậu là bạn của Hà Đông Phàm đúng không? Tôi là…”

“Giáo viên chứ gì.” Tóc vàng ngắt lời, giọng điệu đầy khinh miệt:
“Cô giáo Ninh chứ gì, chúng tôi biết cô.”

Ninh Hân đoán Hà Đông Phàm từng nhắc đến mình. Cô gật đầu:
“Tôi muốn hỏi một chút. Tình hình của Hà Đông Phàm thế nào? Sao cậu ấy không muốn về nhà?”

Tóc vàng sững lại, dường như không ngờ Ninh Hân hỏi vậy.

Cậu ta cười khẩy:
“Chẳng phải cô khinh bọn tôi sao?”

“…Tôi chưa từng.” Ninh Hân phủ nhận.

“Xạo! Cái ánh mắt của cô, tôi không nhìn ra chắc? Kiểu như cô nhiều lắm, đừng có mà chối.” Tóc vàng hừ lạnh:
“Đại ca của chúng tôi còn bảo cô không giống những người khác.”

Nói xong, cậu ta lại cười khẩy đầy khinh miệt.

Ninh Hân không biết nên nói gì, đứng lên:
“Nước ngọt mời các cậu uống.”

Cô vừa định đi, thì người tóc đỏ – từ nãy đến giờ vẫn im lặng – bỗng lên tiếng:
“Đợi đã.”

Cậu ta tháo tai nghe, treo quanh cổ, mở lon nước ngọt, uống một ngụm rồi nói:
“Mẹ kế cậu ấy không ưa cậu ấy, ba cậu ấy thì thiên vị. Trước khi năm mới, gia đình đi du lịch nước ngoài, chẳng mang cậu ấy theo. Vừa mới về hôm qua, mẹ kế đã kiếm chuyện, nói mất tiền trong bàn trang điểm, lại còn bảo chỉ có cậu ấy ở nhà nên là cậu ấy trộm. Bị vu oan như vậy, cậu ấy chịu về mới lạ!”

Ninh Hân quay lại quầy ngồi xuống.

Thì ra Hà Đông Phàm không nói dối, gia đình thật sự đi du lịch mà không dẫn cậu theo.

Trong lòng cô trào dâng cảm giác áy náy.

Cô nhắm mắt lại, giơ hai tay lên ôm lấy trán.

Cô vẫn còn nhớ cái tát vang dội vừa rồi, nhớ ánh mắt đầy ánh sáng lấp lánh, đỏ hoe của cậu.

Thật sự là tủi thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK