“Đại đại đại đại đại đại đại đại đại ca đừng giết em!
Em em em em em em em em em giao khẩu súng này cho anh!
Đại đại đại đại đại đại đại đại đại ca đừng giết em!
Em em em em em em em em em…”
Năm giờ sáng, Bạch Thần - người sắp tâm thần phân liệt vì chơi game vừa vui vẻ hát ca khúc “Đại ca đừng giết em” đang thịnh hành gần đây, vừa điên cuồng chém Boss cuối của trò chơi nào đó.
Chỉ cần xử xong con Boss này, cô sẽ thành công chen vào hàng ngũ người chơi có cấp bậc đại thần.
Để giây phút này tới nhanh hơn một chút, Bạch Thần đã nhịn đói ròng rã năm ngày năm đêm, cơ thể đã đến giới hạn mà cũng chẳng màng, vẫn đang phấn khích vừa chơi vừa hát.
Vì giây phút huy hoàng này, cô đã tốn không biết bao nhiêu trang bị, bỏ ra vô số tiền vàng*, cuối cùng cũng đến lúc được đền đáp.
* Tiền vàng: tiền lưu hành trong game.
Khi trời sáng, mặt trời ló rạng, rốt cuộc Boss lớn cuối cùng cũng đi đời nhà ma.
Đúng lúc này, trên màn hình xuất hiện vài dòng chữ.
Chúc mừng người chơi Sát Thiên Đao lên cấp đại thần thành công.
Chúc mừng người chơi Sát Thiên Đao trở thành người đầu tiên giết được Boss lớn cuối cùng, ban thưởng năm mươi triệu tiền vàng, một món thần khí cực phẩm.
Chúc mừng người chơi Sát Thiên Đao trở thành một trong “mười người chơi xuất sắc” của năm.
Bạch Thần mừng rỡ như điên, giơ cao đôi bàn tay chiến thắng, ôm lấy mặt trời vừa ló rạng.
Ha! Rốt cuộc cô cũng thắng, cuối cùng cũng có thể đi ngủ được rồi!
Nhưng vui quá hóa buồn, Bạch Thần đã hưng phấn quá độ. Máu xộc lên, nét mặt hạnh phúc nhất của cô cứng đờ, vẫn giữ nguyên tư thế người chiến thắng như cũ, thất khiếu chảy máu, ngã xuống đất rồi chết!
Khi ngã xuống đất, nét mặt và động tác của Bạch Thần vẫn chẳng có gì thay đổi. Cô nằm theo hình chữ đại (大), giơ tay chữ V, ngoác miệng ra cười.
Nụ cười kia có lẫn với máu tươi đang trào ra, trông vừa kinh dị vừa khủng khiếp.
Trên đường Vãng Sinh, có một người thất khiếu chảy máu, quầng mắt đen như thể đánh khói quá đà, đầu tóc bù xù hệt tổ quạ, mặc quần áo hip-hop bẩn thỉu đang trôi bồng bềnh. Đây chính là bạn học Bạch Thần vừa mới “thăng thiên”.
Bạch Thần vừa đi vừa khóc. Để trở thành người đứng hạng nhất hàng năm, cô đã hành hạ mình đến chết rồi.
Phần thưởng kia trị giá tận năm mươi triệu tiền vàng, cô vốn định đổi thành tiền mặt rồi mua cho cha mẹ một căn nhà lớn. (Trong trò chơi, có thể dùng tiền thật để mua tiền vàng, cũng có thể đổi tiền vàng thành tiền thật.)
Nhưng thật không ngờ, cô còn chưa mua được nhà mà đã đi đời, khiến bọn họ phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
“Hu hu hu! Hu hu hu!” Bạch Thần khóc đến mức khiến người khác cũng phải xúc động.
Các hồn ma đang đi trên đường Vãng Sinh đều bị dáng vẻ của Bạch Thần thu hút, bèn đứng nhìn từ xa, hình như oán khí của người này rất nặng! Có lẽ cô ấy là ác ma rồi, cách xa chút cho chắc ăn.
Đúng lúc này, một bàn tay khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên bầu trời của đường Vãng Sinh. Bàn tay ấy tìm được mục tiêu, bèn tóm lấy Bạch Thần đang vô cùng buồn bã.
Bạch Thần sợ chết khiếp, giãy giụa kịch liệt một hồi, sau đó trợn trắng mắt rồi ngất đi.
Trước khi hôn mê, Bạch Thần giơ ngón giữa với bầu trời.
Rõ ràng có vô số con ma đi trên đường, tại sao chỉ bắt mỗi cô chứ?
Rõ ràng có cả tá người chơi game, tại sao chỉ có mình cô chơi đến mức ngỏm củ tỏi chứ?
Tại sao cô luôn là người xui xẻo? Cô không phục!
Bạch Thần căm phẫn bày tỏ niềm oán hận sâu sắc!
Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm úp mặt xuống sàn.
Chất liệu của sàn nhà khá tốt, trơn bóng như ngọc, không có một hạt bụi nào. Cho dù cô đang úp mặt lên đấy nhưng cũng chẳng thấy khó chịu cho lắm.
“Ai, ai bắt cô ta tới đây vậy? Xấu quá đi mất.”
“Trời ạ! Tạo hình của con ma mới này thật vi diệu.”
“Không phải chứ, chờ lâu như vậy mà chỉ trông thấy một con ma thế này thôi sao?”
Bạch Thần nghe kỹ rồi phát hiện, hình như mấy lời bàn tán này đều nhắm vào mình.
Bạch Thần vẫn đang hơi choáng váng. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía có tiếng nói thì trông thấy một dãy bàn trắng phau giống như bàn làm việc.
Phía sau bàn làm việc là một đám đàn ông ăn mặc lòe loẹt đang ngồi.
Đúng vậy, chính là ăn mặc lòe loẹt!
Đây chính là cụm từ xuất hiện trong đầu Bạch Thần.
Một đám ẻo lả!
Cả không gian có màu trắng, không phân biệt được đâu là trời, đâu là đất, đâu là vách tường.
Không gian này khiến bảy người đàn ông ngồi sau bàn làm việc trở nên vô cùng đẹp đẽ và nổi bật.
Vietwriter.vn
Người đàn ông nào cũng là mỹ nam đẹp như hoa, da dẻ trắng nõn. Quần áo của bọn họ vô cùng kỳ lạ, là những bộ vest với đủ bảy màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.
Bảy anh em Hồ Lô! Trong đầu Bạch Thần lại xuất hiện cụm từ này.
Vẻ mặt của mấy người đàn ông giống hệt nhau, đều tỏ ra ghét bỏ một cách trắng trợn.
Hồ Lô Một: “Tôi không cần mặt hàng này, anh muốn không?”
Hồ Lô Hai: “Tôi cũng không cần, tôi chỉ lấy người chơi có khuôn mặt xinh đẹp thôi.”
Hồ Lô Ba: “Tôi chỉ lấy người chơi thích sạch sẽ.”
Hồ Lô Bốn: “Mặc dù tôi chẳng phải người hay bắt bẻ, nhưng tôi thấy cô ấy không thuận mắt, tôi không cần.”
Hồ Lô Năm: “Có lẽ nếu cô ấy trang điểm qua thì trông cũng được, nhưng tôi ghét người chơi không biết cách ăn mặc lắm, tôi cũng chẳng cần.”
Hồ Lô Sáu: “Không ai cần cô ấy à? Nếu cấp trên biết chúng ta từ chối tiếp nhận linh hồn đạt chuẩn thì sẽ bị phạt đấy.”
Hồ Lô Bảy: “Anh muốn thì anh đi mà nhận.”
Hồ Lô Sáu: “Tôi có nói là tôi muốn đâu, hay anh nhận đi.”
Hồ Lô Bảy: “Tại sao tôi luôn phải nhặt đồ thừa của các anh? Tại sao những thứ mà các anh không muốn đều được giao cho tôi hết?”
“Lần này tôi nhất quyết không nhận đâu.” Hồ Lô Bảy bĩu môi, quay đầu qua chỗ khác, tỏ vẻ khó chịu tới cực điểm.
Tiếp theo chính là tiếng ầm ĩ của bảy anh em Hồ Lô.
Hồ Lô nào cũng tỏ ra vô cùng chán ghét Bạch Thần - kẻ vừa mới tiến vào trong không gian, lại càng thêm oán trách người đã bắt cô về đây.
Giọng nói của bọn họ khiến tai cô ù đi.
Bạch Thần méo miệng, tiếp tục úp mặt xuống sàn, nhắm mắt lại, dùng tay che kín tai, định ngủ một giấc.
Cô đã trải nghiệm cảm giác thức trắng năm ngày năm đêm, cho dù bây giờ biến thành linh hồn thì vẫn cực kỳ muốn ngủ bù.
“Tôi muốn cô ấy!”
Một giọng nam vô cùng cuốn hút, vô cùng dễ nghe truyền đến từ trên đỉnh đầu Bạch Thần: “Tôi thích sự cố chấp của cô ấy, sự hoang dại của cô ấy, sự xấu xí của cô ấy!”
Bạch Thần: … Có cảm giác như mình vừa được tỏ tình!
Nhưng thích sự xấu xí của cô là cái quái gì thế hả? Mặc dù cô không được coi là người đẹp tuyệt trần nhưng cũng chẳng phải cô gái xấu xí đâu nhé.
Bạch Thần tỉnh cả ngủ, vội vàng ngẩng đầu rồi nhìn ngó xung quanh, rất tò mò xem rốt cuộc ai vừa tỏ tình với mình. Lúc này, cô mới phát hiện ra ở phía trước, bên trái, cách đấy không xa, có một người đàn ông vô cùng đẹp trai đang đứng.
Gương mặt của người đàn ông trước mặt cô cực kỳ tuấn tú, mắt sáng như đuốc, lạnh lùng như sương. Hắn có dáng người cao ráo rắn rỏi, mặc áo sơ mi và quần dài màu đen, phối với chiếc áo khoác màu đen rất tôn khí chất.
Màu đen, không ẻo lả như mấy tên kia, nhìn thuận mắt hơn hẳn.
Trước mặt anh đẹp trai mà mình thấy thuận mắt, Bạch Thần lập tức chú ý đến hình tượng cá nhân. Cô vội vàng bò dậy, sửa sang quần áo rồi vuốt vuốt mái tóc như tổ quạ, sau khi thấy ổn thì mới nghiêm chỉnh đứng yên.
“Chúc mừng cô, cô đã thành công giày vò mình đến chết. Đúng là chẳng khác gì câu nói kia, nếu không tìm đường chết thì sẽ không phải chết! Cô nói xem, cô xứng đáng với cha mẹ đã sinh thành và nuôi nấng cô sao? Lớn tướng rồi mà ngày nào cũng ở nhà chơi game, chỉ biết ăn bám, đúng là sâu mọt, rác rưởi, bại hoại của xã hội.”
Đúng lúc Bạch Thần cảm thấy người đàn ông áo đen này rất thuận mắt thì lại nghe thấy hắn mắng mỏ như một mụ già.
Đã tỏ tình xong đâu? Đã nói thích xong đâu? Sao cô cảm thấy hắn đáng ghét hơn cả bảy anh em Hồ Lô vậy?
“Nhìn đi, xem dáng vẻ lúc thành ma của cô này, chậc chậc, đúng là quá xấu.”
Người đàn ông áo đen di chuyển đến trước mặt Bạch Thần với tốc độ ánh sáng, dí ngón tay lên trán cô, tỏ vẻ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, tiếp tục chỉ trích.