Ban đầu Nguyên Tử Du cũng định mua một bộ lễ phục dạ hội cho Kiều Y Nhiên.
Nhưng bây giờ lại trực tiếp đóng gói mười mấy bộ quần áo, cộng thêm trang sức kim cương phiên bản giới hạn, cho dù hắn có tiền thì cũng sẽ đau lòng.
Người càng giàu có thì càng tính toán chi li.
Tiền của nhà họ Nguyên không phải từ trên trời rơi xuống. Sau mấy đời khổ cực phấn đấu, nhà họ Nguyên mới có thể trở thành danh gia vọng tộc.
Sao có thể để một cô ả tiêu xài hoang phí thế được?
Hơn nữa, chưa chắc sau này cô vẫn còn là vợ hắn!
Thông thường, đàn ông sẽ không nỡ chi tiền cho người phụ nữ mà mình đã chán.
Thế nên Nguyên Tử Du quyết định không trả tiền.
“Ông xã, hình như em quên mang thẻ, lát nữa dùng tài khoản của anh được không?” Bạch Thần tiếp tục giả vờ tình tứ với Nguyên Tử Du.
Tuy nhà họ Nguyên là nhà giàu nhất Nam Thành, nhưng thật ra Nguyên Tử Du không hề chi tiền cho Kiều Y Nhiên.
Có thể nói, ngoại trừ vài món đồ không đắt lắm, được mua lúc mới kết hôn để tượng trưng, hắn chưa từng mua thêm bất cứ thứ gì cho cô cả.
Số tiền tiêu vặt một trăm ngàn hàng tháng của Kiều Y Nhiên cũng đến từ nhà họ Nguyên, nghe nói đây là tình cảm của nhà họ Nguyên với các mợ chủ trong gia tộc.
Thế nên, thật ra Nguyên Tử Du vô cùng bủn xỉn với Kiều Y Nhiên.
Trừ Kiều Y Nhiên, cô con dâu nào của nhà họ Nguyên cũng xuất thân từ nhà quyền quý, đương nhiên sẽ có rất nhiều tiền trong tay.
Khi mới kết hôn, các thím và những cô gái chưa chồng trong nhà họ Nguyên thường xuyên hẹn Kiều Y Nhiên ra ngoài để tiêu xài hoang phí, chút tiền còm của cô chỉ dùng hai ngày là hết rồi.
Kiểu tiêu tiền như nước này khiến Kiều Y Nhiên thuộc tầng lớp thu nhập thấp cảm thấy không quen.
Sắc mặt cao cao tại thượng của đám phụ nữ nhà họ Nguyên cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Sau này, cuối cùng Kiều Y Nhiên cũng không đi tiêu hoang với họ nữa.
Lâu dần, trong nhà họ Nguyên xuất hiện lời đồn Kiều Y Nhiên không hòa đồng, không hào phóng.
Không một ai trong nhà họ Nguyên coi trọng cô.
Sau này cô còn phát hiện, người chồng vốn yêu thương mình cũng chỉ là giả dối.
Có thể tưởng tượng được cuộc sống trong nhà quyền quý của Kiều Y Nhiên khó chịu, gò bó đến mức nào.
Chẳng phải Nguyên Tử Du đã nói sẽ để vợ hắn làm một phu nhân quyền quý đạt chuẩn sao? Vậy thì phải có dáng vẻ của phu nhân quyền quý mới được.
Hình ảnh người phụ nữ cao quý đều được đắp lên bằng tiền.
Nếu hôm nay không cắt được miếng thịt của hắn thì sao có thể bỏ đi chứ?
Sau khi Bạch Thần hoàn thành nhiệm vụ, Kiều Y Nhiên và Nguyên Tử Du ly hôn, cô ấy vẫn cần tiền để sống mà? Bạch Thần là người vô cùng thực tế.
Nguyên Tử Du hoàn toàn bị Bạch Thần đánh bại: “Chẳng phải hôm qua anh vừa cho em một trăm chín mươi triệu sao? Em ăn mất rồi à?”
Dùng tài khoản của hắn thì khác gì hắn trả tiền đâu.
“Ừm...” Bạch Thần kéo dài giọng: “Số tiền đó hả? Em gửi tiết kiệm rồi. Như vậy sẽ có thêm chút tiền lãi, sau này mỗi tháng em sẽ có thêm tiền tiêu vặt, he he!” Dáng vẻ nói chuyện của Bạch Thần vô cùng bủn xỉn.
Dường như chỉ vì chút tiền lãi này mà hai mắt cô xanh lè.
Chỉ những bà cụ mới thích gửi tiền vào ngân hàng để lấy lãi.
Thanh niên thời nay đều dùng tiền đẻ ra tiền, mua nhà, đầu tư quản lý tài chính, đầu tư cổ phiếu, ai lại gửi tiền vào ngân hàng để lấy chút tiền lãi hả?
Tốt xấu gì cô cũng là thư ký đắc lực của hắn! Chẳng lẽ mới làm phu nhân quyền quý được hai năm mà đã ngu rồi ư?
Nguyên Tử Du càng nghĩ càng tức giận, quên luôn hình tượng người đàn ông tốt, đẩy mạnh Bạch Thần một cái.
Hắn rất muốn đánh cô một trận, làm sao bây giờ? Đúng là không thể khống chế được.
Mẹ nó, sao hắn lại cưới một cô ả như thế nhỉ!
Bạch Thần thuận theo động tác đẩy của Nguyên Tử Du, lùi ra sau mấy bước, ngã xuống đất, hét chói tai.
Trông như vừa bị Nguyên Tử Du đánh vậy.
Nghe thấy tiếng hét của Bạch Thần, hai nhân viên đang đóng gói giật mình kêu lên, vội vàng chạy tới đỡ cô dậy: “Mợ chủ Nguyên, cô sao thế?”
Bạch Thần tỏ vẻ cố chịu đựng, rơm rớm nước mắt: “Không sao đâu, tôi bị trượt chân, giờ chân hơi đau nhức. Phiền cô dẫn chồng tôi đi thanh toán, tôi nghỉ một chút là được.”
“À, vâng.” Cô nhân viên lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười, chỉ cần vẫn bán được là tốt rồi.
Cô nhân viên bán hàng lập tức xoay người, đi tới trước mặt Nguyên Tử Du, làm tư thế mời.
“Ngài Nguyên, mời.”
Nguyên Tử Du: ...
Nguyên Tử Du ưa sĩ diện chẳng thể nói nổi câu không mua nữa.
Đến lúc thanh toán, da mặt hắn run mạnh hơn, chỉ riêng bộ trang sức đã hơn hai mươi triệu, còn quần áo thì trị giá mấy triệu. Kể cả có tiền thì cũng không thể tiêu như thế được.
Cô nhân viên bán hàng thấy vẻ mặt đau lòng của Nguyên Tử Du, bèn nhẹ nhàng giải thích: “Ngài Nguyên, chắc chắn bộ trang sức kim cương bản giới hạn mà anh mua cho phu nhân sẽ tăng giá. Có lẽ sang năm, giá trị của nó còn tăng gấp đôi ấy chứ, biết thế nào được! Phu nhân quyền quý nào mà chẳng có vài món trang sức thế này? Hơn nữa bộ trang sức này vô cùng hợp với phu nhân của anh.”
Nguyên Tử Du tỏ ra hơi thiếu kiên nhẫn: “Được rồi, tôi biết.” Hắn nghĩ ngợi rồi nói: “Còn bộ trang sức nào thế này không?”
Cô nhân viên nghe thấy thế thì không khỏi hồi hộp, tức là vẫn còn một vụ mua bán lớn đây: “Còn một bộ thiết kế khác có giá đắt hơn một chút, hơn ba mươi triệu. Ngài Nguyên, anh muốn xem thử không?”
Nguyên Tử Du lạnh nhạt gật đầu: “Mang đến đây, nhưng đừng nói với vợ tôi, tôi muốn cho cô ấy một niềm vui bất ngờ.”
“Có ngay!” Hai cô nhân viên cười không ngậm được mồm, gật đầu như gà mổ thóc.
Hoa hồng từ vụ mua bán hôm nay thật sự quá khả quan.
Một cô nhân viên vui vẻ chạy ù đi.
Bạch Thần vốn đang chờ Nguyên Tử Du thanh toán, nhưng lại trông thấy cô nhân viên lén lút mở khóa tủ an toàn rồi ôm hộp chạy mất.
Hành động của cô ta khiến Bạch Thần nhất thời tò mò, chẳng phải cô ta dẫn Nguyên Tử Du đi thanh toán sao?
Sao lại ôm hộp chạy qua đó nhỉ? Chẳng lẽ...
Bạch Thần lập tức nhận ra suy tính của Nguyên Tử Du, nếu có thứ tốt, Nguyên Tử Du không bao giờ quên Kỳ Kỳ của hắn.
Chắc hắn định mua một bộ cho Mạnh Kỳ.
Khi nãy dùng tiền cho vợ mình thì tỏ ra đau lòng!
Nhưng lúc mua đồ cho phụ nữ bên ngoài thì lại rất hào phóng!
Đàn ông! Đúng là chẳng biết đâu mà lần!
w●ebtruy●enonlin●e●com
Bạch Thần theo sau cô bán hàng, đi thẳng đến quầy thu ngân, đứng sau cây cột gần đó.
Sau khi Nguyên Tử Du thanh toán xong, cô mới thản nhiên xuất hiện.
“Ông xã…” Bạch Thần ỏn ẻn nói: “Sao lâu thế?” Trong lúc nói chuyện, cô nhanh chóng cầm lấy hai cái hộp trên tay Nguyên Tử Du.
“Ông xã, anh… anh thật sự tốt quá, mua cho em hai bộ một lần, chắc chắn tốn rất nhiều tiền. Rốt cuộc anh đã chi mấy chục ngàn vậy? Ông xã, em thực sự không còn cách nào để bày tỏ sự yêu thích và ngưỡng mộ vô tận đối với anh.” Bạch Thần vừa nhìn hộp bằng đôi mắt xanh lè, vừa nói những câu yêu thương thô tục.
Nguyên Tử Du: … Là yêu tiền thì có!
Rất muốn giết vợ, làm sao bây giờ?
Nguyên Tử Du tức đến tím mặt thầm nghĩ, sau khi ngồi vào ghế chủ nhà, chắc chắn ông đây phải bỏ vợ.
Đây chỉ là chuyện vài chục ngàn thôi chắc?
Sau khi hai người Bạch Thần rời đi, hai cô nhân viên bán hàng bắt đầu xì xào: “Vợ của ngài Nguyên đúng là không có mắt nhìn, mấy chục ngàn có thể mua được trang sức kim cương hả? Lại còn là loại to như trứng chim bồ câu nữa chứ?”