Mục lục
Xuyên nhanh: Dân chơi số 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12 VỢ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - BỘ MẶT CON BUÔN

“Ai thích thì đi mà làm, phu nhân quyền quý sao? Ai thèm chứ?” Bạch Thần nói bằng giọng bất cần đời.



Yêu cầu thứ hai của Kiều Y Nhiên chính là thoát khỏi nhà tù xa hoa này.



Với năng lực làm việc của Kiều Y Nhiên, nếu không gả vào nhà giàu mà tìm một người đàn ông bình thường để kết hôn, có lẽ cô ấy sẽ sống rất tốt.



Tiếc rằng một cô gái ưu tú như thế lại bị chôn vùi tài năng trong cái lồng xa hoa này.



Bà Nguyên nghe thấy lời nói thờ ơ của Bạch Thần, tức giận đến mức tăng huyết áp: “Cô, cô muốn lật trời rồi.”



Đứa con dâu luôn nhẫn nhục chịu đựng thật sự uống nhầm thuốc rồi, còn nói không thèm nữa chứ, nó không sợ bị đuổi khỏi nhà sao?



Ông Nguyên cũng kinh ngạc nhíu mày, cảm thấy hôm nay con dâu thật ngang ngược.



“Mẹ, đừng nói nữa, cũng muộn rồi, hai người về nghỉ ngơi đi.” Nguyên Tử Du nhanh chóng đứng dậy: “Hai người đừng xen vào chuyện của hai vợ chồng con nữa, được không?”



Bây giờ, Nguyên Tử Du sợ nhất chính là Kiều Y Nhiên sẽ nói hết những chuyện xảy ra tối nay.



Trước mắt, cha mẹ hắn ghét Mạnh Kỳ hơn cả Kiều Y Nhiên.



Hắn phải từ từ nghĩ cách mới được.



Nguyên Tử Du đi đến trước mặt Bạch Thần, nắm lấy tay cô, tỏ ra vô cùng ân cần: “Mệt không? Mau đi tắm rồi ngủ sớm một chút.”



Bạch Thần cảm thấy vô cùng buồn nôn, nhanh chóng rút tay lại, quay người lên tầng.



Rõ ràng lúc ở khách sạn, hắn vẫn tỏ vẻ tự cho là giỏi, người đàn ông này không phải kẻ dối trá bình thường đâu.



Ở trước mặt cha mẹ mình mà vẫn diễn được, đúng là vô địch.



Ánh mắt của Nguyên Tử Du ngầm tối lại, cũng đi lên tầng.



Hai ông bà thấy đôi vợ chồng trẻ đã lên tầng, bèn đi ra cửa lớn.



Xem ra vợ chồng son đang cãi nhau, hơn nữa con dâu còn vênh váo hống hách, con trai chỉ có thể hạ mình nịnh nọt.



Cô ta có tư cách gì mà cau có với con trai họ chứ?



Bà Nguyên tức giận bất bình, lúc ra khỏi cửa vẫn còn mắng: “Đúng là một con hồ ly tinh, đồ đàn bà đê tiện nghèo kiết xác.” Sau đó bà ta quay sang hỏi ông Nguyên: “Ông già, ông nói xem, sao con hồ ly tinh kia có thể khiến con trai chúng ta mê muội như thế chứ?”



Trong lòng ông Nguyên cũng hơi khó chịu, nhưng không thể hiện rõ ràng như vợ: “Đi thôi, sau này đừng nhắc đến chuyện ly hôn của con trai nữa. Khuyên nhủ thì không khuyên, hai vợ chồng nó đang êm đẹp, bà xen vào làm gì? Hơn nữa ông cụ cũng chẳng có ý kiến gì với Kiều Y Nhiên.”



“Ông cụ đã hơn bảy mươi tuổi rồi, sao vẫn chưa chịu truyền vị trí chủ gia đình cho ông nhỉ?” Bà Nguyên nói nhỏ.



Tuy là con trai trưởng của vợ cả, nhưng thật ra ông Nguyên sống rất ngột ngạt.



Ông cụ nắm chặt vị trí chủ nhà trong tay mình, không chịu giao ra, khiến ông Nguyên đã hơn năm mươi tuổi mà vẫn chẳng thể nở mày nở mặt ở nhà họ Nguyên được.



Người nhà họ Nguyên đều biết ông cụ ghét bỏ năng lực yếu kém của con trai trưởng.



Ông Nguyên lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ khó chịu trong lòng: “Tuyệt đối không được nói với người ngoài những lời này, bố chê tôi thiếu năng lực, định trực tiếp trao quyền cho Tử Du đấy. Ít nhất vị trí gia chủ sẽ không rơi vào tay nhánh khác, dù gì cho con trai vẫn tốt hơn.”



Bà Nguyên gật nhẹ đầu, cảm thấy thoải mái hơn, lại thương xót con trai ưu tú của mình đã bị Kiều Y Nhiên quyến rũ.



Bạch Thần đi vào phòng ngủ vợ chồng của Kiều Y Nhiên và Nguyên Tử Du, tìm quần áo ngủ với đồ lót, sau đó chuẩn bị sang phòng dành cho khách.



Bây giờ xem như hai người đã vạch mặt, nếu ngủ chung giường, chắc chắn đôi bên đều cảm thấy vô cùng khó chịu.



Nhưng ý định của Bạch Thần đã bị Nguyên Tử Du gạt đi.



Bạch Thần cầm áo ngủ, lúc chuẩn bị ra ngoài thì bị hắn chặn lại.



“Cô muốn đi đâu? Chẳng phải bên trong cũng có phòng vệ sinh à?” Giọng điệu của Nguyên Tử Du vẫn rất bình thường, như thể giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì.



Dường như bọn họ vẫn là một đôi vợ chồng bình thường.



“Tôi muốn đến phòng dành cho khách để ngủ, xin nhường đường một chút.” Bạch Thần ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông dối trá này.



Nguyên Tử Du cau mày, suy nghĩ một lúc, bây giờ hắn cũng chỉ mong Kiều Y Nhiên không ngủ chung với mình.

Nhưng nếu như vậy, chắc chắn đám người làm sẽ nhận ra hai người đang bất hòa.



Kiểu gì cũng đến tai ông nội hắn.



“Ngủ ở phòng dành cho khách? Nếu đám người làm trông thấy thì sẽ nghĩ thế nào? Bọn họ sẽ cho rằng vợ chồng chúng ta bất hòa đấy.”



Bạch Thần cười giễu, trong giọng nói mang theo chút mỉa mai: “Vốn đã không hòa thuận rồi! Ngài Nguyên Tử Du, anh quên rồi sao?”



Vì câu nói này của Bạch Thần, toàn thân Nguyên Tử Du đang tỏ vẻ bình tĩnh bỗng tản ra khí lạnh, ánh mắt nhìn cô cũng không còn giả vờ dịu dàng như trước.



Đôi mắt phượng của hắn híp lại, bắn ra ánh sáng lạnh lẽo khác thường: “Chẳng lẽ cô đã quên những câu ở khách sạn rồi? Cứ diễn tốt vai bà chủ nhà giàu của mình là được, chỉ cần cô ngoan ngoãn thì sẽ sở hữu vinh hoa phú quý. Nếu cả gan làm chuyện gì khác, coi chừng tôi không nể tình.”

Vietwriter.vn

Dường như Bạch Thần đã bị Nguyên Tử Du dọa, bèn rụt cổ lại.



Cô nhớ lại cốt truyện, hình như sau khi qua lại với Mạnh Kỳ, Nguyên Tử Du cũng không chạm vào Kiều Y Nhiên, nên nếu hai người họ ngủ chung giường thì vẫn an toàn.



Được rồi, tạm thời đóng vai vợ chồng ân ái vậy, nếu hắn không sợ ban đêm xảy ra chuyện quỷ quái gì.



Nếu như Nguyên Tử Du bị cô vợ mộng du lúc nửa đêm đánh bầm mắt, chắc chắn sẽ rất buồn cười.



Nghĩ đến đây, Bạch Thần lập tức chuyển sang gương mặt tươi cười: “OK, Tử Du, em sẽ đóng vai bà chủ nhà giàu thật tốt. Nhưng mà bây giờ em không có tiền, anh có thể cho em một ít được không?”



Nguyên Tử Du: ... Đúng là ghét phụ nữ ngửa tay xin tiền đàn ông nhất.



Kiều Y Nhiên trước đây chưa bao giờ ngửa tay xin hắn cái gì. Mặc dù cô là mợ chủ nhà giàu, nhưng thật ra nhà họ Nguyên cũng chẳng cho cô nhiều tiền tiêu vặt.



Thật ra Kiều Y Nhiên rất túng quẫn.



Bạch Thần lại tỏ vẻ chán ghét Nguyên Tử Du đến cực điểm, không thèm để ý gì: “Sao nào? Chẳng phải anh nói sẽ cho tôi hưởng thụ vinh hoa phú quý à? Vừa nói đến tiền là không nồng nhiệt nữa hả?”



Nguyên Tử Du lắc đầu, nhẫn nhịn, lấy chi phiếu trong túi ra: “Bao nhiêu?”



Bạch Thần xoa xoa cằm: “Nếu có thể, hay anh cho tôi mấy trăm triệu đi.”



“Mấy trăm triệu?” Đôi mắt đang híp lại của Nguyên Tử Du mở to, trông tròn hơn cả đồng xu: “Cô đừng có được nước làm tới.”



Đúng là lòng tham không đáy, mặc dù nhà họ Nguyên rất giàu nhưng cũng không có mấy trăm triệu để hơi tí là cho người khác.



“Ít hả? Vậy một tỷ nhé!”



“Kiều Y Nhiên!”



“Nhỏ tiếng thôi, không lát nữa người làm nghe thấy lại tưởng là vợ chồng chúng ta đang cãi nhau! Cứ thế này, hình tượng cuồng ma chiều vợ của anh sẽ sụp đổ đấy.”



Nguyên Tử Du:”... Tôi cho cô tối đa năm mươi triệu.”



Bạch Thần: “Có thể cho thêm chút không, đúng là keo kiệt, thế này nhé, tôi cũng không đòi nhiều đâu, hai trăm triệu.”



Nguyên Tử Du: … Cứ như thể đang mặc cả với bà bán rau ở chợ vậy.



Nguyên Tử Du nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục nhẫn nhịn: “Tám mươi triệu, mua đứt.”



“Mua đứt là sao?” Bạch Thần không hiểu nên hỏi lại.



“Tức là chỉ có lần này, sau này đừng hòng đòi tiền tôi.” Nguyên Tử Du vừa đỡ trán vừa nói.



“Ồ, hiểu rồi, dù sao tôi cũng là phu nhân quyền quý, chút tiền này cũng quá bủn xỉn rồi đấy, còn chưa đủ để tôi mua một món trang sức. Như vậy đi, một trăm chín mươi triệu, không thể ít hơn. Tốt xấu gì anh cũng phải để tôi trải nghiệm cuộc sống của phu nhân quyền quý thực sự chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK