Nghĩ đến bài kiểm tra là Kiều Dạng mất hết cảm giác thèm ăn. Cô chỉ ăn tạm nửa quả trứng luộc cho bữa sáng, càng ăn càng cảm thấy buồn nôn.
Lòng đỏ trứng vừa vớt ra đã rơi xuống đáy bát, Kiều Dạng đứng dậy mở tủ lạnh định lấy một chai Coca, còn chưa kịp vươn tay ra thì đã bị Kiều Tịch đẩy trở về.
“Sáng sớm không được uống đồ lạnh.” Kiều Tịch để sữa đậu nành vào tay cô.
Kiều Dạng bĩu môi, hét lớn: “Em muốn nôn.”
Kiều Tịch lập tức căng thẳng: “Huh? Em khó chịu chỗ nào?”
Kiều Dạng nhân cơ hội vươn tay ra, nói: “Uống mấy ngụm Coca sẽ dễ chịu ngay.”
Kiều Tịch giơ chân chặn đường cô: “Đừng tới đây, không được uống.”
“Em thực sự muốn nôn.”
“Chị cũng muốn nôn đây em gái à.”
Hai tiếng “beep”, cà phê xay cô đặc từ từ chảy vào trong cốc, Kiều Tịch cầm cốc lên, nhướng mày nhìn Kiều Dạng: “Pha cho cưng một ly nhé?”
Kiều Dạng chán ghét lắc đầu, mùi của chất lỏng này có thể so sánh với mùi tàn thuốc lá ngâm trong nước, cô không hiểu vì sao sáng sớm Kiều Tịch đã phải tự hành hạ bản thân.
Kiều Tịch uống mấy ngụm cà phê đá trong cốc, giục em gái: “Ăn xong chưa? Xong rồi thì mau đi học. Chắc giờ trường của em đông lắm.”
Kiều Dạng đáp “Vâng” rồi cầm cặp đi ra cửa thay giày, cô lề mề thắt chặt từng bên, như thể ở nhà được thêm giây nào thì sẽ hạnh phúc giây ấy.
“Xong chưa vậy? Đại tiểu thư.”
“Xong rồi xong rồi.” Kiều Dạng đeo cặp đi ra khỏi nhà, nghĩ đến lại thêm một ngày học như ở trong tù, cô thở dài.
Cái nóng cuối tháng 8 vẫn chưa tan, những tia nắng sớm mai lọt vào kẽ lá, soi bóng vành đai xanh hai bên đường một cách sáng loáng.
Hôm nay, chỉ có khối lớp 10 không phải làm bài kiểm tra, rất dễ dàng nhận ra trong đám đông. Kiều Dạng nhìn những khuôn mặt rạng ngời tràn đầy năng lượng, vô thức nghiến chặt răng hàm.
“Hừ——”
Kiều Tịch quay sang nhìn em gái, nói lời an ủi: “Vào đại học sẽ vui thôi.”
“Thế thì còn lâu lắm.”
“Nhanh mà, chớp mắt cái là đến.”
Kiều Dạng chớp mắt lia lịa: “Chớp rồi nè, giờ em vào đại học chưa?”
Kiều Tịch mặc kệ em gái, chị quay tay lái dừng xe bên đường: “Hôm nay tan học chị đón em. Buổi tối tự học kết thúc lúc chín rưỡi đúng không?”
Kiều Dạng mở cửa xe: “9h40, lớp 11 về trễ mười phút, chị quên à?”
“À, phải rồi.” Kiều Tịch mỉm cười: “Học hành chăm chỉ, chị đi làm đây.”
Kiều Dạng vẫy tay với chị gái, khóe miệng xệ xuống: “Tạm biệt.”
Lên năm thứ hai của THPT, các lớp được chia thành ban Tự nhiên và Xã hội và được phân bổ dựa trên kết quả thi cuối kỳ. Lần trước Kiều Dạng đứng thứ 19 trong lớp, vì thế cô được xếp vào lớp trọng điểm ban Xã hội.
Sự kiện này đã giúp cô có một kỳ nghỉ hè vô cùng thoải mái, bố mẹ cho đủ tiền tiêu vặt, Kiều Tịch cũng phá lệ bao dung với nhiều thói xấu của cô, nhưng mộng đẹp nào rồi cũng đến lúc phải kết thúc.
Trước tám giờ, gần một nửa lớp đã ngồi kín chỗ, giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa đến, học sinh đang tụm năm tụm ba buôn chuyện.
Kiều Dạng dừng lại bên cạnh bục giảng, nắm chặt quai xách, nhìn quanh lớp mới không có bạn học cũ. Cô nhất thời không biết ngồi ở đâu.
“Bạn muốn ngồi chỗ nào cũng được. Lão Hồ nói tối nay lớp chúng ta sẽ xếp lại chỗ ngồi.”
Kiều Dạng quay xuống, cô gái vừa nói đang mỉm cười với cô.
Cô biết người bạn này, Trâu Tâm Ý, cả hai từng thi cùng phòng khi tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh năm lớp 10.
Kiều Dạng gật đầu: “Ừ.”
“I’m coming!”
Trên vai cô đột nhiên nặng trĩu, Kiều Dạng sợ hãi đến mức loạng choạng bước về phía trước, rồi lại va vào bàn đầu của bạn cùng lớp.
“Cẩn thận!” Trâu Tâm Ý nhìn qua Kiều Dạng, nói với người phía sau: “Bà dọa người ta rồi.”
“Tôi tưởng cậu ấy là Lưu Gia Lạc, xin lỗi, bạn cùng lớp.”
Kiều Dạng lắc đầu, hít sâu hai lần để bình tĩnh lại. Hàng ghế thứ ba còn trống nên cô chuyển xuống đó rồi kéo ghế ra ngồi.
Cô bạn lúc nãy cô cũng biết, tên là Mạch Sơ, người đứng thứ hai trong kỳ thi cuối kỳ của năm học trước.
Kiều Dạng cởi cặp sách ra, ngồi lên ghế, chống cằm nhìn trái nhìn phải.
Cô đảo mắt nhìn quanh rồi cuối cùng lại hướng về phía những bạn nữ trước mặt, vốn dĩ họ đã học cùng lớp và đang trò chuyện vui vẻ.
Hôm nay không cần mặc đồng phục, Mạch Sơ mặc một chiếc áo phông đen rộng thùng thình in chữ màu đỏ cùng màu với hình trái tim trên dây buộc tóc, Kiều Dạng để ý thấy cô ấy còn đeo một đôi khuyên tai nhỏ màu bạc trên dái tai.
Một nửa là tò mò về mấy bạn học siêu giỏi, một nửa là sự hấp dẫn khó giải thích được. Cô không khỏi nhìn đến mê mải.
Lớp học lần lượt có bạn học bước vào, ghế bên cạnh Kiều Dạng vẫn còn trống. Cô lấy cuốn vở tiếng Anh từ trong cặp và trải ra trước mặt.
Xung quanh có tiếng trò chuyện, cô gõ chân phải theo nhịp và khẽ ngân nga vài câu.
“Mạch Sơ, hôm nay thật sự có bài kiểm tra à?”
Kiều Dạng ngước lên khỏi cuốn vở của mình.
“Không biết nữa, chắc là có.”
“Tớ không nghĩ vậy. Sau kỳ nghỉ hè, ai còn nhớ được gì chứ?”
“Nói có lý. Chắc thầy phải nói điều gì đó về lớp mới chứ nhỉ? Mới ngày đầu đã kiểm tra?”
“Mình cũng không biết. Mong là không kiểm tra vậy.”
“Kiểm tra cái gì? Đừng kiểm tra nữa! Bây giờ tớ chẳng biết gì cả!”
Các bạn trong lớp đều tham gia vào cuộc trò chuyện, người này một câu người kia một câu, Mạch Sơ nhanh chóng đưa tay ra để kiểm soát tình hình: “Ê ê, mọi người đừng căng thẳng. Sáng nay mình mới đọc lại, Shakespeare từng nói ‘Nếu số phận đến sỉ nhục chúng ta thì chúng ta phải trả đũa bằng thái độ bình tĩnh[1].’”<code>[1]Câu đầy đủ là: Trong những ngày u ám, đừng để số phận nghiệt ngã thầm vui mừng, khi số phận đến sỉ nhục chúng ta, chúng ta nên lấy thái độ bình tĩnh để trả đũa.</code>Trâu Tâm Ý cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ vào Mạch Sơ rồi hỏi: “Bà lén ôn bài rồi à?”
Mạch Sơ ngả người ra sau trốn: “Tôi chỉ xem qua đoạn trích thôi.”
Kiều Dạng cau mày, dường như cô cũng từng đọc qua câu này. Nếu số phận đến sỉ nhục chúng ta, chúng ta phải làm sao đây?
Cô nhìn cô gái ngồi ở bàn đầu, lưỡng lự có nên hỏi không.
Nhưng trước khi Kiều Dạng kịp lấy hết can đảm thì “sự sỉ nhục của số phận” đã đến.
“Cất đồ trên bàn đi.” Gần đến tám giờ, Hồ Lượng sải bước vào phòng học, ném bốn xấp đề trong tay xuống bàn đầu của mỗi tổ: “Tất cả chuẩn bị kiểm tra, buổi sáng sẽ kiểm tra Toán trước, buổi chiều kiểm tra Ngữ văn, buổi tối sẽ là Tiếng Anh.”
Kiều Dạng tuyệt vọng nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng oán thán.
“Không muốn thi à?” Hồ Lượng khịt mũi cười nói, “Được rồi, vậy tôi sẽ kiểm tra bài tập nghỉ hè. Ai chưa làm xong thì hôm nay làm cho xong rồi mới được về nhà. Trâu Tâm Ý, vừa rồi người ồn ào nhất là em nên sẽ bắt đầu từ em.”
So với ba cuốn bài tập, làm ba bài thi chắc chắn dễ dàng hơn. Trâu Tâm Ý lập tức nở nụ cười: “Kiểm tra, kiểm tra, kiểm tra ạ! Em yêu kiểm tra!”
Thời khắc bài thi được đưa vào tay, Kiều Dạng cảm thấy choáng váng trong giây lát khi ngửi thấy mùi mực vừa quen vừa lạ.
Sau hai tháng không được sử dụng, bộ não của cô đã bị rỉ sét một cách khủng khiếp. Cô phải mất một lúc lâu để nhớ lại các công thức cho đề hàm số đầu tiên.
Nhìn thấy học sinh phía dưới gãi đầu gãi tai, Hồ Lượng mở nắp bình giữ nhiệt uống một ngụm nước, hắng giọng nói: “Làm bài cho cẩn thận, không mai tôi véo tai các cô các cậu.”
Có người hỏi: “Ngày mai đã chấm xong rồi ạ?”
“Ừ.” Hồ Lượng chắp tay bước ra khỏi bục, “Các cô cậu vẫn chưa biết tốc độ của tôi à?”
Lại là một hồi khóc lóc, Hồ Lượng không đùa với bọn họ nữa, nghiêm túc nói: “Các em không điền số thứ tự vào tờ đề cũng không sao, dù sao tôi cũng sẽ tự mình chấm. Các câu hỏi đều không khó. Hãy làm thật tốt, nhớ sử dụng cái đầu để tính toán.”
Năm lớp 11 bắt đầu bằng bài kiểm tra Toán, dường như ngay từ đầu đã báo trước rằng con đường phía trước sẽ gập ghềnh và đầy chông gai.
Lúc nộp bài xong đã là buổi trưa, Kiều Dạng vẫn chưa có cảm giác thèm ăn, căn-tin vừa xa lại đông đúc, may mà trong cặp có bánh mì mà cô chưa kịp ăn vào buổi sáng để lót dạ.
Sau khi ăn xong, Kiều Dạng còn nửa giờ ăn trưa để đọc sách. Hồ Lượng trở lại lớp và dán một tờ danh sách lên bảng thông báo cuối lớp.
Ông cầm thước gõ lên bục hai lần, lớp học nhanh chóng trở nên yên ắng.
“Cuối lớp là danh sách lớp, trên đó có mã số học sinh mới của các bạn, có thời gian thì xem qua.” Hồ Lượng dùng thước chỉ vào cửa: “Bây giờ cả lớp đi ra hành lang xếp hàng theo chiều cao để đổi chỗ ngồi, con gái xếp trước, con trai xếp sau.”
Lớp học lại ồn ào, các bạn nữ chen chúc nhau để so sánh chiều cao, những người đứng gần thì muốn ngồi cạnh nhau, Kiều Dạng lại bị đẩy xuống cuối hàng.
Cô vô tình giẫm phải chân người khác, Kiều Dạng vội vàng quay người lại nói: “Xin lỗi!”
“Không sao.”
Kiều Dạng ngẩng đầu lên, phát hiện người phía sau chính là Mạch Sơ, cô bạn mỉm cười với cô rồi nói: “Xem ra chúng ta sắp ngồi chung bàn.”
Lớp có tổng cộng bốn mươi nữ sinh, cả hai vừa vặn là hai người cuối cùng, Kiều Dạng mừng thầm: “Đúng vậy.”
Mạch Sơ hỏi cô: “Cậu cao bao nhiêu?”
“1m72.”
“Tôi m73, chúng ta cũng cao ngang nhau. Tên tôi là Mạch Sơ.”
“Tôi biết.” Kiều Dạng nhếch môi: “Tôi tên Kiều Dạng.”
“Chị Mạch.”
“Hả?” Mạch Sơ quay lại.
Chàng trai gọi Mạch Sơ tên là Lư Dịch Huy, cậu ta hỏi cô ấy: “Câu cuối điền vào chỗ trống vừa rồi bà viết bao nhiêu?”
“Tôi không làm được.”
“Câu thứ hai từ dưới đếm lên là 316 phải không?”
“…” Mạch Sơ mím môi, mặt vô cảm nói: “Nếu tôi là Tổng thống Mỹ, tôi nhất định sẽ gô cổ hết những người đối chiếu đáp án ngay sau khi thi xong rồi xử bắn.”
Các bạn nữ đứng trước lần lượt trở về phòng học, Kiều Dạng chạm vào cánh tay Mạch Sơ, nhắc nhở: “Đi thôi.”
Sáu hàng đầu tiên đã đầy, cả hai được xếp vào hàng áp chót của tổ thứ tư.
Trước khi vào chỗ, Mạch Sơ hỏi Kiều Dạng: “Bình thường cậu ngồi ở đâu? Tôi ngồi bên nào cũng được.”
“Vậy tôi sẽ ngồi bên phải.”
“Được.”
Không biết có phải vì kỳ nghỉ hè đã xem quá nhiều thiết bị điện tử hay không, vừa ngồi xuống, Kiều Dạng nhận thấy dòng chữ trên bảng đen có vẻ hơi mờ.
Sau đó các bạn nam cũng nhanh chóng vào chỗ, Mạch Sơ quay đầu lại: “Ê, Thiên Cù quân, lại là ông à.”
Có lẽ vì bộ não rỉ sét đã bị hỏng hoàn toàn sau khi làm bài thi Toán cả buổi sáng, Kiều Dạng cau mày khó hiểu, hỏi một cách thật thà: “Lớp chúng ta còn có người họ Thiên?”
Mạch Sơ sửng sốt bởi câu hỏi của cô. Đợi khi tỉnh táo lại, cô bạn không khỏi bật cười: “Cậu đang nói cái gì vậy?”
Kiều Dạng lúc này mới nhận ra sự ngô nghê của mình, lúng túng cúi đầu, lại nghe được một giọng nói nhỏ nhẹ từ hàng ghế sau: “Kẻ hèn này họ Trần, Quân là tôn xưng.”
“Tôn cái đầu nhà ông.” Mạch Sơ kéo tay Kiều Dạng rồi quay đầu lại: “Mặc kệ cậu ta.”
Cả lớp vừa mới đổi chỗ ngồi nên có phần ồn ào, Hồ Lượng dùng cây thước dài gõ lên bàn hai phát: “Đừng nói chuyện nữa, tranh thủ ôn lại Ngữ văn đi.”
Trong đề thi Ngữ văn Giang Tô, ngoại trừ bài đọc thơ tám dòng, phần còn lại của đề thi đều là ngẫu nhiên, không có gì để ôn tập. Tất cả đều được tích lũy từ các bài kiểm tra thông thường.
Kiều Dạng lấy ra tài liệu soạn văn, giả vờ lật qua hai trang.
Mạch Sơ ở bên cạnh nhắm mắt, tay ôm một cuốn sách Ngữ văn, môi không ngừng mấp máy, như thể đang niệm “Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt[2]”.<code>[2]Tên một bài thơ của nhà thơ Lý Bạch. Nếu các bạn muốn tìm đọc thì có thể truy cập vào link này: Bài thơ: Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt - 夢遊天姥吟留別 (Lý Bạch - 李白)</code>Kiều Dạng nhìn quanh, nhận thấy cả lớp dường như đang nhẩm bài cũ.
Khi đó, cô chưa nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc mà chỉ bối rối: “Mọi người đều mang theo sách à?”
Mạch Sơ mở mắt ra nhìn Kiều Dạng, đưa cuốn sách cho cô rồi hỏi: “Ừ, cậu có muốn xem chung không?”
Kiều Dạng lắc đầu: “Không sao, mình không cần.” Trong số tám dòng chính tả chỉ có sáu câu là từ sách giáo khoa, nên cô lười đọc từ đầu đến cuối. Nếu có thời gian thì cô thà học thuộc lòng thêm hai đoạn văn nữa.
Mạch Sơ lại nhắm mắt lại: “Chân mang giày Tạ Công, leo lên thang mây xanh, đến lưng chừng vách núi nhìn thấy mặt trời ngoài biển… không trung… không trung có gì nhỉ?”
Kiều Dạng thấp giọng nhắc nhở cô bạn cùng bàn: “Có tiếng gà gáy.”
“Nghe gà trời gáy vang không trung!”
Kiều Dạng đã rất buồn ngủ từ trước khi giờ nghỉ trưa bắt đầu, cô ngáp vài cái, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chuông reo.
Cô cất vở và hộp bút vào ngăn bàn, lấy chăn mình mang theo ra đắp lên người.
Mạch Sơ bên cạnh vẫn đang im lặng học thuộc bài, Kiều Dạng gối đầu lên cánh tay, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nhà trường đã bố trí những giáo viên chất lượng nhất cho các lớp trọng điểm. Một số giáo viên đều mới lạ với Kiều Dạng, chỉ có Vu Mai, người phụ trách bộ môn Ngữ văn là quen thuộc với cô từ hồi năm lớp 10 qua một lớp học mở. Cô có ấn tượng vì cô ấy là người ăn nói nhỏ nhẹ và khá hiền lành.
*
“Đã đến giờ thi rồi, dậy đi.”
Rèm cửa bị kéo mạnh ra, ánh sáng trắng chói mắt ùa vào. Vu Mai bước vào lớp, bài kiểm tra trong tay đập xuống bục phát ra âm thanh nặng nề.
Để học thuộc lòng, Mạch Sơ chỉ nằm chợp mắt có hai mươi phút, cô bạn uể oải nhổm dậy, dùng lòng bàn tay xoa mặt rồi lấy trong túi ra một hộp kẹo.
“Cậu ăn không? Ăn cho tỉnh táo.”
Kiều Dạng cúi xuống, xòe tay ra đáp: “Cảm ơn.”
“Giống như trước đây.” Vu Mai đứng trên bục, dùng móng tay xé bọc đề thi: “Viết sai câu nào thì phải chép lại cả bài.”
Lớp cũ không có quy định như vậy, Kiều Dạng sửng sốt, nghi ngờ mình nghe nhầm: “Cả bài?”
Mạch Sơ ngáp một cái: “Ừ, cả bài.”
“Cả một bài?” Kiều Dạng mở to mắt hỏi người ngồi cạnh: “Nếu viết sai một chữ thì phải viết lại cả bài?”
“Ừ.” Mạch Sơ gật đầu, đưa tay nhận đề thi và phiếu trả lời từ bạn nữ ngồi ở hàng phía trước, “Đầu tiên là chép lại ba lần, sau đó đến phòng giáo viên đọc lại lần nữa.”
Kiều Dạng hít sâu một hơi, hơi lạnh từ kẹo bạc hà lập tức xuyên qua cổ họng, tràn vào phổi, khiến trái tim cô ớn lạnh.