• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào đêm trước đám cưới của Dương Hiểu Trinh, huy hiệu danh dự của cuộc thi IOI cuối cùng cũng vượt Thái Bình Dương đến tay Hà Đông Phàm.

Huy hiệu lớn bằng đồng xu một nhân dân tệ, màu vàng, mặt sau khắc rõ dòng chữ “TO NG X”.

Đám cưới của Dương Hiểu Trinh được tổ chức tại một nhà thờ ở phía nam thành phố.

Hôm đó, Ninh Hân bận rộn không ngơi nghỉ, Hà Đông Phàm chỉ được chụp chung với cô trong một tấm ảnh tập thể, giữa họ còn cách nhau mấy người.

Thời gian còn lại cậu chỉ có thể nhìn cô từ xa.

Cô mặc chiếc váy dài một vai màu hồng phấn hoa anh đào, thân trên ôm sát, tôn lên xương quai xanh và đường cong thon thả của eo, váy nhiều tầng nhưng rất mềm mại, chất liệu có ánh ngọc trai, mỗi cử động đều nửa nhẹ nhàng, nửa linh động, váy voan lấp lánh  ánh sáng.

Hà Đông Phàm chưa từng thấy cô như vậy, mắt không thể rời đi được.

Buổi trưa ăn cơm, Hà Đông Phàm thoáng gặp Ninh Hân, nhưng cả một câu cũng không nói được.

Buổi chiều, Ninh Hân lại bận rộn chuẩn bị tiệc tối, Hà Đông Phàm đứng ngồi không yên, đi theo cùng, chạy đông chạy tây mệt đứt hơi.

Đây là lần đầu tiên cậu biết, đám cưới lại rắc rối và mệt mỏi đến vậy.

Nhưng cô dâu chú rể, thật sự khiến người ta ngưỡng mộ.

Hà Đông Phàm đã tham dự nhiều đám cưới, thậm chí cả những đám cưới xa hoa tốn hàng trăm triệu, nhưng chưa lần nào có cảm xúc như lần này.

Khi Dương Hiểu Trinh và chồng cô ấy trong nhà thờ, trước mặt cha xứ và họ hàng bạn bè cùng tuyên thệ, đưa ra lời hứa thiêng liêng trọn đời, Hà Đông Phàm nhìn về phía Ninh Hân đang đứng bên cạnh.

Giây phút đó, đôi vợ chồng mới dường như đang thông báo với trời đất và các vị thần linh, họ sẽ ở bên nhau, không bao giờ chia lìa nữa. Thiêng liêng đến mức khiến người ta khao khát.

Tiệc tối, Hà Đông Phàm được sắp xếp ngồi ăn, Ninh Hân đi theo cô dâu rót rượu.

Sau đó, một cô gái đã nói chuyện vài câu với cậu chiều nay tìm Hà Đông Phàm, bảo cậu đến phòng nghỉ vì Ninh Hân say rồi.

Khi Hà Đông Phàm đến, Ninh Hân đang gục trên bàn trang điểm, đường cong vai trần và lưng đẹp đẽ, đôi xương bướm quyến rũ đến mức khiến người ta liên tưởng.

Dương Hiểu Trinh cầm ly nước đứng bên cạnh vỗ lưng, bảo cô uống chút nước.

Hà Đông Phàm chạy đến, thở hổn hển: “Chị Hiểu Trinh, cô giáo Ninh sao rồi ạ?”

“Chỉ uống một ly thôi, không biết ai trộn rượu với nước ngọt, cô ấy vô ý uống phải.”

Dương Hiểu Trinh nói, “Tôi còn phải ra ngoài kính rượu, phiền cậu trông cô ấy một lúc.”

Hà Đông Phàm gật đầu, đưa tay nhận lấy ly nước từ Dương Hiểu Trinh, quỳ một chân bên cạnh Ninh Hân: “Cô giáo Ninh, uống chút nước đi.”

Ninh Hân nghiêng đầu, để lộ đôi mắt.

Cô nhìn cậu cười.

Hôm nay cô trang điểm, kẻ mắt hơi cong lên, phấn mắt cùng màu với váy áo, còn dán nhiều thứ lấp lánh.

Nhưng ánh mắt cô rất mơ hồ, lại còn quyến rũ.

Một kiểu quyến rũ lười biếng, không cố ý.

Thật sự say rồi.

Ninh Hân lại gục đầu lên khuỷu tay, khó chịu nói: “Chị không uống nước, chị chóng mặt, chị muốn ngủ.”

Hà Đông Phàm đặt ly nước xuống: “Em đưa chị về nhà.”

Dương Hiểu Trinh thấy Ninh Hân như vậy không yên tâm, đề xuất: “Hay là để Ninh Hân ở khách sạn đêm nay đi, tôi đặt cho cô ấy một phòng, cô ấy thế này em sợ nôn trên xe, với lại cũng xa quá.”

Như vậy cũng được.

Dương Hiểu Trinh đi sang một bên gọi điện cho quản lý khách sạn sắp xếp phòng.

Vài phút sau, có nhân viên khách sạn đến gõ cửa, nói phòng đã chuẩn bị xong.

Hai cô gái đỡ Ninh Hân đứng dậy. Ninh Hân vừa đứng lên, dừng một chút, bước chân lảo đảo loạng choạng, Hà Đông Phàm tim như nhảy lên tận cổ họng định tiến lên, nhưng cô lại đứng vững nhờ sự đỡ của hai người.

Ninh Hân lắc lắc đầu, ánh mắt từ từ quét qua xung quanh, cuối cùng dừng lại trên Hà Đông Phàm không xa.

Cô khẽ nhấc cánh tay rút ra khỏi tay các bạn gái, chậm rãi bước về phía Hà Đông Phàm.

Cô nhìn cậu, dừng trước mặt cậu, hơi ngẩng đầu, nhìn cậu sâu thẳm.

Trên đầu cô là búi tóc xiêu vẹo, cài một bông hoa, lúc này như rơi không rơi, giống như dáng đứng không vững của cô bây giờ. Má cô không biết là do trang điểm hay do uống rượu, trắng ửng hồng, mắt long lanh, rồi thân người từ từ ngả về phía trước.

Hà Đông Phàm vội tiến lên nửa bước, đỡ lấy cô.

Khác với năm đó khi cô chủ động ôm cậu, cũng khác với lần trước cô chủ động nhào vào lòng cậu.

Lần này, cậu thực sự, thật sự ôm được cô, tay cậu vòng quanh người cô, lòng bàn tay áp vào cơ thể cô, đỡ lấy trọng lượng của cô.

Cô ấy dáng người mảnh mai, mềm mại, lại còn… thơm.

Cô bạn gái vội vàng bước lên để đỡ lấy cô.

Hà Đông Phàm nuốt nước bọt, chủ động buông tay, không dám ôm thêm nữa.

Nhưng Ninh Hân không chịu, cô xoay cổ tay, nhẹ nhàng thoát khỏi sự đỡ đần của bạn.

Cô vòng tay ôm lấy eo của Hà Đông Phàm, giọng nói mang chút nghẹn ngào: “Em chỉ cần anh… chỉ cần anh thôi…”

Tôi có nghe nhầm không?

Hà Đông Phàm bị hành động và lời nói của Ninh Hân làm cho máu nóng dồn hết lên não, hai tay lơ lửng giữa không trung, đứng yên như một cái cọc gỗ, không dám có chút ý nghĩ lợi dụng nào.

Dương Hiểu Trinh thấy Ninh Hân say đến mức này thì có chút hoảng loạn.

Không ngờ người vốn nghiêm túc như tượng Phật, say rồi lại đi lợi dụng đàn ông.

Cô vội kéo cô ấy: “Hân Hân, cậu say rồi.”

Ninh Hân tựa trán vào cổ Hà Đông Phàm, lắc đầu: “Tớ chỉ cần anh ấy.”

Nói xong, cô nghiêng đầu, gối đầu lên vai cậu, vòng tay quanh eo cậu càng siết chặt hơn.

Lần này, Hà Đông Phàm nghe rõ ràng, rành mạch.

Cô thực sự nói là, chỉ! cần! anh ấy!

Đây là do uống rượu lấy can đảm sao?

Đây là lời thật lòng sau khi say sao?

Hà Đông Phàm tim đập loạn nhịp, cổ họng khô khốc, không kìm được nuốt thêm một ngụm nước bọt.

Hai tay lơ lửng của cậu từ từ hạ xuống, một tay vòng lấy eo cô, một tay ôm lưng cô, ngón tay siết chặt.

Lưng cô lộ ra, làn da mịn màng khác hẳn đàn ông, xương sống mảnh mai nhấp nhô theo nhịp thở.

Ngón tay Hà Đông Phàm run lên, lòng bàn tay dịch xuống, vòng qua phần có vải.

Cậu nghiêng đầu: “Chị Hiểu Trinh, em đưa chị ấy về phòng khách nhé. Chị cứ bận việc đi, mọi người giục chị mấy lần rồi.”

Dương Hiểu Trinh nhìn Ninh Hân, thật sự không biết phải nói lý với người say thế nào.

Hơn nữa, giờ cô ấy đang say, nắm đấm cũng có khi không kiểm soát được, không chừng sẽ vung lên.

Cô gật đầu: “Vậy cậu chăm sóc cô ấy trước, tôi xong việc sẽ tới.”

Được đồng ý, Hà Đông Phàm không chần chừ, bế ngang Ninh Hân lên, nói với nhân viên phục vụ khách sạn: “Đi thôi.”

Phòng khách ở tầng tám của khách sạn, ra khỏi thang máy vẫn còn một đoạn.

Hành lang hẹp và mờ tối, không một bóng người.

Tấm thảm dày che đi tiếng bước chân, Hà Đông Phàm có thể thấy chiếc váy lụa hồng bị gót chân cậu đá nhẹ lên khi bước.

Cô tựa vào ngực cậu, nhắm mắt, tay vẫn ôm lấy cổ cậu.

Dường như cô rất khó chịu, lông mi ươn ướt, mí mắt khẽ run.

Hà Đông Phàm không kìm được, nâng cô lên, ôm sát vào lòng hơn.

Quãng đường này quả thực dài, nhân viên phục vụ lo lắng Hà Đông Phàm không bế nổi, liền bước nhanh hơn.

Đến gần phòng khách, nhân viên phục vụ rút thẻ phòng từ sớm, chạy nhanh vài bước, “tít” một tiếng mở cửa, tiện tay cắm thẻ vào khe, để cửa mở cho Hà Đông Phàm.

Hà Đông Phàm bế Ninh Hân bước vào.

Đây là một phòng giường đôi đơn giản.

Hà Đông Phàm đặt Ninh Hân lên giường, đồng thời nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại.

Cậu kê gối cho cô, định đi rót nước thì tay vừa rút ra đã bị Ninh Hân nắm lấy.

Ninh Hân hé mắt, hốc mắt ngấn nước, giọng mềm yếu: “Đừng đi.”

Hà Đông Phàm chưa từng nghe Ninh Hân nói giọng như vậy, trái tim cậu mềm nhũn, tê dại. Cậu lập tức nửa quỳ bên mép giường: “Không đi, em không đi.”

Dù cậu đã nói vậy, Ninh Hân vẫn giữ chặt tay cậu không buông.

Cô kéo tay cậu, đặt lên má mình, khẽ nhắm mắt, giọt nước mắt trong suốt lăn khỏi khóe mắt, giọng nói van xin: “Đừng đi, anh đừng đi.”

Hà Đông Phàm có chút luống cuống, nín thở dùng ngón tay cái bên tay trái lau nước mắt cho cô.

Nước mắt mát lạnh, nhưng má cô lại nóng hổi.

Hà Đông Phàm buột miệng: “Anh không đi, anh sẽ mãi mãi ở bên em.”

Ninh Hân yếu ớt “Ừm” một tiếng, lặp lại: “Mãi mãi… là mãi mãi.”

Hà Đông Phàm tưởng cô không tin, đầu óc trống rỗng, giơ tay trái lên thề đầy nghiêm túc: “Anh sẽ mãi ở bên em, mãi mãi của anh… là cho đến giây phút cuối cùng của đời anh. Anh luôn giữ lời!”

Ninh Hân siết chặt tay Hà Đông Phàm, má lại dụi nhẹ vào tay cậu, khẽ nói: “Chúng ta phải mua nhà.”

Hà Đông Phàm không cần nghĩ ngợi, gật đầu ngay: “Mua.”

“Mua căn em thích.”

“Được.”

“Nội thất cũng phải theo ý em.”

“Đương nhiên rồi.”

Ninh Hân hít hít mũi, nước mắt lại trào ra từ khóe mắt khép chặt, giọng nói mang thêm tiếng nức nở: “Đồ đạc trong nhà cũng phải là em thích.”

“Đừng khóc.” Hà Đông Phàm đau lòng đến mức không biết phải làm sao, vội vàng lau nước mắt cho cô: “Nghe em hết, tất cả nghe em. Đừng khóc nữa, em khóc anh không biết phải làm sao.”

“Chúng ta đã hứa… hứa rồi.”

Hà Đông Phàm gật đầu, dỗ dành: “Hứa rồi, anh nhớ hết, nhớ hết.”

“Hứa cả đời.”

“Được, cả đời, mãi mãi!” Hà Đông Phàm cam kết.

“Vậy tại sao… tại sao anh không giữ em lại? Tại sao anh…” Ninh Hân xúc động, hơi thở dồn dập, khóc nấc lên, “Anh không giữ em…”

Trán Hà Đông Phàm lấm tấm mồ hôi, lập tức đưa tay trái lên nắm chặt tay Ninh Hân, dịu dàng: “Giữ rồi, giữ rồi, đừng khóc, đừng khóc nữa.”

Ninh Hân ôm lấy cổ tay Hà Đông Phàm, ngón tay run rẩy, nghẹn ngào trong tiếng khóc: “Không trách anh… không trách anh. Là tại em nói những lời làm anh đau lòng. Em biết rõ nói vậy sẽ làm anh buồn, xin lỗi… xin lỗi anh.”

Hà Đông Phàm không hiểu rõ, chỉ biết thuận theo lời cô mà an ủi: “Không có gì phải xin lỗi, không có gì cả.”

Ninh Hân mở mắt, ánh mắt rõ ràng hơn nhưng vẫn đẫm lệ, đôi vai run rẩy vì nức nở: “Những lời đó… không phải thật lòng, xin lỗi.”

Hà Đông Phàm rối bời như đang ở trong mây mù.

Những lời nào không phải thật lòng chứ?

Vậy là không mua nhà nữa sao?

Ánh mắt Ninh Hân dao động: “Em chưa từng trách anh, chuyện của ba… chưa từng trách anh, chưa bao giờ.”

Chuyện của ba…

Ánh mắt Hà Đông Phàm cứng lại, lưng chợt cứng đờ, một cơn đau nhói ùa đến.

Cậu đưa tay gạt mấy sợi tóc rơi xuống của Ninh Hân, nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của cô lên, thở gấp: “Ninh Hân, em nhìn rõ anh là ai đi.”

Ninh Hân không trả lời, chỉ khóc và nói: “Mẹ mất là vì… là vì em. Nếu em quan tâm mẹ nhiều hơn, nếu hôm đó em không ngủ, nếu em trò chuyện với mẹ nhiều hơn, nếu như… nếu như…”

Nhưng không có “nếu như.”

“Mẹ, mẹ sẽ không…” Ninh Hân khóc như mưa, giọng nghẹn ngào đến đứt quãng, “Mẹ sẽ không tự tử.”

Hai chữ “tự tử” truyền vào tai Hà Đông Phàm, cậu không còn để tâm đến điều gì nữa.

Cậu ôm chặt lấy Ninh Hân, kéo cô vào lòng.

Cậu cảm nhận được sự tự trách, nỗi đau của cô, tất cả dường như cũng truyền vào người cậu.

Giọng cậu khàn đặc, cố an ủi cô: “Đừng nghĩ nữa… đừng nghĩ nữa, mọi chuyện qua rồi.”

Ninh Hân lắc đầu, giọng nói nghẹn lại trong lồng ngực Hà Đông Phàm: “Mẹ mất vì em, học bạ… học bạ của em cũng mất rồi. Em chẳng còn gì nữa, hu hu, chẳng còn gì cả.”

“Em còn có anh, anh sẽ luôn bên em.” Giọng Hà Đông Phàm khàn đặc, run rẩy: “Anh sẽ luôn luôn ở bên em.”

“Xin lỗi anh, vì em đã nói những lời làm tổn thương anh, thật sự xin lỗi.” Ninh Hân níu lấy áo Hà Đông Phàm, bật khóc: “Em sợ lắm, Thịnh Dực, em sợ…”

Thịnh Dực. Hai chữ này như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim, đau đến tê dại.

Nhịp tim đột nhiên như ngừng lại, tất cả như đẫm máu.

Hà Đông Phàm nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Mỗi chữ Ninh Hân nghẹn ngào thốt ra đều run rẩy, nhưng cậu nghe rõ ràng từng từ: “Em sợ… sợ rằng nếu em rời khỏi thế giới này, anh sẽ tự trách, sẽ đau khổ quá nhiều. Vì vậy, em đã nói những lời đó để rời xa anh. Lúc đó… lúc đó em…”

Ký ức ấy quá đau đớn.

Hà Đông Phàm từ từ mở mắt, nhẹ nhàng đẩy Ninh Hân ra.

Cậu nhìn cô đang khóc đến kiệt sức, giọng nói như đông cứng lại: “Em vừa nói gì?”

Ninh Hân không trả lời, chỉ cúi đầu, nhìn vào cổ tay trái của mình.

Cổ tay mảnh khảnh ấy buộc một dải ruy băng màu hồng nhạt.

Hà Đông Phàm bất giác nhớ lại. Cậu chưa bao giờ để ý đến cổ tay trái của cô, vì phần lớn thời gian nó luôn được che bởi một chiếc băng tay thể thao màu trắng.

Điều đó vốn không có gì lạ.

Nhưng giờ đây, những suy đoán trong lòng cậu khiến cậu sợ hãi.

Cậu cần xác nhận.

Cậu giơ tay, tháo chiếc nơ buộc ruy băng. Chiếc ruy băng màu hồng rơi xuống chiếc giường trắng muốt.

Cậu lật tay cô lại. Ở cổ tay một vết sẹo nhỏ màu hồng nhạt hơi lồi lên.

Ninh Hân vẫn đang nức nở: “Sau đó… sau đó em không dám tìm anh nữa. Em không muốn ở bên anh như một người chỉ biết nhận mà không thể cho đi. Anh tốt như vậy, đã làm rất nhiều vì em… Em không biết, em phải trở nên như thế nào mới có tư cách đến tìm anh. Em đã rất cố gắng… cố gắng rất nhiều rồi… Nhưng em mệt, em sợ…”

Hà Đông Phàm đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên cổ tay cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, như để xác nhận rằng đó là thật.

Nó ấm.

Không thể xóa nhòa.

Đúng là thật.

Hóa ra năm đó, khi cô chia tay Thịnh Dực, là vì cô đã định rời khỏi thế giới này.

“Thịnh Dực.” Ninh Hân thút thít, giọng nhỏ hơn trước rất nhiều: “Nếu em tìm anh, giải thích tất cả những điều này cho anh, anh sẽ tha thứ cho em, đúng không? Chúng ta… chúng ta sẽ quay lại như trước đây…”

Cô cảm nhận vị đắng chát của nước mắt, liên tục lặp lại: “Đúng không? Đúng không? Đúng không?…”

Cô như đang đợi một câu trả lời.

Hà Đông Phàm giơ cánh tay lên, thô lỗ lau mắt mình, đáp: “Đúng!”

Ninh Hân nhìn cậu, ánh mắt chứa đầy nước mắt, vừa mơ hồ, vừa mong muốn xác nhận.

Hà Đông Phàm biết, cô không nhìn cậu.

Cậu buông tay trái cô, vén những sợi tóc ướt đẫm nước mắt trên mặt cô, khó khăn gật đầu, giọng nói chắc nịch: “Sẽ tha thứ, chắc chắn sẽ.”

Ninh Hân cuối cùng cũng ngừng khóc, từ từ nhắm mắt lại, thì thầm: “Như vậy… thì tốt quá rồi.”

Cô dường như khóc đến mệt lả, nhanh chóng thiếp đi, chỉ thỉnh thoảng nấc nhẹ không kiểm soát được.

Hà Đông Phàm đứng dậy, tháo đôi giày cao gót của cô, kéo mền mỏng lên đắp cho cô.

Cậu quay người, ngồi bệt xuống tấm thảm bên cạnh giường.

Hai tay buông thõng trên đầu gối, đầu cúi xuống, ánh mắt dừng lại ở những họa tiết xoắn ốc trên thảm, nhìn đến hoa mắt.

Ngay cả cậu cũng bất ngờ.

Hóa ra người cô yêu là Thịnh Dực, không phải cậu.

Sự thật là cô yêu Thịnh Dực, luôn luôn yêu.

Cô không hề thích cậu dù chỉ một chút.

Giờ đây cậu đã hiểu tất cả.

Nhưng không cảm thấy thất vọng, không ghen tuông, thậm chí không buồn bã.

Tất cả những cảm xúc ấy đều bị nỗi đau xót xé nát che lấp.

Cậu không dám nghĩ, lúc đó cô đã tuyệt vọng đến mức nào.

Là trong đêm tối không một áanhsansg , hay vào buổi trưa ngập tràn ánh nắng…

Là dùng dao gọt hoa quả, dao lam, hay thứ gì khác sắc bén để cắt vào đó…

Chắc hẳn cô đã mất rất nhiều máu…

Chắc hẳn cô đã rất đau… rất đau…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK