Mục lục
Xuyên nhanh: Dân chơi số 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2 ANH ÁO ĐEN ĐẸP TRAI LẮM CHUYỆN

“Cô nói xem, cô không tắm bao lâu rồi hả? Vừa bẩn vừa hôi! Linh hồn ghê tởm như cô không xứng đáng được đầu thai làm người.”



Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông áo đen chỉ cách Bạch Thần có một thước*, vẻ chán ghét của hắn còn rõ ràng hơn cả bảy anh em Hồ Lô.




* 1 thước = 0,33 mét.



Bạch Thần nghe hắn mắng mà tức điên: “… Nói thì cứ nói đi, dí sát thế làm gì!”



Người đàn ông áo đen: … Không ngờ hắn lại bị ghét bỏ cơ đấy!



Bảy anh em Hồ Lô cười vang.



Người đàn ông áo đen tự giác lùi lại mấy bước. Dường như hắn cảm thấy trán Bạch Thần quá bẩn, bèn cúi đầu nhìn ngón tay của mình, sau đó dùng lan hoa chỉ* cầm khăn lên, lau đi lau lại ngón tay đó.




* Lan hoa chỉ: ngón tay xếp thành hình hoa lan.



Dường như hắn chỉ hận không thể lau hết toàn thân.



Bạch Thần: … Thật muốn chơi chết người đàn ông ở trước mặt cô, ẻo lả hơn cả bảy anh em Hồ Lô cơ đấy!



“Ái chà chà! Cô đang mặc quần áo gì đây? Cô là nam hay là nữ hả? Còn cả tóc của cô nữa, chuẩn bị làm ổ cho gà à?”



Lan hoa chỉ của người đàn ông áo đen lại túm lấy quần áo của Bạch Thần, rồi giật giật mái tóc như tổ quạ của cô.



Bạch Thần: ... Đã không nhịn được thì khỏi cần nhịn nữa, ông đây cũng biết tức giận đấy nhé!



“… Anh, anh là ai hả? Anh có tư cách gì mà dạy dỗ tôi? Bà đây ăn cơm nhà anh để lớn lên à? Cứ lải nhải như mụ già, anh không thấy phiền à! Tôi là game thủ chuyên nghiệp được không, tôi vẫn phụng dưỡng cha mẹ được không? Tôi kiếm được nhiều tiền hơn dân đi làm đấy. Anh dựa vào đâu mà coi thường game thủ chuyên nghiệp, chơi game là công việc của tôi! Lượn ngay, chó ngoan không cản đường, tôi còn đang vội đi đầu thai đây này!”



Người đàn ông áo đen: …



Người đàn ông nào đó đơ luôn, thứ xấu xí này dám mắng chửi mình kìa! Không ngờ cô… lại mắng hắn là con mụ già, còn cả câu “chó ngoan không cản đường” nữa chứ.



Trong số những linh hồn nhỏ yếu bị bắt vào không gian, có ai không bị dọa đến mức run lẩy bẩy, có ai không nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt sùng bái đâu.



Không ngờ gan của thứ xấu xí này lại to bằng trời, mấy chục ngàn năm qua, lần đầu tiên hắn gặp một linh hồn nhỏ bé không biết trời cao đất dày như thế.



Người đàn ông áo đen cực kỳ tức giận, giơ tay lên, chuẩn bị tát Bạch Thần mấy phát.



Bảy anh em Hồ Lô lại lần nữa cười váng lên. Thậm chí, có hai tên còn cười đến mức ngã ngửa từ trên ghế xuống, nằm rạp ra đất, tiếp tục cười lăn cười bò.



Rốt cuộc bọn họ cũng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của con người ngạo mạn kia rồi.



Thế nhưng Bạch Thần là một bé ngoan biết thức thời. Thấy bàn tay của người đàn ông áo đen sắp giáng xuống, cô vội vàng xin tha với vẻ vô cùng nịnh hót.



“Tôi sai rồi, đừng đánh tôi! Tôi không nên mắng anh là chó, kể cả muốn mắng thì cũng phải mắng trong lòng. Xin nhường đường một chút, tôi thật sự rất vội đi đầu thai, vội lắm đấy!”



Người đàn ông áo đen: …



“Đại hiệp áo đen! Tôi van anh, xin hãy thương xót, nhường đường một chút thôi. Đầu thai là công việc cần đến kỹ thuật, tôi phải dùng nhiều thời gian để nghiên cứu cho kỹ, xem xem nên dùng động tác, phương thức nào để có thể đầu thai vào nơi tốt hơn.”



Người đàn ông áo đen đỡ trán, có cảm giác bị Bạch Thần đánh bại. Hắn chống nạnh, hít một hơi thật sâu, ôn tồn nói: “Cô không còn cơ hội đầu thai nữa đâu, tôi cho cô hai con đường. Một là, tôi sẽ đẩy cô xuống sông Vong Xuyên, để cô chịu nỗi khổ của địa ngục ba ngàn năm, cuối cùng biến thành nước. Hai là, cô trở thành người chơi của trò chơi không gian do Đại Đế Vũ Trụ vừa thiết kế. Cô chỉ có thời gian một phút để suy nghĩ thôi.”



“Ơ! Chẳng phải anh vừa mới nói chơi game không tốt sao? Tại sao lại khuyến khích tôi chơi game vậy?” Bạch Thần hoang mang.



Theo thuyết âm mưu, cô cảm thấy đây là một cái bẫy to lớn.



Người đàn ông áo đen: “60. 59. 58… Thời gian đã hết, không cần chọn nữa. Người đâu, áp giải linh hồn ghê tởm, tham ăn lười làm, mê muội đến nỗi mất cả ý chí, không làm nên trò trống gì này đến sông Vong Xuyên, để cô ta vĩnh viễn không được siêu thoát.”



Chỉ một thoáng, vài bóng đen đột nhiên xuất hiện. Cái bóng chắp tay với người đàn ông áo đen: “Đại nhân, xin hỏi ngài có gì phân phó?”



Người đàn ông áo đen chỉ vào Bạch Thần, không nói gì.



Mấy cái bóng khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đi đến chỗ Bạch Thần. Khi bọn họ tới gần, một luồng hơi thở khủng khiếp cũng ập tới.



Bạch Thần sợ hết hồn, vội giơ tay đầu hàng: “… Đừng, đừng, tôi chọn xong rồi, tôi muốn trở thành người chơi trong trò chơi không gian.”



Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chơi thì chơi.



Ngay khi Bạch Thần đồng ý chơi game, cái bóng khủng khiếp kia biến mất.

Bảy anh em Hồ Lô nghển cổ nhìn. Bọn họ cảm thấy con ma mới xấu xí này rất thú vị, hối hận vì đã không tiếp nhận cô.



Từ việc cô có thể khiến Trụ Minh luôn cao cao tại thượng cảm thấy kinh ngạc, bọn họ cực kỳ mong chờ quá trình phát triển về sau của người chơi mới này.



“Thế còn tạm được.” Người đàn ông áo đen ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng giật nhẹ: “Nhớ kỹ, cô nhất định phải trở thành đại thần của trò chơi không gian, đồng thời trở thành người chơi số một. Bằng không, vận mệnh bị ném vào sông Vong Xuyên của cô sẽ không thay đổi đâu. Thể hiện cho tốt vào.”



“Người chơi số một ư, nghe khó thật đấy.” Bạch Thần nói với vẻ hơi khó xử.



Khi còn sống, cô chơi game đến chết mà vẫn chẳng thể trở thành người chơi số một, chỉ mới vinh dự bước chân vào hàng ngũ đại thần mà thôi.



Cấp bậc đại thần sao có thể sánh bằng người chơi số một chứ.



Cô là kẻ hiểu rõ năng lực của mình. Bạch Thần vô thức cảm nhận được, việc trở thành người chơi số một trong trò chơi này sẽ càng thêm khó khăn.



Người đàn ông áo đen trông thấy khuôn mặt ái ngại của Bạch Thần bèn híp mắt lại một cách nguy hiểm, dùng ngón tay vân vê cằm.



“Thế à! Xem ra vẫn nên ném cô vào sông Vong Xuyên thì hơn!” Trong lúc nói chuyện, dường như hắn lại định gọi cái bóng đến gần.



“… Tôi làm, tôi cực kỳ tin vào bản thân! Tôi thề, chắc chắn tôi sẽ trở thành người chơi số một.” Bạch Thần cắn răng, giơ tay thể hiện quyết tâm của mình.



Còn trò gì mới hơn không? Hở tí là sông Vong Xuyên, anh không thấy phiền à?



“Ừm, làm cho tốt vào, tôi rất coi trọng cô đấy!”



Gương mặt vốn nghiêm túc và lạnh lùng của người đàn ông áo đen trở nên hiền hòa: “Hãy lấy ra sự nhiệt tình theo kiểu tìm chết lúc cô chơi game, cố gắng đạt được vị trí số một trong năm mươi ngàn năm nhé.”



Bạch Thần nuốt nước bọt đánh ực, bị con số năm mươi ngàn năm này dọa sợ!



Tức là cô có thể chơi game tận năm mươi ngàn năm?



Ban đầu Bạch Thần hơi sợ hãi, nhưng giờ thì đã bị niềm vui làm choáng váng. Cô có thể tránh xa sinh lão bệnh tử trong năm mươi ngàn năm, hình như làm ma còn sướng hơn cả làm người!



Người đàn ông áo đen trông thấy dáng vẻ hèn mọn của Bạch Thần thì không thể chịu nổi nữa, bèn giơ chân lên đạp cô ra ngoài.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Chậc chậc, đúng là quá bẩn, khi còn sống, chắc linh hồn yếu ớt này cả tháng mới tắm một lần! Lúc cô cười trông vô cùng bỉ ổi, thực sự không nỡ nhìn luôn.



Cơ thể của bảy anh em Hồ Lô đồng loạt run rẩy, cô ấy được chân của Chủ Thần đạp kìa, vinh hạnh quá đi mất.



Cũng không biết linh hồn nhỏ bé và xấu xí ấy có bị đạp chết không nhỉ, hy vọng đừng chết mới vui!



Bây giờ bọn họ bắt đầu lo cho cái mạng nhỏ của cô.



Người đàn ông áo đen quay người, nhìn bảy anh em Hồ Lô bằng ánh mắt vô cùng nguy hiểm: “Các cậu cười đủ chưa?”



Bảy anh em Hồ Lô: …



“Sao nào? Không dám cười nữa à?”



Hồ Lô nào đó dùng ngón tay giữ khóe miệng đang nhếch lên, nghiêm túc nói: “Khục, thật xin lỗi, đại nhân, chúng tôi thực sự không nhịn được. Thứ xấu xí kia thú vị quá, tôi đột nhiên muốn nuôi cô ấy như thú cưng.”



“Tôi đột nhiên muốn trang điểm thật đẹp cho cô ấy, để xem cô ấy có tiềm lực hay không.” Một Hồ Lô khác nói.



“Tôi đột nhiên muốn chiếm cô ấy làm của riêng, làm sao bây giờ?”



Người đàn ông áo đen nhướng mày, giơ chân thần lên, quát lớn: “Biến, mau đi làm việc đi.”



Bảy người đàn ông bị đạp, bay vụt ra ngoài như sao băng, cuối cùng biến mất!



Còn bên này, Bạch Thần vừa bị đạp bay đã bị cuốn vào trong lốc xoáy, xuyên không, tiến vào một thế giới xa lạ. Cô vô cùng căm tức, nhớ thật kỹ gương mặt của người đàn ông kia.



Dám đạp bà đây, hãy chờ đấy! Sông có khúc người có lúc, một ngày nào đó, tôi sẽ chơi chết anh một trăm lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK