Chẳng lẽ nàng ta không nhận ra mình vô cùng chán ghét nàng ta ư?
Còn cho rằng gã đến lấy lòng nàng ta nữa chứ!
"Tam Hoàng tử, ngày có gì để lấy lòng ta, mau nói đi. Nhưng phải nói rõ trước nhé, lời của ngài phải có chiều sâu, có nội hàm, bằng không ta chẳng nghe đâu" Bạch Thần tiếp tục tỏ vẻ mê trai, nói linh ta linh tinh.
Tam Hoàng tử nghe mà da mặt liên tục co giật, suýt chút nữa gục ngã, sắp không suy trì nổi hình tượng nghiêm túc, lạnh lùng cứng rắn của mình.
Không được, không thể tốn thời gian nữa, gã còn nhiều việc, phải nhanh chóng lục soát người nàng ta một lượt.
Nhưng nếu gã tự sờ vào người nàng ta thì hình như rất ghê tay.
Thế nên, sau khi suy nghĩ một lúc, Tam Hoàng tử dứt khoát dùng mưu hèn kế bẩn, nắm tay lại. Một cơn lốc xuất hiện, thổi bay váy áo của Bạch Thần.
"Á! Tam Hoàng tử" Bạch Thần giữ lấy váy, làm động tác của Marilyn Monroe "Ngài làm gì vậy? Chúng ta chưa thành thân mà! Sao ngài lại hấp tấp không chịu nổi như vậy chứ!"
Tam Hoàng tử lại cười ngất, nàng ta nghĩ gã muốn làm gì, muốn làm chuyện vợ chồng chắc?
Nhưng dù gì gã vẫn kìm được tiếng cười sắp bật ra của mình, tiếp tục đánh úp Bạch Thần bằng sức gió.
Gã nghĩ bụng, cứ thổi cho túi chứa đồ và nhẫn chứa đồ trên người nàng ta rơi xuống là đuọc rồi.
Mà Bạch Thần cũng sợ hãi phát hiện, hình như cúc trên quần áo cô sắp bị thổi đến mức bung ra rồi.
Gã sẽ không biến thái đến mức thổi cho cô trần truồng chứ?
Mẹ nó! Chết tiệt!
Không có thực lực, chỉ có thể để mặc người ta chém giết! TMD, chờ bà đây có thực lực, nhất định phải khiến gã trần truồng chạy trên đường!
Tên khốn kiếp có đạo đức suy đồ
Thấy quần áo của Bạch Thần vẫn chưa bị gì, Tam Hoàng Tử bèn tăng mã lực, tiếp tục thổi. Sau đó, quần áo của Bạch Thần như bị ai xé rách, từng miếng bay lên trời.
Do sức gió quá mạnh, cơ thể của Bạch Thần không thể cử động, chỉ ôm ngực theo bản năng. Dưới ảnh hưởng của sức gió, quần áo trên người cô chẳng khác gì giấy.
Một tia tuyệt vọng xuất hiện trong lòng Bạch Thần, trời cao ơi! Đất dày ơi ! Đây là nhiệm vụ quái quỷ gì thế!
Thực lực cách nhau nhiều như thế, ông muồn tôi sống thế nào đây?
"Tiểu Bạch, ma tinh đã được cất trong không gian lượng tử rồi, hay là cô đưa hộp cho gã, cũng chỉ còn chút đan dược thôi mà" Hoa Hoa yếu ớt nói.
"Lượn đi, hệ thống của người ta đều có đủ loại bàn tay vàng, cậu thì sao? Chỉ biết nói miệng, chẳng có tác dụng gì, ngay cả cọng lông tôi cũng không muốn cho gã" Bạch Thần bùng nổ trong đầu.
"Được thôi! Cố lên nhé!" Hoa Hoa nhẫn nhịn nói, hơi tí là bảo nó vô dụng, hệ thống cũng có tự tôn.
"Tam Hoàng tử, ngài làm gì vậy?" Khi quần áp trên người sắp hóa thành vải, Bạch Thần bổng nghe thấy giọng nói non nớt của trẻ con.
Sau đó Bạch Thần ngạc nhiên và vui mừng phát hiện, bóng người "cao lớn" của Viên Vân đang chắn trước mặt mình.
"Bàn Nha chạy mau!"
Viên Viên giận dữ gầm lên, không ngờ lại đánh nhau với Tam Hoàng tử.
Tu vi của Viên Vân thấp hơn Tam Hoàng tử một chút, Bạch Thần nào dám chạy trốn một mình. Yêu cầu của Bàn Nha là không được liên lụy đến cậu, sao cậu lại xuất hiện chứ?
"Viên Vân, đừng xen vào việc của người khác, nếu không muốn chết thì mau cút đi" Tam Hoàng Tử đang bị Viên Vân cuốn lấy rất tức giận. Vietwriter.vn
Không ngờ một đứa trẻ nhà nghèo lại dám không biết trời cao đất dày mà đối đầu với gã.
"Tam Hoàng tử, Bàn Nha là vợ chưa cưới của ngài, cho dù ngài không thích nàng thì cũng không thể giết nàng được! Ngài có gan thì đi tìm phụ hoàng ngài mà hủy bỏ hôn ước, sao phải ra tay giết người chứ"
Tam Hoàng tử bị Viên Vân chọc tức đến mức đau cả gan, con mắt nào của cậu ta thấy gã muốn giết Bàn Nha vậy, gã dám chắc? Đây chính là người vợ mà phụ hoàng đặc biệt "chọn" cho gã đấy.