dưới tình huống chẳng có hy vọng tranh giành mười vị trí đầu, không nhất thiết phải nộp hết lên.
Viên Vẫn nghĩ như vậy, Bạch Thần cũng nghĩ như thế.
Viên Y bĩu môi ồn ào một trận, trách Bàn Nha cản trở bọn họ nên mới xếp hàng chót.
Theo Bạch Thần, Viên Y chính là một đứa trẻ được anh trai bảo vệ quá mức, đến nỗi trở nên ngu ngốc. Nể mặt anh cô ta, cô cũng chẳng thèm so đo với con nhóc này.
Sau khi đại hội kết thúc, có hai ngày để sửa sang.
Bạch Thần thu dọn đơn giản, định về nhà họ Tử xem sao.
Tại sao Bàn Nha lại được gả cho Tam Hoàng tử xuất sắc như thế nhỉ, đúng là chẳng khác gì bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, vừa nhìn đã thấy là một CP vô cùng lệch pha rồi.
Ài, nghĩ thôi đã thấy chua xót rồi! Đứa trẻ đáng thương.
Khi đi đến cổng trường, Bạch Thần vẫn hơi thấp thỏm. Cô không sợ bị những đứa trẻ nghịch ngợm kia cản đường, chỉ sợ Tam Hoàng tử cản đường thôi.
Bây giờ cô hoàn toàn rơi vào thế yếu, nhà họ Tử không hỗ trợ, thực lực thấp đến đáng thương, ngay cả hệ thống cũng thuộc cấp thấp nhất, chẳng thể tăng thêm sức mạnh cho cô, để cô chạy nhanh hơn một chút.
Bạch Thần nhớ lại ánh mắt không cam lòng vừa nãy của Tam Hoàng tử, dám chắc rằng đường về nhà sẽ không yên ổn.
Các học sinh đều túm năm tụm ba về nhà. Bạch Thần đứng ở cổng trường, nhìn mây trắng trên bầu trời, cắn răng, nguyền rủa nhiệm vụ khiến người ta phát điên này.