• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nhỏ, Ninh Hân có một đôi kẹp tóc mà cô rất thích, sau đó bị mất một chiếc, cô buồn rất lâu.

Đó là lần đầu tiên cô nếm trải cảm giác mất mát. Mất mát, nghĩa là không bao giờ lấy lại được nữa.

Sau đó, cô đã mất nhiều thứ. Tiền tiêu vặt để trong túi áo; cục tẩy mới mua được hai tuần; đôi tất mua mùa đông năm ngoái… Với những thứ này, cô chỉ buồn một lúc thôi, cảm thấy không quan trọng.

Cho đến khi, cô mất đi ba.

Nỗi đau đó.

Cô bắt đầu cố gắng, cố gắng trân trọng những người quan trọng bên cạnh, một là mẹ, hai là Thịnh Dực.

Về việc mất mẹ, Ninh Hân tự trách, hối hận, luôn có rất nhiều giả định “nếu như”, có lẽ cô đã không mất mẹ.

Còn với Thịnh Dực, không phải không yêu, mà là chia tay dứt khoát. Lúc đó cô đang chìm trong nỗi đau buồn về cái chết của mẹ, cũng vì bị đuổi học mà cảm thấy tương lai mờ mịt, hơn nữa còn tự trách mình đối với Thịnh Dực, đối với gia đình anh là kẻ đòi hỏi, là con đỉa hút máu.

Điều cô muốn làm là dùng giá trị cuối cùng của mình để thắng trận đấu đó, trả tiền lại cho gia đình Thịnh Dực.

Cô không muốn đau khổ nữa, cũng không muốn là gánh nặng nữa.

Cô đưa mẹ về quê, an táng bên cạnh ba. Cô mang theo ảnh gia đình đến vườn thú Ngọc Hòa, nơi mà cả nhà đã hẹn sẽ đi nhưng tiếc là chưa đi được.

Sau khi hoàn thành tất cả, cô kiên quyết kết thúc cuộc đời mình.

Nhưng sau đó… cô không chết.

Cô bắt đầu cố gắng sống.

Cô đã làm việc ở cửa hàng tiện lợi, rạp chiếu phim, khách sạn, công viên giải trí, nhà hàng lẩu và nhiều nơi khác.

Cô không mệt.

Cô chỉ muốn… trở nên xứng đáng để quay về tìm anh.

Tư cách, thật là một từ mơ hồ.

Cô không biết mình phải trở thành như thế nào mới được coi là có tư cách, mới được công nhận là có tư cách ở bên anh…

Mặt trời mọc đông lặn tây, thời gian trôi qua từng ngày một cách có trật tự, giống như cát chảy trong nắm tay, cảm nhận rõ ràng sự trôi qua.

Ninh Hân tự nhiên cũng cảm nhận được điều đó.

Vì vậy, sợ hãi.

Vì vậy, nhút nhát.

Bây giờ, Ninh Hân ảm đạm nhìn tất cả trước mắt, cô hoàn toàn, đã mất anh rồi.

Có đau không?

Chắc là đau.

Nhưng nên có phản ứng gì đây?

Não Ninh Hân không đưa ra được bất kỳ phản ứng nào.

Đột nhiên, trước mắt cô tối sầm, là một bàn tay ấm áp che mắt cô.

Cô bị ôm vai xoay người, đó là một lồng ngực rất nóng bỏng. Cô có thể cảm nhận được sự phập phồng của lồng ngực cậu, cũng như hơi thở hơi nặng nề của cậu.

So sánh ra, cô như một con búp bê không có cảm xúc, mặc cậu che mắt, nửa ôm nửa dìu rời khỏi tòa nhà.

Bàn tay trên mắt buông xuống, Ninh Hân lấy lại thị giác.

Trước mắt, là thế giới được ánh nắng mặt trời tràn ngập, rực rỡ vàng óng.

Xung quanh đều trở nên ấm áp nhưng cô lại run lên.

Hà Đông Phàm cảm nhận được, ôm cô chặt hơn một chút.

Đến đèn đỏ, Ninh Hân không để ý bậc thềm dưới chân, loạng choạng một cái, may mà Hà Đông Phàm mắt nhanh tay lẹ ôm được eo cô.

Ninh Hân ngây ngô nghiêng đầu, ánh mắt đờ đẫn: “Cảm ơn.”

Hà Đông Phàm lập tức rút tay đang nắm eo cô về, nhìn cô, môi động đậy, nhưng không nói được câu nào.

Đèn đỏ chuyển sang xanh.

Ninh Hân nhẹ nhàng vặn vai, cô thoát khỏi vòng tay Hà Đông Phàm, đi về phía đối diện.

Cô theo trí nhớ quay lại trạm xe buýt lúc đến, cô dừng lại một chút rồi băng qua đường đến trạm xe buýt đối diện.

Kính trạm xe buýt được lau sạch bóng, poster quảng cáo như mới được thay, màu sắc tươi sáng.

Ninh Hân đứng trước bảng thông tin trạm, nhìn, lẩm bẩm: “Tuyến 14, tuyến 76, tuyến 1013…”

Tại sao không có tuyến 72?

Cô nghiêng đầu, nhìn Hà Đông Phàm không biểu cảm: “Tại sao không có tuyến 72?”

Hà Đông Phàm không trả lời. Ninh Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt, lại nhìn về bảng thông tin trạm.

Tấm kính bóng loáng, trong thoáng chốc có thể thấy rõ khuôn mặt mình. Lông mày cô, mắt cô, mũi cô, môi cô… Mọi cảm xúc bắt đầu lan tràn.

Giọng cô cố nén nghẹn ngào, phân tích: “Tại sao không có tuyến 72?

Rõ ràng chị đi tuyến 72 đến đây, xuống xe ở trạm đối diện, vậy chị đáng lẽ có thể quay về từ đây mà…”

Giọng nói cuối cùng trở nên nghẹn ngào. Nước mắt trào ra, rơi thành dòng.

Cô nhanh chóng giơ tay, hai tay che mặt, nước mắt tràn qua kẽ ngón tay, cố nén tiếng khóc: “Tại sao không thể quay về nữa?”

Hà Đông Phàm không kìm chế được nữa, cậu tiến lên nắm vai cô, xoay người cô lại, nhẹ nhàng ôm vào lòng.

Cậu hít mũi, là cảm xúc không thể kiềm chế của cậu: “Xin lỗi.”

Ninh Hân chôn mặt vào vai Hà Đông Phàm, khóc khan đến nỗi cả người run rẩy, Hà Đông Phàm ôm cô đều có thể cảm nhận được.

Cậu chỉ có thể liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, là lỗi của em, tất cả đều là lỗi của em, em không nên tự ý, tất cả đều là lỗi của em…”

Ninh Hân lắc đầu, hai tay siết chặt áo trước ngực Hà Đông Phàm. Nước mắt cô thấm ướt áo cậu, nóng bỏng như đang thiêu đốt da cậu.

Hà Đông Phàm hơi ngẩng đầu thở dốc, bàn tay cậu áp vào gáy Ninh Hân, không dám dùng sức, giọng khô khốc: “Em sai rồi, chị đánh em đi, đánh em được không?”

Người trong lòng vừa khóc vừa lắc đầu: “Hà Đông Phàm, anh ấy sống tốt, chị thấy anh ấy sống rất tốt, chị rất vui, chị thật sự… thật sự rất vui, rất vui cho anh ấy, nhưng… tại sao, tại sao chị…”

Ninh Hân không biết làm sao để miêu tả nỗi buồn lúc này. Cô chỉ biết, cô đã mất bố. Mất mẹ. Mất Thịnh Dực. Những người cô yêu thương đã mất đi bằng những cách khác nhau.

Hà Đông Phàm cúi đầu xuống, siết chặt cánh tay: “Chị buồn thì cứ khóc to lên, đừng nén.”

Giây tiếp theo, như thể nghĩ ra điều gì đó, cậu hơi nâng cánh tay lên, vòng quanh đầu cô, che kín mọi ánh sáng. “Em che cho chị hết.”

Cậu nói vậy.

Bóng tối, khiến Ninh Hân nhớ đến ngày chia tay với Thịnh Dực. Là Hà Đông Phàm, dùng áo khoác che cho cô, cô mới khóc không kiềm chế.

Thực ra ngay từ ngày đó, cô đã mất tất cả.

Ninh Hân cuối cùng cũng khóc thành tiếng. Thế giới của cô lúc này là một màu đen. Cô có thể khóc to.

Và cô biết, có một người đang bảo vệ cô, khiến cô trong bóng tối, cũng không sợ hãi.

Rất lâu rất lâu sau, Ninh Hân mới bình tĩnh lại đôi chút.

Cô hơi ngẩng đầu, mở mắt ra, ánh nắng hơi chói.

Đợi tầm nhìn rõ ràng, ngước lên thấy lông mi Hà Đông Phàm đều được phủ một lớp ánh sáng.

Cậu hít vào, thở ra.

Cô phát hiện, nhịp thở của cậu cùng tần số với cô.

Hà Đông Phàm đảo mắt trên mặt Ninh Hân, đột nhiên buông tay, quay lưng lại: “Em không nhìn chị.”

Lưng cậu rất rộng, áo phông trắng đã ướt đẫm mồ hôi.

Ninh Hân nhớ ngày đó cô ngồi sau xe đạp của cậu, lưng cậu cũng ướt đẫm mồ hôi như vậy.

Tầm nhìn cô di chuyển lên, nhìn gáy cậu. Cảm ơn.

Đêm hôm đó, Hà Đông Phàm gặp ác mộng.

Cậu mơ thấy mình đang cứu hộ ở huyện C, mặt trời gay gắt bất thường, không chỉ khiến người ta chóng mặt, mà còn có mùi hôi thối khắp nơi.

Cậu thành thạo và nhanh nhẹn xử lý một đợt người không còn dấu hiệu sự sống vừa được chuyển đến, nhưng trong bóng tối lại thấy một cô gái mặc váy voan màu hồng, cổ tay cô buộc một bông hoa ruy băng, máu thấm ướt mọi thứ xung quanh…

Cậu tỉnh dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Chỉ là giấc mơ. May mắn, chỉ là giấc mơ.

Nhưng cảnh cô khóc trên vai cậu vẫn như đang diễn ra trước mắt, chỉ cần nghĩ đến, là tim đã run rẩy.

Hà Đông Phàm vuốt mồ hôi trên trán, cậu tự nhủ, thà chết cũng không để cô buồn như vậy nữa.

Gần kỳ thi cuối kỳ, mọi người đều đang ôn tập chuẩn bị thi nhưng Hà Đông Phàm và Từ Quả từ sáng đến tối không có ở ký túc xá.

Từ Quả đi làm thêm, còn Hà Đông Phàm đi tìm việc thực tập hè.

Thành tích của Hà Đông Phàm rất tốt, tưởng có thể dễ dàng tìm được một công việc thực tập đãi ngộ tốt. Nhưng vì nhiều yếu tố, cậu tìm mấy công ty đều không hài lòng lắm.

Lý Bạch Tử cho rằng Hà Đông Phàm quá kén chọn: “Cậu chỉ đi làm một tháng, cậu mong người ta cho cậu phúc lợi gì?”

Hà Đông Phàm sờ cằm, điều này cũng đúng.

Lý Bạch Tử ngẩng đầu khỏi sách, nghiêng người khuyên: “Cậu nói xem, vừa tốt nghiệp, lý lịch đã có kinh nghiệm thực tập ở công ty top 500 thế giới, ngầu cỡ nào!”

Hà Đông Phàm hơi lộ răng khểnh, đúng thật. Chỉ là lương thực tập ba nghìn tệ khiến người ta nản lòng.

Cũng vào lúc này, Hà Đông Phàm nhớ ra tiền Đinh Thiên Tường mượn mình chưa trả, trước sau cộng lại cũng gần năm sáu nghìn, sắp nghỉ hè rồi.

Cậu nghĩ nghĩ nhưng không đốc thúc.

Chiều Hà Đông Phàm kết thúc một môn thi cuối kỳ, bị giáo sư gọi lại. Giáo sư nói muốn dẫn cậu và Từ Quả đi gặp mấy học sinh của mình. Hà Đông Phàm có nghe nói, mấy anh chị học khóa trên đó đã tham gia cuộc thi Robot sinh viên toàn quốc tổ chức đầu năm nay, đoạt giải vàng. Họ về dự lễ tốt nghiệp, giáo sư nhân cơ hội này cho Hà Đông Phàm và Từ Quả đến trao đổi thảo luận với họ.

Lĩnh vực của Hà Đông Phàm không phải ở đây nên không có thảo luận trao đổi sâu, cậu chỉ đi cho có. Nhưng cậu không ngờ sẽ gặp bạn gái của Thịnh Dực. Dù hôm đó chỉ nhìn thoáng qua từ xa nhưng cậu rất chắc chắn chính là cô gái này.

Hà Đông Phàm đợi cô nói chuyện xong mới đi tới, gọi một tiếng “Chị.”

Cô gái tươi cười, gọi tên cậu “Hà Đông Phàm.”

“Chị biết em?”

“Đương nhiên.” Cô gái liếc nhìn Từ Quả, “Hai người các em, ai mà không biết?”

Hà Đông Phàm hơi nhướng mắt, hơi lộ răng khểnh “Đúng vậy, đi theo cậu ấy, được hưởng ánh sáng.”

Câu nói này vừa dứt, ấn tượng của cô gái về Hà Đông Phàm tăng vọt.

Theo lời giáo sư, Từ Quả là thiên tài, làm bạn với thiên tài cần có can đảm.

Mà người không cần can đảm vẫn có thể tự nhiên đứng bên cạnh thiên tài, tầm cảnh giới tâm lý đáng ngưỡng mộ.

“Em khiêm tốn rồi.” Cô gái chuyển giọng, “Em có gì muốn hỏi chị không?”

Hà Đông Phàm mắt nhìn lung tung, mân mê chóp mũi “Có câu muốn hỏi, nhưng không phải về học thuật.”

Cô gái thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cậu, híp mắt lại “Hửm?”

Hà Đông Phàm không do dự hỏi: “Chị có bạn trai phải không?”

Cô gái hơi ngạc nhiên với câu hỏi này, rồi thẳng thắn thừa nhận “Đúng vậy.”

“Chị và anh ấy ở bên nhau lâu chưa?”

Cô gái bật cười khúc khích: “Mới ở bên nhau chưa đầy hai tháng.”

Rồi cô gái tinh nghịch nháy mắt, hạ giọng: “Chị theo đuổi anh ấy, kiên trì theo đuổi hai năm, mới vừa có được, nên…”

Nên? Hà Đông Phàm hơi cúi đầu, đôi mắt đen láy rất tò mò: “Nên sao?”

“Nên em không có cơ hội nữa!”

“!!!” Hà Đông Phàm phản ứng lại, cứng đờ ưỡn ngực, gượng vẻ mặt, “Chị hiểu lầm rồi!”

Cô gái làm vẻ nhìn thấu nhưng không nói: “Ừ, là chị hiểu lầm.”

Hà Đông Phàm: “…”

Thôi, ai bảo cậu hỏi những điều này.

Tối đó, Hà Đông Phàm hẹn Ninh Hân đi ăn một nhà hàng đặc sản địa phương.

Sau khi ngồi xuống, Hà Đông Phàm nhìn chằm chằm Ninh Hân đang xem thực đơn: “Nghe người ta giới thiệu nhà hàng này ngon lắm.”

Ninh Hân ngước mắt, đôi mắt đào hoa cong cong, đưa thực đơn qua: “Vậy em gọi đi.”

“Được.”

Hà Đông Phàm nhận thực đơn, chọn một phần chân vịt nếp, cá sốt cay một nửa, thịt bò hầm đậu tuyết, súp lơ xào.

Ninh Hân uống chút trà, thấy nhiều thực khách bên cạnh bưng trái cây qua. Cô nhìn sang mới phát hiện có khu tự phục vụ.

Cô đặt tách trà xuống đi qua. Đồ uống có nước mơ và nước cam, trái cây có dưa hấu, cam và táo tàu, đồ ăn vặt có bánh mè, bỏng ngô và bánh snack. Ninh Hân lấy mỗi thứ một ít mang về.

Cô ngồi xuống, vô thức nhìn ra ngoài cửa kính. Đám mây xa xa mỏng manh một dải, mặt trời phía sau phủ một lớp màu cam, nhuộm đỏ chân trời, tất cả mọi thứ đều đang viết nên chữ ‘dịu dàng’.

Gần cửa kính có một hàng thực khách đang ngồi chờ chỗ.

Chờ đợi không phải để lấp đầy bụng, mà để thưởng thức món ngon.

Đây là cái đẹp của cuộc sống.

Hà Đông Phàm uống một ngụm nước mơ, chua đến nhăn mặt, vội vàng lấy một quả táo tàu, kết quả nhăn mặt còn nhiều hơn, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Ninh Hân liền thu lại tất cả, thẳng lưng, ngón tay thảnh thơi gõ bàn.

Ninh Hân bị vẻ mặt giả vờ nhẫn nhịn của cậu chọc cười, mở đầu câu chuyện: “Em sắp nghỉ hè rồi phải không?”

“Ừm.” Hà Đông Phàm lấy khăn giấy lau nước dưa hấu trên tay, “Tuần sau về.”

Ninh Hân không nhìn Hà Đông Phàm, cúi đầu chăm chú vào thực đơn, nghiên cứu những món cậu đã gọi, chỉ đáp lại một tiếng “Ừm” đầy hờ hững.

Sự khác biệt giữa dịu dàng và lạnh lùng là gì?

Hà Đông Phàm nghĩ, có lẽ khi Ninh Hân nhìn cậu, đó là dịu dàng.

Còn khi cô không nhìn cậu, đó là lạnh lùng.

Như lúc này, cô toát lên vẻ xa cách, lạnh nhạt, như thể người lạ chớ lại gần.

Hà Đông Phàm nghiêng người, một tay chống đầu, lười biếng nhìn cô:
“Khoảng một tuần em sẽ quay lại Ngọc Hòa.”

Ninh Hân khựng lại, ngẩng lên nhìn.

Cô đương nhiên biết dạo gần đây Hà Đông Phàm luôn ở cạnh mình, cũng vì hôm đó cô đã đau buồn quá mức.

Nhưng không cần thiết phải dành cả kỳ nghỉ hè ở lại Ngọc Hòa chỉ để bầu bạn với cô.

Tuy nhiên, khi Ninh Hân còn chưa kịp từ chối lòng tốt ấy, Hà Đông Phàm đã nhịp nhàng giải thích:
“Về quê thăm bà ngoại em. Nửa tháng nữa là vào ngày nóng nhất hè, bà em sẽ lên núi tránh nóng. Nơi đó em không chịu được nên quay lại Ngọc Hòa luôn. Tiện thể, em cũng tìm được một công việc thực tập hè.”

Nghe xong, Ninh Hân ngượng ngùng dời ánh mắt đi nơi khác.

Ninh Hân nghe cậu nói xong, hơi ngượng ngùng dời ánh mắt. Hình như… tự cho là mình quan trọng rồi.

Hà Đông Phàm giọng mang ý cười: “Cô giáo Ninh?”

“Hửm?”

Cậu lộ răng khểnh, đôi mắt đen rất trong sáng, không hề giấu giếm sự mong đợi, như sư tử non sắp bước lên hành trình, mãnh liệt mà không sợ hãi.

Ninh Hân không biết cậu lại muốn làm gì, chớp chớp mắt: “Sao thế?”

Hà Đông Phàm nghiêng nghiêng đầu, ngón tay nửa ấn lên môi: “Nghỉ hè không có căn tin, em sẽ qua nhà chị ăn ké cơm.”

Đây không phải câu hỏi xin ý kiến. Mà là đương nhiên phải thế.

Cậu cười rộng hơn, thêm hai chữ: “Mỗi ngày.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK