Mục lục
Xuyên nhanh: Dân chơi số 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9 VỢ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TÌNH NỒNG Ý MẬT

“Trò chơi đến đây là kết thúc.” Giọng nói của Tiêu Minh Hiên nghe rất tức giận.



Một lúc lâu sau, tiếng gõ cửa phòng Tổng thống vang lên.



Tiêu Minh Hiên với vẻ mặt như táo bón bước ra khỏi phòng vệ sinh, đi mở cửa.



“Minh Hiên, sao thế? Anh vô dụng vậy à, không xử lý được ư?” Người nói chuyện chính là Mạnh Kỳ, cũng chính là vợ bây giờ của Tiêu Minh Hiên.



Bạch Thần lườm một cái, bị tiểu thư Mạnh Kỳ xinh đẹp mỹ miều làm cho choáng váng.



Không ngờ cô ta lại muốn chồng mình chơi người phụ nữ khác, hơn nữa còn nói bằng giọng chất vấn nữa chứ.



Chỉ mới nghe tiếng thôi, Bạch Thần đã hiểu thấu người phụ nữ không còn chút giới hạn đạo đức này.



Không ngờ Nguyên Tử Du lại yêu loại hàng này đến chết đi sống lại.



Việc này chỉ có thể nói rõ điều gì? Ngoài dáng vẻ và thân phận cháu trai trưởng của nhà họ Nguyên, thật ra bên trong Nguyên Tử Du cũng bẩn thỉu, ngu xuẩn và hèn hạ như Mạnh Kỳ.



Tiêu Minh Hiên không trả lời, rõ ràng tâm trạng vô cùng xấu. Nhưng gã cũng không ngăn hai người đó vào phòng, quay về ngồi trên ghế sa lông, tiếp tục vắt tréo chân.



Trông gã vô cùng khó chịu.



Hôm nay làm ăn lỗ vốn rồi!



Chẳng những gã không chiếm được chút lợi lộc nào, đã thế còn bị một cô ả nghèo hèn ghét bỏ, châm chọc đủ điều nữa chứ.



Khi Nguyên Tử Du và Mạnh Kỳ đi đến trước mặt Bạch Thần, hai người đều có vẻ mặt tươi tắn, mười ngón tay đan vào nhau, khóe mắt đuôi mày chứa chan tình ý.



Đây mới là tình yêu đích thực, chứ không phải kiểu tình yêu giả dối của Nguyên Tử Du với Kiều Y Nhiên.



Vừa so sánh hai bên với nhau, nhìn là thấy.



Nhưng Kiều Y Nhiên lại bị tình yêu giả dối của Nguyên Tử Du lừa gạt.



Bạch Thần hơi cảm thấy đau tim, thậm chí muốn khóc lớn một trận, hoặc cô phải đứng dậy tách đôi nam nữ chó má đang dính như keo sơn này ra, cào nát mặt người đàn bà đó rồi nhổ cho cô ta mấy ngụm nước bọt.



Khi Nguyên Tử Du thấy Bạch Thần, nét mặt vốn dịu dàng lập tức thay đổi, trở nên vô cùng lạnh lùng, trong mắt tràn ngập sự cảnh cáo: “Hai người ra ngoài đi, tôi nói vài câu với cô ấy.”



Những lời này dành cho Tiêu Minh Hiên và Mạnh Kỳ.



Tiêu Minh Hiên và Mạnh Kỳ liếc nhau một cái, rất ăn ý đi ra khỏi phòng, còn chú ý đóng cửa lại.



Lúc này Nguyên Tử Du mới ngồi xuống ghế sa lông, nét mặt không lạnh nhạt như vừa rồi mà chuyển sang đau khổ.



“Y Nhiên, cô đừng nói chuyện này cho người ngoài, Kỳ Kỳ là cô gái tôi yêu từ nhỏ đến lớn, mong cô hiểu cho.” Trong lúc nói chuyện, Nguyên Tử Du châm thuốc, sau đó rít một hơi, nhả vòng khói.



Bạch Thần dùng chăn che mũi: “Đàn ông hút thuốc đều bị hôi miệng, cô Mạnh chịu giỏi ghê, cô ta không giả vờ đấy chứ?”



Nguyên Tử Du: ...



Nguyên Tử Du nhẫn nhịn, lại còn dập thuốc.



“Yên tâm, tôi sẽ không nói cho người ngoài đâu, tôi cũng sĩ diện. Nếu người ngoài biết chuyện anh và cô Mạnh dan díu thì tôi cũng mất mặt theo.” Bạch Thần tỏ vẻ rất dễ thương lượng, hoàn toàn không định tiếp tục so đo.



Nguyên Tử Du: “... Thế thì tốt rồi, chỉ cần cô không gây chuyện, sau này cô sẽ được vinh hoa phú quý, vị trí vợ cháu trai trưởng nhà họ Nguyên vẫn còn đó. Nhưng nếu cô dám can đảm công khai việc này ra ngoài, có lẽ cô sẽ biến mất một cách thần không biết, quỷ không hay!”



Khi nói mấy chữ cuối cùng, Nguyên Tử Du hoàn toàn dùng giọng điệu uy hiếp, nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt đáng ghét.



“Anh cứ yên tâm, tôi chỉ là một cô gái nghèo, không dám lấy trứng chọi đá.” Dường như Bạch Thần bị dọa, cả cơ thể đều co rúm lại.



Kể cả không gây chuyện thì vẫn biến mất theo kiểu thần không biết, quỷ không hay đấy thôi! Đây là lời thật lòng.



Hắn độc ác như vậy đấy.



Chẳng phải cốt truyện là như thế sao?



“Vẫn rất biết điều!” Nguyên Tử Du lạnh lùng nhếch miệng: “Tôi về trước, còn một đống công việc đang chờ. Lát nữa cô tự về nhé.”



Nguyên Tử Du là một người cuồng công việc, bình thường sẽ không qua đêm ở khách sạn, hắn còn phải về nhà làm việc tiếp.



Vì thế trong cốt truyện, ngày nào Nguyên Tử Du cũng về nhà ngủ, đúng là đàn ông mẫu mực, người phụ nữ nào cũng rất hâm mộ Kiều Y Nhiên.



Bọn họ hâm mộ cô được bước chân vào nhà giàu, gả cho một mỹ nam vô cùng tuấn tú, hơn nữa người đàn ông đó còn là cuồng ma chiều vợ.

Đúng là hoàn hảo không tì vết!



Sau khi Kiều Y Nhiên bị lặng lẽ xử lý, không chừng rất nhiều người sẽ nói cô không có phúc hưởng thụ phúc phận sâu dày kia.



“Đi thong thả, không tiễn.” Bạch Thần cười hì hì, tạm biệt Nguyên Tử Du: “Này… Vừa nãy hai người có dùng biện pháp phòng ngừa không? Nếu không dùng, đề nghị anh đi tiêm thuốc kháng virus loại mạnh.”



Nguyên Tử Du vốn đã bước tới cửa bị Bạch Thần chọc tức đến đỏ mặt.



“Kiều Y Nhiên, đừng có không biết điều.”



“Đừng, đừng tức giận! Lão đại, tôi thật sự muốn tốt cho anh mà, cái gì là không biết điều chứ? Chẳng sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Mạnh Kỳ của anh nhìn rất sành sỏi.”



Nguyên Tử Du giận dữ: “Cô, cô dám nói xấu Kỳ Kỳ. Cô ấy sạch sẽ, thuần khiết hơn cô.”



“À, đúng đúng đúng, Mạnh Kỳ của anh vô cùng thuần khiết, chắc cô ta và Tiêu Minh Hiên chỉ là vợ chồng giả.” Bạch Thần vội vàng cười hì hì phụ họa.



“Có lẽ Tiêu Minh Hiên chỉ dẫn Mạnh Kỳ ra nước ngoài để dạo chơi một vòng. Chắc chắn bọn họ không làm chuyện gì đâu, hai người đó có quan hệ vợ chồng thuần khiết nhất!”



“... Cô muốn chết à?”



Nguyên Tử Du tức giận đến mức đóng sầm cửa, vội vàng đi ra ngoài. Hắn cũng hy vọng Kỳ Kỳ và Tiêu Minh Hiên chỉ có quan hệ thuần khiết nhất lắm chứ!



Tiếc rằng không phải!



Nếu tiếp tục nói chuyện với Kiều Y Nhiên, có lẽ hắn sẽ bị xuất huyết não mất.



Ở cửa thang máy của khách sạn sáu sao, Tiêu Minh Hiên không biết chuyện sẽ kết thúc ra sao, còn Mạnh Kỳ thì vẫn đang chờ người tình của cô ta - chồng chưa cưới cũ - Nguyên Tử Du.



Lúc này cô ta cảm thấy rất bất an, tại sao Tử Du lâu ra vậy?



Hắn có bị Kiều Y Nhiên lung lạc không? Mạnh Kỳ cảm thấy không chắc chắn.



Mãi đến khi trông thấy Nguyên Tử Du ưu nhã đi tới từ chỗ sâu trong hành lang, trái tim của cô ta mới về lại đúng chỗ.



“Tử Du.” Mạnh Kỳ đáng thương gọi một tiếng: “Nói chuyện thế nào rồi?”



Nguyên Tử Du vuốt tóc Mạnh Kỳ: “Yên tâm, cô ta sẽ không nói lung tung đâu. Cho anh thời gian, anh sẽ giải quyết.”



“Nhưng… nhưng mà.” Mạnh Kỳ nói rồi nước mắt chảy dài: “Bây giờ em cứ nghĩ đến chuyện anh đã là chồng của người khác thì lại thấy khó chịu trong lòng.”



“Yên tâm, sau này thân thể và trái tim của anh đều là của em, đi nào, về nhà thôi.” Nguyên Tử Du tình tứ kéo bàn tay nhỏ nhắn của Mạnh Kỳ lên miệng hôn.



Sau khi nghe thấy câu này, rốt cuộc Mạnh Kỳ cũng yên tâm, trong mắt tràn ngập vẻ đắc ý.



Một đứa con gái nghèo kiết xác mà cũng dám mơ mộng chiếm đoạt vị trí con dâu cả của nhà họ Nguyên. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Đối thủ như vậy không hề có tính khiêu chiến.



Cô ta mới là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Nguyên, bước ngoặt kia chỉ là một chuyện nhỏ xen vào mà thôi.



Nguyên Tử Du vốn chính là của cô ta.



Cô ta nhất định sẽ cướp lại Nguyên Tử Du và vị trí con dâu cả nhà họ Nguyên.



Việc cô ta bỏ trốn với Tiêu Minh Hiên cũng có nguyên nhân của nó.



Cô ta đính hôn với Nguyên Tử Du tám năm, nhưng hắn cứ làm quân tử, phụ nữ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn khiến cô ta vô cùng sầu não.



Sau này, cô ta không ngăn được sự tò mò, dan díu với Tiêu Minh Hiên.



Tiêu Minh Hiên là tay lão luyện trong tình trường, nhanh chóng khiến cô ta trở nên ngoan ngoãn.



Sau đó Mạnh Kỳ cho rằng mình đã yêu Tiêu Minh Hiên, quả là không có gã thì không sống nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK