Bạch Thần vừa đi loanh quanh vừa tán dóc với hệ thống.
“Tôi nói này 3838, cậu có thể giải thích cụ thể về cấp cao trong trò chơi không gian của mấy người không? Rốt cuộc bảy anh em Hồ Lô và đại hiệp áo đen là nhân vật nào trong đó thế?”
Hệ thống: “… Cô đừng gọi tôi là 3838 nữa được không? Nghe kỳ lắm.”
Bạch Thần không nhịn được bật cười, một hệ thống mà cũng biết khó chịu: “Vậy gọi thế nào? Dù sao cũng phải có cái tên chứ. Dãy số của cậu dài như thế, tôi chỉ nhớ được bốn số cuối thôi. Nếu trực tiếp gọi là hệ thống thì lại không thể hiện được tình cảm thân thiết giữa chúng ta, tốt xấu gì bây giờ tôi và cậu cũng xem như anh em cùng chung hoạn nạn mà.”
Hệ thống: …
“Nếu cô may mắn, có thể một mạch phi nước đại rồi trở thành đại thần, chúng ta sẽ ở với nhau dài dài. Hay là cô đặt tên cho tôi đi. Rất nhiều ký chủ cũng đặt cho hệ thống của mình một cái tên đáng yêu đấy.” Trong giọng nói của hệ thống có chút e thẹn.
Bạch Thần: “Cậu muốn tên đáng yêu à? Để tôi nghĩ xem. Hoa Hoa thì sao? Tôi thấy cái tên này đủ đáng yêu đấy.”
Hệ thống: “Sao lại là cái tên này? Nghe cứ là lạ.”
Bạch Thần: “Tôi từng nuôi một con chó đốm tên là Hoa Hoa.”
Hệ thống: “… Cô, sao cô có thể gán tên của một con chó cho tôi, tôi không cần.”
Bạch Thần: “Hoa Hoa là một chú chó con cực kỳ đáng yêu, ngày nào tôi cũng nhớ đến nó. Tôi thấy cái tên này khá hay mà, rất đáng yêu. Nếu cậu không thích thì gọi cậu là Đản Đản, Đinh Đinh hay Điểu Điểu nhé?”
Hệ thống: … Được rồi, gọi là Hoa Hoa vậy.”
Hệ thống hoàn toàn cạn lời, quả nhiên ký chủ của nó là một kẻ cặn bã trong việc đặt tên, trong mấy cái tên kia, “Hoa Hoa” được xem như dễ nghe nhất rồi.
Hoa Hoa là một hệ thống rất dễ nói chuyện, cứ thế chấp nhận cái tên mà Bạch Thần đặt cho. Nó bắt đầu giải thích tình hình chung của trò chơi không gian cho cô.
“Đương nhiên tổ chức của chúng tôi là một tổ chức phi phàm. Bảy anh em Hồ Lô, khụ khụ khụ, bảy người mặc quần áo màu sắc khác nhau là Người Quản Lý Linh Hồn Nhân Loại, được gọi là bảy Nhan Quân Giả. Trong cả trò chơi không gian, linh hồn loài người chiếm một nửa.”
“Ý cậu là trong trò chơi không gian vẫn còn linh hồn của những sinh vật khác à?” Bạch Thần tò mò hỏi.
“Đương nhiên rồi, trong vũ trụ tồn tại vô số sinh vật có trí tuệ, sao chỉ có linh hồn con người chơi game được chứ? Kẻ đứng thứ hai trong trò chơi không gian là linh hồn của một sinh vật có trí tuệ trông như con bạch tuộc. Đại hiệp áo đen mà cô đã gặp là người đứng đầu trò chơi không gian, ngài ấy và đại thần Chương Ngư không hòa thuận với nhau cho lắm. Chương Ngư muốn làm lão đại, khiến cả trò chơi không gian phục tùng mình. Trong trò chơi không gian này, loài bạch tuộc đông thứ hai. Khoa học kỹ thuật ở một số hành tinh và thế giới của bạch tuộc cực kỳ phát triển, đối với bọn họ, hành tinh mà cô từng sống đúng là xã hội nguyên thủy.”
Bạch Thần: … Văn minh ở hành tinh khác trong truyền thuyết kìa!
Hoa Hoa nói tiếp: “Nhưng y dùng mấy chục ngàn năm mà vẫn không thể kéo đại thần Trụ Minh vĩ đại của chúng tôi xuống. Người đứng thứ ba là một sinh vật giống như rắn, mọi người đều gọi hắn là Xà Quân. Sức chiến đấu của hắn vô cùng mạnh mẽ, nghe nói có thể sánh ngang đại thần Trụ Minh, nhưng hắn không tính làm lão đại. Đại thần Chương Ngư từng muốn liên thủ với đại thần Xà Quân để kéo đại thần Trụ Minh xuống nước, tuy nhiên Xà Quân không hề nể mặt mà đuổi y về.”
“Mỗi loại linh hồn của sinh vật có trí tuệ đều do thủ lĩnh cùng loài với họ quản lý.”
Bạch Thần kinh ngạc, không ngờ trong trò chơi không gian lại có linh hồn sở hữu trí tuệ với đủ loại hình dạng!
Cô rất mong một ngày nào đó sẽ được du lịch trong trò chơi không gian một ngày, biết đâu còn nhìn thấy thế giới động vật kỳ lạ ấy chứ.
Giống như một bộ phim khoa học viễn tưởng mà cô từng xem ở kiếp trước ấy, tất cả sinh vật có trí tuệ trong vũ trụ đều sống trên một hành tinh.
Chắc trò chơi không gian cũng tương tự.
Hoa Hoa lại nói: “Không phải ai cũng có thể chơi trò này đâu, mức độ kiên cường của linh hồn phải đạt chuẩn mới được. Thế nên! Thần Thần à, thật ra cô cực kỳ may mắn, làm cho tốt vào, cô rất có triển vọng. Nếu đã tiến vào trò chơi không gian, vậy phải nhanh chóng trở thành người chơi cấp đại thần, đạt đến trình độ gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.”
Khóe miệng Bạch Thần giật giật, người chơi đại thần vẫn chưa phải mục tiêu cao nhất của cô đâu, người đàn ông nhiều chuyện kia còn yêu cầu cô trở thành người chơi số Một kìa.
Chẳng biết có phải ai hắn cũng nói thế không?
Tầm bốn giờ chiều, Nguyên Tử Du bắt đầu liên tục gọi điện cho Bạch Thần, sau năm cuộc, cô mới lười biếng cầm điện thoại lên: “Sao thế?”
“Sao thế? Chẳng phải tôi đã bảo cô là buổi chiều đến công ty tìm tôi à?” Nguyên Tử Du lại không nhịn được mà quát lên, người phụ nữ này ngày càng không nghe lời.
“À, việc này hả? Tôi quên, anh chờ chút. Tôi chạy tới bây giờ.”
Nguyên Tử Du phát huy công phu nhẫn nại đến cực hạn: “Cô đang ở đâu? Chạy bộ đến à?”
Bạch Thần làm như không thấy cơn giận của Nguyên Tử Du: “Chẳng phải như thế sẽ giúp rèn luyện cơ thể sao? Bây giờ tôi đang ở bờ Kim Giang. Anh chờ đấy, chắc chắn hai tiếng sau sẽ đến nơi.”
Nguyên Tử Du: “… Gửi định vị đây, tôi đến đón cô.” Sao trước kia hắn không nhận ra người phụ nữ này đần thế nhỉ?
“Được, thế thì tốt quá!”
Nguyên Tử Du chán ghét cúp điện thoại. Khi thiếu Mạnh Kỳ, hắn cũng không ghét Kiều Y Nhiên lắm, hình như còn cảm thấy ở bên cô khá ổn.
Nhưng sau khi Mạnh Kỳ mang đến những trải nghiệm khác, Kiều Y Nhiên chỉ còn như cốc nước lọc nhạt nhẽo, hoàn toàn không khơi nổi hứng thú của hắn.
Nguyên Tử Du thở dài, làm sao để ly hôn với Kiều Y Nhiên và cưới Mạnh Kỳ đây?
Chỉ sợ người đầu tiên phản đối chính là ông cụ trong nhà.
Mạnh Kỳ đã khiến cả nhà họ Nguyên mất mặt, cho dù hắn tha thứ cho cô ta nhưng nhà họ Nguyên thì không.
Nguyên Tử Du đau đầu cho mối tình si của mình, ngoài Mạnh Kỳ ra, hắn không có cảm giác gì với những người phụ nữ khác.
Nguyên Tử Du càng nghĩ càng hối hận, hối hận vì đã mắng vị hôn thê của mình.
Thế nên cô ta mới bỏ chạy với Tiêu Minh Hiên trong cơn tức giận.
Nếu bây giờ Mạnh Kỳ đã quay về bên hắn, cho dù sau này dùng cách gì, hắn cũng không thể để mất cô ta thêm lần nữa. Nguồn : Vietwriter.vn
Lúc Nguyên Tử Du dừng xe bên đường, Bạch Thần đang vịn lan can ở bờ sông, nhìn mặt nước phía xa.
Trời chiều đẹp vô cùng, ánh nắng hoàng hôn vàng óng phủ lên người Bạch Thần.
Thật ra Kiều Y Nhiên trông rất được, dáng người cao gầy, vẻ ngoài thuần khiết, ngũ quan tinh xảo, nước da trắng nõn. Cho dù cô chỉ mặc một bộ quần áo bình thường đi giữa đám đông thì vẫn nổi bật như thường.
Nhưng cũng chính vì dáng vẻ như vậy, Y Nhiên bị một số người nhà họ Nguyên phú quý ngút trời mỉa mai, nói rằng bề ngoài của cô không phóng khoáng, chẳng giống tiểu thư khuê các.
Sau khi xuống xe, Nguyên Tử Du vô cùng dịu dàng đi đến đỡ eo cô, nở nụ cười điềm đạm: “Đi thôi, lên xe nào.”
Bạch Thần quay đầu, nở nụ cười tươi rói với Nguyên Tử Du: “Tử Du, anh nhìn kìa, trong nước có hai con rùa đang vụng trộm đấy.”
Nguyên Tử Du: …