Phong cảnh ven sông rất thơ mộng, dưới bóng cây, từng cặp tình nhân nắm tay nhau đi dạo. Khi trông thấy hai người vô cùng đẹp đôi ở bờ sông, tất cả đều dừng lại quan sát.
Giá trị nhan sắc của Kiều Y Nhiên và Nguyên Tử Du đều rất cao, vô cùng dễ thu hút sự chú ý khi đứng giữa đám người bình thường.
Nguyên Tử Du đang giả vờ mặn nồng vô cùng xấu hổ, bây giờ hắn rất muốn ném Kiều Y Nhiên xuống sông, không ngờ cô dám ví hắn với rùa.
Nhưng vì hình tượng người đàn ông tốt nhất trần đời, hắn đành phải nhẫn nhịn, trên mặt còn vương chút nét cười.
Bạch Thần liếc nhìn người thích chụp ảnh đang giơ máy sau lưng Nguyên Tử Du, nhếch miệng cười châm biếm.
Lúc chỉ có hai người, hắn không cần thiết phải diễn trò.
Thì ra có người đang chụp ảnh!
Được thôi, muốn đóng vai vợ chồng ân ái chứ gì, để cô cho bức ảnh thêm chút cảm giác nhé.
Nghĩ đến đây, Bạch Thần mỉm cười, nửa đùa nửa thật, nhanh chóng nhéo tai Nguyên Tử Du: “Chồng ơi, sao mặt anh cứ như vừa ăn phải phân thế? Ngoài cười nhưng trong không cười, xấu ghê!”
Trong lúc nói chuyện, cô vặn tai hắn 360 độ.
Nguyên Tử Du đau muốn chảy nước mắt nhưng cũng không nổi cáu, chỉ làm bộ đẩy tay Bạch Thần ra: “Y Nhiên, đừng nghịch nữa.” Giọng nói rất cưng chiều.
Cứ như hai người đang liếc mắt đưa tình vậy.
Người chụp ảnh vui mừng, chụp thêm vài tấm.
Bạch Thần thấy chưa đủ, lại nhéo mạnh má Nguyên Tử Du, kéo căng da mặt rồi nhanh chóng thả ra: “Tử Du, da mặt của con rùa cũng dày đấy nhỉ?”
Thế mà hắn vẫn không chịu để lộ bộ mặt thật, tiểu nữ bái phục.
“Kiều Y Nhiên!” Nguyên Tử Du khẽ quát. Hắn nhìn xung quanh rồi nhìn người chụp ảnh, lại lần nữa nén giận. Hắn sắp điên rồi, đúng là đã phát huy công phu nhẫn nhịn đến cực hạn. Sau khi ngồi vào ghế chủ gia đình, hắn sẽ chậm rãi trừng trị cô.
Bạch Thần không nhịn được mà cho Nguyên Tử Du một like, không hổ là chuyên gia diễn trò, thế mà vẫn chịu nổi.
Vừa ngồi vào chiếc xe sang trọng, dáng vẻ thâm tình của Nguyên Tử Du lập tức thay đổi, trông vô cùng lạnh lùng: “Chú ý lời nói của cô.”
“Ồ, lời nói của tôi sai ở đâu à?” Bạch Thần biết rõ còn cố hỏi.
Nguyên Tử Du lại lần nữa nổi cơn thịnh nộ, khởi động cực nhanh, chiếc xe sang trọng lao đi như một mũi tên.
Cô ả chết tiệt này đúng là ngang ngược, hắn không thể nhịn thêm một phút giây nào nữa.
Những khách du lịch phía sau bất ngờ bị khói bụi phả vào mặt, tức giận mắng chửi: “Có tiền thì hay lắm à? Vội đi đầu thai chắc?”
Bạch Thần ngả ra sau theo quán tính: “Ồ, cậu Cả nhà họ Nguyên không quan tâm đến hình tượng của mình nữa, chuẩn bị gia nhập băng nhóm đua xe kìa.”
“Câm miệng, sau này nếu tôi không cho phép thì cô không được nói chuyện.” Nguyên Tử Du lạnh lùng nói.
Kể từ tối hôm qua, cô ả này vẫn luôn làm trái ý hắn, lúc nói chuyện thì mỉa mai, giỏi lắm.
Trong suy nghĩ của Nguyên Tử Du, hắn đã để Kiều Y Nhiên một bước lên mây, đúng ra cô nên mang ơn hắn, sao có thể bất mãn chứ.
Phần lớn thiếu gia nhà giàu đều nuôi mấy người tình bên ngoài.
Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều ngầm hiểu.
Hắn mới có một người ở ngoài thôi mà cô đã bắt đầu bất mãn, cô có quyền đó chắc?
Bạch Thần nhún vai: “OK, cậu Cả Nguyên.”
“Sao hôm nay cô lại mặc thế này? Khi đi ra ngoài không thể ăn mặc quá tùy tiện, bây giờ cô là phu nhân quyền quý, sao có thể dùng đồ rẻ tiền thế? Chẳng phải tôi bảo cô đi làm tóc ư? Sáng giờ cô làm cái gì?” Nguyên Tử Du nhíu mày, nhìn bộ quần áo bình thường trên người Bạch Thần, trách mắng với vẻ chán ghét.
Khóe miệng Bạch Thần giật giật, không lên tiếng, cô cảm thấy bộ quần áo này rất thoải mái và dễ chịu chứ không thấy nó rẻ tiền.
Đây là quần áo mà Kiều Y Nhiên mua từ trước khi kết hôn.
Bởi vì cô rất thích bộ đồ này, nên dù đã có rất nhiều quần áo hàng hiệu sau khi kết hôn, cô vẫn là nó phẳng phiu rồi treo trong tủ.
“Cô không được nói với người ngoài về chuyện xảy ra ngày hôm qua, phu nhân quyền quý phải biết giữ miệng thì mới sống tốt được.” Nguyên Tử Du vừa lái xe vừa dặn Bạch Thần.
Bạch Thần ngậm chặt miệng, không nói câu gì.
“Đã nghe chưa hả?” Nguyên Tử Du thấy Bạch Thần không trả lời hắn, bèn tức giận quát lên một câu.
Bạch Thần đặt ngón trỏ trên môi rồi kéo một đường, ý là anh có cho tôi nói chuyện đâu! Hành động này khiến Nguyên Tử Du suýt chút nữa tức hộc máu mồm, chắc chắn cô ả chết tiệt này cố ý.
Nguyên Tử Du dẫn Bạch Thần đến trung tâm thương mại, đi tới một cửa hàng chuyên bán các nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới.
Rất nhiều phu nhân nhà giàu trong thành phố đều thích mua quần áo ở đây.
Khi trông thấy cậu Cả nhà họ Nguyên vốn chỉ xuất hiện trên tivi, hai nhân viên bán hàng vui mừng lấy tất cả lễ phục dạ hội đắt nhất ra, giới thiệu từng món.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Trong truyền thuyết, cậu Cả nhà họ Nguyên yêu vợ như mạng, là người đàn ông tốt nhất thế giới, quả nhiên danh bất hư truyền!
Hôm nay, bọn họ thực sự trông thấy hắn dẫn cô vợ xuất thân nghèo hèn đi mua quần áo!
Ôi… Vợ của hắn hạnh phúc thật đấy!
Cô nhân viên bán hàng không nhịn được tỏ vẻ mê mẩn.
Bạch Thần liên tục thử mười mấy bộ lễ phục dạ hội. Trong suốt quá trình, Nguyên Tử Du vẫn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, thỉnh thoảng còn nêu ý kiến, trông vô cùng tình cảm.
Thỉnh thoảng Bạch Thần cũng tình tứ nhìn Nguyên Tử Du: “Chồng ơi, cái này thế nào? Em thấy bộ nào cũng đẹp, có điểm tốt khác nhau, dứt khoát mua hết nhé?”
Da mặt Nguyên Tử Du run rẩy, một món đồ ở đây trị giá mấy trăm ngàn, cô còn đòi mua hết.
Người luôn tiết kiệm như Kiều Y Nhiên biến thành kẻ cuồng mua sắm từ bao giờ thế?
Sau đó, Bạch Thần thử một chiếc váy dài chấm đất màu xanh nước biển đậm, cảm thấy hài lòng nhất.
Bộ váy khiến nước da trắng nõn của Kiều Y Nhiên càng thêm trong trẻo, mái tóc xoăn xõa tung che đi phần lưng trần.
Khuôn mặt trong sáng càng thêm quyến rũ.
Dường như chiếc váy dạ hội này được may riêng cho cô, tôn rõ vòng eo nhỏ nhắn yêu kiều.
Hai cô nhân viên bán hàng không ngừng khen ngợi: “Mợ chủ Nguyên thực sự rất đẹp, mặc bộ này vào trông hệt như tiên nữ. Nếu kết hợp với bộ trang sức kim cương số lượng có hạn trong cửa hàng chúng tôi thì càng thêm hoàn mỹ.”
Trong lúc nói chuyện, cô nhân viên đã gỡ một bộ nữ trang kim cương xuống rồi bưng đến trước mặt Bạch Thần.
Bạch Thần cũng không khách sáo, mở hộp rồi đeo hết lên. Hoa tai, dây chuyền, lắc tay, lắc chân, có thể nói là trang bị từ trên xuống dưới.
Bạch Thần ăn vận đẹp đẽ đắc ý soi gương, cảm thấy vô cùng ưng bộ đồ quý phái này, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền.
“Bộ trang sức này là bản giới hạn, toàn thế giới chỉ có một bộ thôi đấy. Mợ chủ Nguyên à, nó thực sự rất hợp với cô.”
Da mặt Nguyên Tử Du run mạnh hơn, bộ trang sức kim cương bản giới hạn, nếu không có mấy chục triệu thì chắc chắn không mua nổi.
“Rất đẹp, được rồi, mua.” Bạch Thần nói bằng giọng điệu của phú bà.
“Có ngay!” Cô nhân viên bán hàng hưng phấn, bắt đầu đóng gói cho Bạch Thần.
Mười mấy bộ đồ thiết kế của các nhãn hiệu nổi tiếng, lại thêm một bộ trang sức kim cương bản giới hạn, hoa hồng mà bọn họ nhận được rất khả quan.
Đến khi tính tiền, Bạch Thần nén cảm giác buồn nôn, đưa tay ôm chặt cổ Nguyên Tử Du: “Ông xã, mau thanh toán giúp bà xã đi.”
Khuôn mặt Nguyên Tử Du sắp thành màu gan heo, ngoài cười nhưng trong không cười: “Bà xã, chẳng phải tiền của anh đều do em giữ sao?”
Bạch Thần: ... Mẹ nó!
Nguyên Tử Du thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, dường như đã lấy lại danh dự, tâm trạng rất tốt: “Mau thanh toán nào, ông xã xách đồ giúp em.”