• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, Ninh Hân tỉnh giấc.

Cô chớp chớp mắt, tầm nhìn dần rõ ràng hơn.

Có vài tia nắng xuyên qua rèm cửa, rơi trên chiếc ghế lười cạnh cửa sổ, khi gió thổi, những đốm sáng ấy khẽ lay động như đang nhảy múa.

Ninh Hân nghiêng người, kẹp một góc mền dưới tai, trong đầu bắt đầu nhớ lại tất cả chuyện ngày hôm qua, thực ra trước khi ngủ tối qua, cô cũng đã nghĩ lại không dưới một lần.

Hình ảnh rất rõ ràng. Nhưng cô vẫn có chút không dám tin, cô đã có người yêu, và đối tượng là Hà Đông Phàm.

Ninh Hân khẽ vuốt móng tay trên mền, phát ra tiếng sột soạt như đang mân mê hạt cát. Cảm giác lan tỏa từ đáy lòng, như đang ngậm một viên kẹo ngọt, cô không kìm được mà khẽ cong môi cười.

Cô chợt nhớ ra Hà Đông Phàm nói hôm nay ăn sáng xong sẽ qua, cô lật người dậy khỏi giường, dọn dẹp sơ qua trong phòng rồi đi vệ sinh.

Ninh Hân ngậm bàn chải đánh răng, bọt kem đánh răng trào ra khóe miệng, nghiêm túc ngắm nhìn bản thân trong gương.

Cô mặc bộ đồ ngủ kiểu cổ bẻ, dáng thu đông, kẻ sọc xanh nhạt, không hề có hoa văn cầu kỳ.

Tóc được buộc hết lên, búi thành một búi tròn, vài sợi tóc mai lòa xòa bên tai.

Ở nhà, cô lúc nào cũng đơn giản như vậy.

Ninh Hân khẽ nhíu mày, cúi đầu nhổ bọt kem đánh răng, dùng sữa rửa mặt để rửa mặt, tiện thể gội đầu luôn.

Sau khi sấy khô tóc, phần mái của cô hơi xù.

Cô đi vào phòng, mở một hộp sắt đựng kẹo, ngón tay lục lọi bên trong. Bên trong là những dây buộc tóc, kẹp tóc.

Cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đóng nắp lại, đứng dậy đi đến tủ đầu giường, lấy ra một hộp gỗ nhỏ đã nhiều năm không đụng đến.

Mở nắp hộp, thứ đầu tiên lọt vào mắt cô là một chiếc máy MP3.

Hình vuông vức, màu đen, đầy những vết xước.

Ninh Hân khẽ cầm lên, nhìn kỹ một hồi rồi cẩn thận cuộn gọn dây tai nghe rời, đặt lại vào trong hộp.

Sau đó, cô lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh nước biển, xoay nắp mở ra.

Bên trong là một chiếc kẹp tóc đính pha lê màu bạch kim.

Kiểu kẹp thẳng, trên đó là hình một chiếc lá được nạm pha lê lấp lánh.

Ninh Hân cầm chiếc kẹp lên, hơi nâng cao, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào khiến chiếc kẹp phát ra ánh sáng rực rỡ.

Bao nhiêu năm rồi, vậy mà nó chẳng có chút gỉ sét hay phai màu nào, vẫn như mới.

Thật là không thể tin nổi.

Cô ngắm nghía một lát, rồi dùng nó để kẹp phần mái còn hơi xơ rối trước gương.

Xong xuôi, cô tùy ý ăn sáng qua loa, cầm một quyển sách tiếng Anh rồi thoải mái ngồi cuộn mình trên ghế sofa.

Ánh mắt cô thỉnh thoảng rời khỏi trang sách, liếc về phía cửa ra vào.

Cũng vì nhớ ra Hà Đông Phàm có chìa khóa, có thể trực tiếp vào nhà, cô mới đổi tư thế ngồi nghiêm chỉnh hơn.

Chẳng bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.

Ninh Hân úp ngược quyển sách lên bàn trà, kéo lê đôi dép chạy ra, nhìn qua mắt mèo thấy nửa khuôn mặt nghiêng của Hà Đông Phàm.

Cô mở cửa “Anh không phải có…”

Lời của cô đột ngột dừng lại khi cửa mở ra, vì thấy hai tay cậu xách đầy túi lớn túi nhỏ.

Tình huống là, cậu có chìa khóa, nhưng cậu không có tay thừa.

Hà Đông Phàm nghiêng người chen vào cửa, đặt đồ xuống đất, thay giày.

“Anh mua nhiều thế này làm gì?”

Ninh Hân liếc mắt nhìn, có bánh kẹo nhỏ, bánh ngọt, hoa quả rau củ, còn có các loại đồ uống, cô cúi người định xách lên, “Em làm sao ăn hết được nhiều thế này?”

Ngón tay cô vừa chạm vào túi đã bị Hà Đông Phàm nắm lấy. Tay cậu, rất nóng.

Cậu nhướng mày “Em đừng động vào.” Đôi mắt một mí nhìn người còn khá cương quyết.

Cậu buông tay, liếc nhìn tay phải cô, nhắc nhở “Tay em không được xách đồ nặng.”

Ninh Hân phản bác “Trọng lượng này được mà.”

Hà Đông Phàm không nhượng bộ “Đừng xách.”

Cậu thay giày xong, xách đồ vào nhà, tiện thể trả lời câu hỏi trước đó của cô “Em đúng là không ăn hết được, nhưng không phải còn có anh sao?”

Cậu thật sự rất lý sự. Cảm giác như đã bám riết lấy cô rồi. Lại cảm thấy như đang nhắc nhở cô, từ nay về sau ở đây sẽ luôn có cậu.

không hiểu sao Ninh Hân cảm thấy những cảm giác này rất tốt.

Hà Đông Phàm đặt hết đồ lên bàn, cởi balo trên lưng xuống rồi đi vào bếp rửa tay.

Cậu rửa tay xong đi ra thấy Ninh Hân đứng bên bàn lật xem đống đồ, trông có vẻ rất hứng thú.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo len cổ tròn rộng trễ vai màu cà phê, dài đến tận gốc đùi, bên dưới là quần jean ống nhỏ màu sáng, đôi chân thẳng tắp cân đối.

Chân đi đôi dép cotton màu kem, để lộ một đoạn mắt cá chân nhỏ xinh, mảnh mai đến mức cậu có thể nắm gọn trong lòng bàn tay.

Hôm nay hiếm khi cô không buộc tóc, mái tóc đen tự nhiên xõa trên vai, sau lưng. Có chút lười biếng. Lại rất dịu dàng.

Ninh Hân một lúc lâu không nghe thấy tiếng động, nghi hoặc nghiêng đầu. Cô thấy cậu đứng đó, không cử động.

Ninh Hân giọng nhẹ nhàng, nghi hoặc “Anh nhìn gì vậy?”

Hà Đông Phàm đuôi mày khẽ động, ánh mắt vô định quét qua trái phải, lại cúi đầu nhìn tay mình, dường như cuối cùng đã tỉnh táo lại.

Cậu không trả lời, đi tới.

Ninh Hân chuyên tâm dọn dẹp, lấy từng món đồ ra, đưa cho Hà Đông Phàm “Để những cái này vào tầng một tủ lạnh.”

Hà Đông Phàm ‘ừ’ một tiếng, làm theo.

Đưa xong đồ uống, lại đưa hoa quả rau củ.

Ninh Hân cảm thấy Hà Đông Phàm dường như là một lò sưởi, thỉnh thoảng đầu ngón tay chạm nhau đều có thể cảm nhận được nhiệt độ hoàn toàn khác biệt giữa cậu và cô.

Dọn dẹp xong hết đồ đạc, cả bánh ngọt cũng được xếp từng hộp ngăn nắp.

Ninh Hân cuối cùng cũng hài lòng, cô cong mắt cong mày gật gật đầu, liếc nhìn Hà Đông Phàm.

Cô thu hồi ánh mắt, thu lại nụ cười.

Hai giây.

Cô lại liếc nhìn.

Cô nhíu mày nhẹ, rất đỗi nghi hoặc “Anh nhìn gì vậy?”

Từ lúc nãy đến giờ cậu cứ nhìn cô.

Thấy cậu không mở miệng trả lời, cô sờ sờ má mình, cô đoán trên mặt có phải dính gì bẩn không, xoay người định đi phòng vệ sinh.

Chân còn chưa bước ra, Hà Đông Phàm tiến lên một bước, lồng ngực rộng lớn chặn đường đi của cô.

Khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở mạnh mẽ ập đến.

Bị tất cả hành động đột ngột của cậu làm cho không biết làm sao, Ninh Hân nín thở ngả người ra sau, eo tựa vào mép bàn, ánh mắt từ từ nhìn lên.

Yết hầu trên cổ họng người đàn ông, đường nét cương nghị, đôi mắt đen như mực…

Giây tiếp theo, Hà Đông Phàm đưa tay vòng ra sau đầu Ninh Hân, lòng bàn tay áp lên, ấn đầu cô đang hơi ngẩng lên xuống, ấn vào vai mình.

Chóp mũi cô gần như chạm vào áo cậu, có thể ngửi thấy mùi nước giặt.

Ninh Hân không hiểu lắm, ngả người ra sau.

Hà Đông Phàm “Đừng động đậy, anh muốn nhìn cho rõ.”

Ninh Hân liếm liếm môi, giọng nhỏ nhẹ “Anh rốt cuộc nhìn gì vậy?”

Đợi mấy giây sau, bàn tay sau đầu rút đi.

Hà Đông Phàm hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng Ninh Hân, nụ cười rạng rỡ “Ninh Hân, cái kẹp tóc trên đầu em là anh tặng em phải không?”

Ninh Hân sau một lúc mới hiểu ra sờ sờ cái kẹp tóc trên đầu, gật đầu “Ừm.”

“Em chưa vứt sao?”

Ninh Hân thấy lối suy nghĩ của cậu thật buồn cười “Còn tốt thế này, sao phải vứt?”

Hà Đông Phàm không trả lời ngay, đứng thẳng người, tự ý nhìn thêm vài giây “Đẹp.”

Ninh Hân gật đầu, tỏ ý đồng tình “Em cũng thấy đẹp.”

“Anh nói em đẹp.”

“……?…” Ninh Hân ngừng lại hai giây, nhẹ nhàng đẩy vai Hà Đông Phàm, “Em đi cắt ít hoa quả, không phải anh phải viết luận văn sao? Bắt đầu đi, đừng lãng phí thời gian.”

Ninh Hân cầm hoa quả vào bếp, mở vòi nước rửa. Tiếng nước ‘xoàn xoạt’ vang lên cô mới cảm thấy nó đã che đi tiếng tim đập hỗn loạn của mình. Nghĩ thế, cô thấy buồn cười, khóe môi không kìm được nhếch lên.

Cô cũng đâu phải lần đầu yêu đương, không hiểu sao cứ khi cậu đến gần, tim cô lại đập nhanh. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy trách nhiệm thuộc về cậu. Cậu không phải tính cách nội tâm. Giống như hôm qua đột nhiên ôm cô lên bên đường, hay như hôm qua ở hành lang ngoài cửa ôm cô thật chặt vào lòng…

Ai biết được giây tiếp theo cậu sẽ làm gì. Cô cảm thấy giữa hai người họ, dường như tồn tại một khoảng cách an toàn vô hình. Xem ra, phải tạm thời giữ khoảng cách an toàn này.

Ninh Hân bưng hoa quả ra ngoài, thấy Hà Đông Phàm ngồi trước bàn ăn viết luận văn. Cô đặt hoa quả qua đó, lại rót cho cậu một ly nước, rồi không làm phiền cậu nữa. Cô ngồi lại ghế sofa tiếp tục đọc sách tiếng anh.

Chưa được một lúc, Ninh Hân để ý Hà Đông Phàm ngồi đó viết luận văn, tư thế không được thoải mái. Cô nghĩ một chút, luận văn đâu phải một lúc là xong được, làm đau lưng mỏi gối thì không tốt.

Cô đặt sách xuống, đi qua “Hà Đông Phàm, phòng em có bàn học, hay là anh vào phòng em nhé.”

Nghe vậy, Hà Đông Phàm xoay người nhìn cửa phòng đang đóng. Cậu quay lại, đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi, nhướng mày, giả vờ “Không tiện lắm nhỉ?”

Ninh Hân đảo tròn mắt, không chiều cậu. Cô ‘ừ’ một tiếng thờ ơ, quay lại sofa tiếp tục đọc sách.

Hà Đông Phàm bị đẩy vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhìn Ninh Hân muốn nói lại thôi. Cậu chỉ có thể gọi cô “Ninh Hân…”

Cô không để ý đến cậu.

Cậu tựa vào lưng ghế, hai chân dài duỗi thẳng, không còn sức lực “Chị Hân…”

Ninh Hân lén cười một cái, không trêu cậu nữa, đứng dậy đi đến trước cửa phòng, đẩy cửa “Vào đi.”

Hà Đông Phàm lần này ngoan ngoãn im lặng, thu dọn đồ đạc, đi vào.

Phòng Ninh Hân rất sáng sủa, gọn gàng. Bên phải là một chiếc giường một mét rưỡi, mền ga gối đệm đều là họa tiết hoa nhạt, một tủ đầu giường ngăn cách giữa giường và tủ quần áo. Bên trái là hai cái bàn đặt song song, một bàn học, một bàn để đồ. Vào sâu hơn, sát cửa sổ trải thảm, đặt một ghế lười, bên cạnh một bàn tròn ba chân, trên đặt một ly nước, một cây bút, một cuốn sổ ghi chép.

So sánh ra, Hà Đông Phàm thấy phòng 202 đúng là chuồng heo, cậu không muốn về nữa.

Ninh Hân bưng hoa quả và ly nước vào cho Hà Đông Phàm. Cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường sạc pin, nhìn giờ “Em đi nấu cơm trưa trước.”

Hà Đông Phàm đứng dậy “Anh giúp em.”

Ninh Hân giơ tay, ngón trỏ chỉ xuống, ý bảo cậu ngồi xuống “Không cần anh.”

Cô lại ra vẻ, còn hơi dữ. Nhưng Hà Đông Phàm rất thích.

Ninh Hân lui ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hà Đông Phàm cho một miếng hoa quả vào miệng, thích thú gục lên bàn học, khẽ thở dài. Cậu thật sự không muốn về chuồng heo nữa.

Sau bữa trưa, Hà Đông Phàm đảm nhận công việc dọn dẹp và rửa chén. Đợi cậu dọn dẹp xong bếp đi ra, thấy Ninh Hân vẫn ngồi trên ghế sofa đọc sách. Cậu đi gần, liếc nhìn, tò mò “Sao đột nhiên học tiếng anh?”

Ninh Hân đặt sách lên đùi, giải thích “Lãnh đạo của em vẫn luôn thiết lập giao lưu với các đội huấn luyện nước ngoài, nói là sau này có thể sẽ có giao lưu và trao đổi thực tế, tiếng anh em trước đây cũng tốt, nhưng cũng bỏ mấy năm rồi, muốn ôn lại một chút để phòng khi cần.”

Hà Đông Phàm không hiểu “Giao lưu nước ngoài, không có phiên dịch sao?”

“Có phiên dịch, nhưng em nghĩ vẫn là tự mình nghe hiểu được ngay, tự mình biểu đạt trao đổi được thì tốt hơn.”

Hà Đông Phàm sắp xếp lại, cũng có nghĩa là chưa chắc chắn sẽ đi giao lưu nước ngoài, cho dù có đi giao lưu cũng có phiên dịch. Vì việc này, cô đã bắt đầu chuẩn bị rồi.

Trong mắt Hà Đông Phàm, Ninh Hân luôn luôn tỏa sáng xuất sắc. Vì vậy, nhiều lúc cậu thực sự không hiểu tại sao cô không nhìn thấy những điều tốt đẹp của mình.

Hà Đông Phàm ngồi sát bên Ninh Hân, cầm cuốn sách đặt trên đùi cô lên lật lật “Chỗ nào em không hiểu, hỏi anh.”

Ninh Hân nghĩ nghĩ, tiếng anh của Hà Đông Phàm quả thật khá tốt.

Trước đây, khi cậu ấy học thêm tất cả các môn, cũng không nói là phải học tiếng anh.

Ninh Hân gật đầu “Được.”

Hà Đông Phàm lướt qua sách một lượt, rồi đóng lại “Cuốn này phù hợp với giáo dục thi cử, còn em thì không phù hợp, ngày mai anh sẽ đi thư viện trường mượn một số sách hữu ích cho em, rồi làm một kế hoạch học tập cho em, như vậy em sẽ không cảm thấy học vất vả như thế này nữa.”

Ninh Hân lấy sách, bỗng cười “Ừm.”

Cậu như bị lây nhiễm, cũng cười theo, tay chống trên sofa, nghiêng người lại gần nhìn cô “Em cười gì vậy?”

Ninh Hân lướt qua cuốn sách trên tay, âm thanh ‘soạt soạt soạt’ “Chỉ là cảm thấy lạ thôi.”

Cô nhìn cậu, khóe mắt hơi nhướn lên, mang vẻ quyến rũ không hề cố ý.

Ánh mắt cô lướt qua từng đường nét trên mặt cậu, giọng nói mang chút châm biếm “Hà Đông Phàm, rõ ràng giữa chúng ta, em mới là giáo viên, sao đột nhiên lại bị đảo ngược như vậy?”

Hà Đông Phàm nhướn mày, cơ thể nghiêng về phía cô, giữa hai lông mày lộ ra vẻ tự tin, không hề khiến người khác chán ghét “Vậy em thấy bây giờ anh có lợi hại không?”

Khoảng cách bất ngờ bị rút ngắn.

Khoảng cách an toàn bị phá vỡ.

Âm thanh ‘soạt soạt soạt’ của sách dừng lại.

Nhịp tim của Ninh Hân bỗng đập rộn ràng, ánh mắt cô cụp xuống, khóe môi cong khẽ hạ xuống. Đôi môi hé mở, giọng nói lúng túng: “Khụ! Lợi hại.”

Nói xong, cô giơ tay trái lên, ngón tay nhẹ đẩy vai Hà Đông Phàm, cố gắng giữ khoảng cách an toàn.

Hà Đông Phàm cúi đầu, mắt dừng lại một giây trên ngón tay thon dài của cô, rồi đột ngột giơ tay nắm lấy.

Ninh Hân ngẩn người.

Cậu hướng lòng bàn tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, kéo xuống, ép cô lên sofa mềm mại.

Gió từ ban công thổi vào, Ninh Hân lấy lại tinh thần, cô nhìn thẳng, rõ ràng thấy yết hầu của cậu đang chuyển động chậm rãi.

Giống như một dấu hiệu xâm nhập.

Giây tiếp theo, cậu dựa vào cô.

Ninh Hân cảm thấy một tiếng “cạch” trong lòng. Cơ thể vốn đang hơi ngả về sau bỗng chốc mất hết sức lực, khiến cả người cô ngã ngửa về sau.

Hà Đông Phàm nhanh tay đỡ lấy, đặt tay sau đầu cô và giữa tay vịn sofa, tránh để cô bị đập đầu.

Động tác này khiến anh thuận thế, toàn bộ cơ thể áp sát lên cô.

Hà Đông Phàm cúi đầu, nhìn giữa cơ thể cậu và Ninh Hân không còn khoảng trống, ngón tay nắm cổ tay cô vô thức vuốt ve làn da mềm mại.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt dần di chuyển lên.

Xương quai xanh của cô lộ ra, cổ dài thon, đôi môi đỏ tươi, ánh mắt sáng ngời…

Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi hơi hé của cô.

Anh nghiêng đầu một chút, nhìn xuống.

Khi khoảng cách gần như chỉ cách nhau một tấc, cuốn sách tiếng anh bất ngờ che phủ nửa mặt dưới của Ninh Hân.

Chỉ còn lại đôi mắt cô, hơi chớp một chút, có vẻ e thẹn.

Hà Đông Phàm ngẩn người một giây, buông cổ tay cô ra, nâng tay định kéo cuốn sách đang chắn ngang.

Ninh Hân không buông.

Có lẽ vì nằm xuống, lại bị anh nhẹ nhàng đè xuống, cô không dám động đậy mạnh, giọng nói của cô vang lên với âm điệu chưa bao giờ có “Nhanh quá~”

Nghe vậy, ngực Hà Đông Phàm phập phồng, vành tai cậu đỏ bừng, nhưng vẫn giữ chặt góc quyển sách, không chịu buông.

Trong lúc giằng co, giọng cậu khàn đi:
“Hôm qua chẳng phải em cũng đã nghĩ đến rồi sao?”

“Cái… cái gì?” Cô ngơ ngác.

“Khi đưa chìa khóa cho anh, không phải em đã nghĩ đến rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK