Mục lục
Xuyên nhanh: Dân chơi số 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19 VỢ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TÌNH XƯA VẪN CÒN

Trong lòng Mạnh Kỳ đang rỉ máu. Nếu cô ta không bỏ trốn với Tiêu Minh Hiên thì bây giờ người được chiều chuộng như công chúa chính là cô ta, nào đến lượt con ả nghèo hèn đó.



Nếu không nghe những lời ngon tiếng ngọt của Tiêu Minh Hiên, bây giờ cô ta vẫn là một cô gái trong sáng, có thể đàng hoàng đứng trước mặt Nguyên Tử Du.



Nhưng bây giờ cô ta đã khác xa lúc trước, hình ảnh dâm đãng đáng xấu hổ ở nước ngoài vẫn luôn hiển hiện. Quá khứ đó khiến cô ta cảm thấy tự ti khi đối mặt Nguyên Tử Du.



Khi đứng trước người đàn ông mà mình đã từng yêu, cho dù là người phụ nữ không biết thẹn thì cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.



Tuy ông trời đóng cánh cửa này nhưng vẫn sẽ mở một cánh cửa sổ khác cho bạn.



Trời không tuyệt đường người.



Đúng lúc Mạnh Kỳ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cô ta phát hiện Nguyên Tử Du vẫn còn yêu mình, ánh mắt của hắn tràn ngập thương tiếc.



Mạnh Kỳ nảy ra một suy nghĩ to gan, cô ta muốn Tiêu Minh Hiên và Nguyên Tử Du chơi trò đổi vợ một lần, cô ta muốn nắm chặt Nguyên Tử Du trong tay, Nguyên Tử Du vốn chính là người đàn ông của cô ta.



Mạnh Kỳ bị Tiêu Minh Hiên bịt miệng phát ra tiếng hừ hừ, vô cùng không cam tâm.



Cô ta kéo mạnh bàn tay đang bịt miệng mình của Tiêu Minh Hiên xuống, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đựng hận thù và ghen ghét điên cuồng!



Cô ta còn đá lung tung, Tiêu Minh Hiên sắp không khống chế nổi nữa.



Bạch Thần nhếch miệng đầy mỉa mai!



Đây chính là người phụ nữ mà Nguyên Tử Du yêu đến tận xương tủy, rốt cuộc hắn yêu tâm hồn hay thân thể của cô ta thế?



Cô ta luôn mồm xem thường người nghèo, tố chất của vị tiểu thư nhà giàu này đúng là đáng xấu hổ.



Chỉ là một con điếm bề ngoài cao quý, bên trong thối rữa mà thôi!



Cô ta giống với Tiêu Minh Hiên, không hề biết xấu hổ, cũng chẳng còn giới hạn đạo đức nào nữa.



Đã thế đầu óc còn ngu xuẩn, chỉ tiếc cho dáng vẻ xinh đẹp kia.



“Chồng tôi có quan hệ gì với cô? Không ngờ anh ấy lại nói cả chuyện riêng tư như thế cho cô.” Bạch Thần bắt đầu thao tác, dẫn dắt cô ta.



“Chẳng lẽ các người lại lén… lén… sau lưng tôi…” Bạch Thần thực sự không nói nổi câu tiếp, lắc đầu, tỏ vẻ chợt hiểu: “Cô đừng đứng đây châm ngòi ly gián, phá hoại tình cảm vợ chồng chúng tôi nữa.”



Mạnh Kỳ tức giận đến mức đạp mạnh Tiêu Minh Hiên một phát. Gã bị đau, khẽ hô lên, cuối cùng cũng buông tay.



Mạnh Kỳ vừa được tự do định nhào về phía Bạch Thần, nhưng lại bị Tiêu Minh Hiên ôm eo.



“Cô không biết là quan hệ gì sao? Tối qua…”



Không thể để cô ta nói nốt câu sau được, Tiêu Minh Hiên lại bịt miệng Mạnh Kỳ.



Quần chúng hóng chuyện đều dỏng tai nghe, tối qua có gian tình à?



Chẳng lẽ Nguyên Tử Du thật sự ăn lại cỏ cũ, có phải thế không nhỉ?



Anh gì đó ơi? Sao lại bịt miệng người đẹp thế? Mau để cô ta nói nốt được không? Sốt ruột chết mất!



Nhưng đúng lúc này, rốt cuộc Nguyên Tử Du cũng nhanh chóng chạy đến cứu vãn tình hình.



Cứ nhìn dáng vẻ khẩn trương kia là biết trong lòng hắn lo lắng cỡ nào!



Hắn không biết Mạnh Kỳ và Tiêu Minh Hiên cũng tham gia tiệc rượu từ thiện. Tiếng tăm của hai người này không quá tốt, nếu tới đây, có khi còn bị người khác chế nhạo!



Khi trông thấy đám đông đang vây quanh ba người, hắn bị dọa đến mức mặt mũi trắng thêm mấy phần. Chuyện đó chỉ có thể là bí mật, hình tượng người đàn ông tốt tuyệt đối không thể sụp đổ.



Nghĩ đến đây, khuôn mặt khẩn trương của Nguyên Tử Du thay đổi mấy lần. Cuối cùng hắn cũng điều chỉnh xong nét mặt của mình, đi đến bên cạnh Bạch Thần với vẻ vừa lo âu vừa dịu dàng, thân mật vuốt tóc cô: “Y Nhiên, bọn em sao vậy?”



Khi hỏi thăm Bạch Thần, ánh mắt của Nguyên Tử Du vô cùng cưng chiều, như có thể vắt ra nước, đúng là cực kỳ tình tứ.



Bạch Thần rất muốn lườm một cái nhưng vẫn nhịn được, nếu hắn muốn đóng vai vợ chồng thắm thiết thì diễn với hắn thôi.



Bạch Thần như tìm được chỗ dựa, bèn đứng dậy với dáng vẻ vô cùng đáng thương, vịn lấy lưng ghế như sắp ngã.



Đúng là liễu rủ trong gió!



“Chồng ơi, rốt, rốt cuộc anh đã đến, Nhiên Nhiên của anh bị người ta bắt nạt, hu hu hu!”



Da mặt của Nguyên Tử Du run mạnh, hắn đỡ lấy Bạch Thần sắp ngã xuống đất: “Sao em lại bị người ta bắt nạt? Ai to gan như vậy? Thôi bỏ qua đi, chuyện lớn đến đâu chứ! Giờ cũng muộn rồi, chúng ta về nhà nào.”

Trong lúc nói chuyện, Nguyên Tử Du không ngừng nháy mắt với Tiêu Minh Hiên, ý bảo gã mau dẫn Mạnh Kỳ đi.



Miễn cho bị người khác chế giễu.



Bạch Thần càng tỏ ra thương tâm, lay mạnh vai Nguyên Tử Du: “Vừa rồi người phụ nữ đã vứt bỏ anh tìm anh khắp nơi đấy! Cô ta, cô ta nói thật ra anh vẫn thích cô ta, còn bảo anh chỉ xem em như người thay thế. Đáng giận nhất chính là cô ta còn nói, tối qua, tối qua hai người…”



Nguyên Tử Du bị lắc đến choáng váng. Hắn uống hơi nhiều, giờ lại bị cô ả này lắc một trận, lập tức cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, suýt nữa nôn luôn.



“Đừng nói nữa!” Nguyên Tử Du nén cảm giác buồn nôn, kịp thời ngắt lời Bạch Thần: “Y Nhiên, chớ tin những chuyện quỷ quái của người không liên quan. Em chỉ cần tin chồng mình là được rồi, ngoan nào, chúng ta về nhà thôi.”



“Nhưng mà… Nhưng mà…”



Dáng vẻ lắp bắp của Bạch Thần đúng là khiến Nguyên Tử Du tức giận đến mức suýt chút nữa hộc máu.



Người phụ nữ chết tiệt này diễn giỏi đấy, có vẻ kỹ thuật đã vượt qua hắn rồi.



“Không có nhưng mà, đi thôi.” Nguyên Tử Du suýt chút nữa không khống chế được cơn giận của mình. Hắn nắm chặt tay Bạch Thần rồi kéo cô ra ngoài.



Hành động của hắn rất giống với có tật giật mình.



Ngọn lửa hóng chuyện của đám người xung quanh cháy hừng hực, hình như có kịch hay.



Chỉ sợ hình tượng người đàn ông tốt nhất trần đời trong truyền thuyết sắp sụp đổ rồi!



Đúng là mong chờ thật đấy!



Sau khi Nguyên Tử Du kéo Bạch Thần đi được một đoạn, Mạnh Kỳ tránh khỏi sự ngăn cản Tiêu Minh Hiên, đuổi theo Nguyên Tử Du và Bạch Thần.



“Tử Du, chờ chút.”



Cả người Nguyên Tử Du run rẩy, cô ấy sẽ không nói toạc ra chứ!



Nghĩ đến cảnh tượng đấy, Nguyên Tử Du càng không dám dừng lại chút nào, kéo Bạch Thần đi nhanh hơn.



“Tử Du, chờ một chút!” Trong tiếng kêu của Mạnh Kỳ còn có một chút thê lương! Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Nguyên Tử Du chính là ngọn cỏ cứu mạng của cô ta!



Bây giờ nhà họ Tiêu và nhà họ Mạnh đều không chứa chấp cô ta, cô ta chỉ có thể dựa vào tình cảm còn sót lại của Nguyên Tử Du với mình thôi.



Nhưng bây giờ, xem ra Nguyên Tử Du cũng chỉ đùa giỡn cô ta.



Lời nói trên giường của đàn ông có mấy phần thật lòng chứ?



Mạnh Kỳ càng nghĩ càng tuyệt vọng, nước mắt đầm đìa, vội vàng đuổi theo Nguyên Tử Du và Bạch Thần đã bỏ đi.



Cô ta muốn nhận được đáp án, rốt cuộc Nguyên Tử Du còn thích mình không, rốt cuộc hắn có đùa giỡn cô ta hay không.



Cô ta đã hoàn toàn quên mất những phóng viên ở khắp nơi, những người thích hóng chuyện ở mọi chốn.



Có lẽ sáng ngày mai, nhân dân cả nước sẽ biết đến hành động đêm nay của cô ta.



Cuối cùng Mạnh Kỳ cũng bắt kịp Nguyên Tử Du ở lối ra của tiệc rượu: “Tử Du, chờ đã.” Cô ta liều lĩnh tóm lấy tay hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK