• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giáo viên thể dục thổi còi, các nam sinh dừng động tác, Hứa Trường Khê ném quả bóng rổ trong tay cho Triệu Ngọc Thành.

“Xuống căn tin không?”

Hứa Trường Khê cầm chiếc áo khoác trên ghế bên cạnh lên, thở dốc một hơi rồi nói: “Đi.”

Cơn gió lạnh bên ngoài thổi qua khiến cậu ta rùng mình, kéo khóa áo lên rồi hỏi: “Sao lại có nhiều người thế?”

“Sắp đến Giáng sinh rồi. Họ đến mua sô cô la ấy mà.”

Hứa Trường Khê cau mày: “Chẳng phải đêm Giáng Sinh ăn táo[46] sao?”<code>[46]Người Trung Quốc thường gọi đêm 24/12 là đêm Bình An. Dù không phải truyền thống, họ vẫn kỷ niệm ngày này một cách đặc biệt bằng cách gửi tặng nhau những quả táo màu đỏ bắt mắt. Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là “Píng guǒ”, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (Píng"ān yè). Vì thế, người Trung Quốc đã nghĩ ra cách gửi tặng nhau những quả táo (hay còn gọi là quả bình an - Píng"ān guǒ) thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu. [Nguồn: znews.vn]</code>Triệu Ngọc Thành cười nhếch mép, chỉ nói: “Yêu rồi ông sẽ hiểu.”

Hứa Trường Khê vẫn không hiểu: “Ý ông là gì? Giáng sinh cũng có phải là lễ Tình nhân đâu.”

“Giáng sinh thì đã là gì, đến cả ngày Quốc tế Thiếu nhi còn phải tặng kẹo mút cho crush ấy. Cái này gọi là tình thú.”

Triệu Ngọc Thành chen vào trong đám người, nghe thấy Hứa Trường Khê hét lớn: “Lấy hộ tôi một chai nữa.”

Căng tin đông học sinh đến nỗi bà chủ phải đứng trước cửa với một chiếc máy quẹt thẻ khác để phân luồng. Triệu Ngọc Thành lấy hai chai nước uống từ trong tủ lạnh, rồi rút thẻ trường ra đưa cho bà ấy.

Sau khi thanh toán hóa đơn, Triệu Ngọc Thành gần như bị đẩy ra ngoài. Hứa Trường Khê đứng ở cửa đưa tay lấy một chai.

“Tiết sau là gì?” Triệu Ngọc Thành hỏi.

“Ngữ văn.” Hứa Trường Khê mở nắp chai, nói nhanh: “Mau về thôi. Hình như tiết này phải đọc bài, tôi còn chưa học thuộc.”

Triệu Ngọc Thành không thể tin được đây là lời Hứa Trường Khê sẽ nói: “Từ khi nào ông bắt đầu nỗ lực để cải thiện vậy?”

“Giấc mơ Olympic đã tan vỡ, tôi phải cố gắng thi vào một trường đại học tốt. Nếu không học thì tôi xong thật rồi.” Hứa Trường Khê ngẩng đầu uống một ngụm nước.

“Tài phiệt đời thứ hai như ông mà còn phát ngôn như vậy là để tôi thấy xấu hổ chứ gì?”

Hứa Trường Khê cầm chai nước, chỉnh lại lời cậu bạn nói: “Tôi không phải tài phiệt đời thứ hai mà là bố tôi, ông ấy có tiền dưỡng lão, còn tôi thì chưa chắc đã có.”

Triệu Ngọc Thành bị chọc cười bởi vì lời của cậu ta: “Ông thôi đi.”

“Kiêu Kiêu nói nếu tôi có tiến bộ trong kỳ thi cuối kỳ thì sẽ thả tôi về.” Hứa Trường Khê nhìn Triệu Ngọc Thành, “Ông cảm thấy tôi có thể làm được không?”

“Ông có rất nhiều không gian để cải thiện, tôi dám chắc ông có thể làm được.”

Hứa Trường Khê gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Triệu Ngọc Thành liếc cậu ta một cái, có lúc thực sự không biết nên nói Hứa Trường Khê có một trái tim trong sáng hay chỉ là một đứa con trai ngu ngốc của một địa chủ. 

Nhiệt độ mấy ngày nay gần như xuống âm độ, sáng sớm đường còn kết băng. Hạ Xán không còn đi xe đạp đến trường nữa.

Mãi đến khi kết thúc buổi học thêm ngày thứ Bảy, cô nàng mới có cơ hội nói chuyện riêng với Hứa Trường Khê, đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang mới sáng trắng, cô tăng tốc độ để đuổi kịp người phía trước.

“Hứa Trường Khê!”

Cậu thiếu niên dừng bước và quay người lại.

Hạ Xán ôm cặp ra đằng trước, mở khóa bước tới nói: “Tôi có thứ này cho cậu.”

Sáng nay, Kiều Dạng đưa cho cô chiếc khăn quàng cổ, còn đưa cho cô một hộp Ferrero Rocher, cặp sách đã bị nhét đầy, Hạ Xán chỉ còn cách lấy hộp sô cô la ở trên cùng ra trước.



“Cậu đợi chút.” Cô đưa tay sờ lớp túi nhựa, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Hứa Trường Khê ngồi đần ra, bất động giống như bị người khác điểm huyệt.

“Cậu sao thế?”

“Ừm.” Hứa Trường Khê đảo mắt nhíu mày, bộ dạng có vẻ khó mở miệng.

“Tôi…”

“Cậu làm sao?”

Hứa Trường Khê mím môi, hít sâu một hơi, nhìn vào mắt đối phương rồi nói: “Tôi nghĩ có một số chuyện tốt nhất nên giải thích rõ ràng.”

“Hở?”

“Có lẽ dạo gần đây chúng ta liên lạc quá thường xuyên, đã khiến cậu hiểu lầm.”

Hạ Xán nhướng mày.

“Tôi, tôi đã giải nghệ rồi, xem như không thể làm vận động viên được nữa.”

Hạ Xán chớp mắt, cô vốn không giỏi an ủi người khác, nhất thời hoảng loạn: “Ồ, vậy thì…”

“Cho nên, tôi, tôi thật sự phải cố gắng học tập, hiện tại không có tâm trí nghĩ tới những chuyện khác.” Hứa Trường Khê lại đổi chủ đề, cao giọng nói: “Đương nhiên không có nghĩa là sau khi thi đại học thì có thể, cũng không đúng. Tất nhiên là sau khi thi đại học thì được, nhưng tôi, tôi không phải loại người tùy tiện như vậy.”

“Rốt cuộc cậu muốn nói cái quái gì thế?” Cậu ta nói gần nói xa một thôi một hồi, Hạ Xán ngẩng đầu đến đau nhức.

Hứa Trường Khê áy náy nhìn cô, mở miệng nói: “Sô cô la, cậu nên giữ lại cho mình đi.”

“Cái này không phải cho…” Hạ Xán bỗng nhận ra: “Đừng nói là cậu đang nghĩ tôi định tỏ tình với cậu đấy chứ?”

Lần này đến lượt Hứa Trường Khê ngơ ngác: “Hả?”

“Cho nên vừa rồi cậu mới từ chối tôi?” Hạ Xán ban đầu còn cảm thấy buồn cười, nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Trước ngày hôm nay, Hạ Xán chưa bao giờ cảm thấy giữa hai người có chút gì đó mập mờ, nhưng những gì Hứa Trường Khê vừa nói lại khiến cô bắt đầu nghi ngờ việc mình đang làm.

Cậu ta nói cậu ta không phải loại người tùy tiện, còn mình thì sao?

“Đừng nói là cậu nghĩ rằng tôi thường chơi game với cậu vì tôi quan tâm đến cậu đấy nhé?”

Hứa Trường Khê chớp hàng mi dài, không nói gì.

Dung lượng não bộ và trí tuệ cảm xúc của Hứa Trường Khê rõ ràng không cho phép cậu ta xử lý ngay lập tức một tình huống phức tạp như vậy, nhưng trong mắt Hạ Xán, đây được gọi là “ngầm thừa nhận”.

Cô cầm chiếc khăn quàng cổ đã được đóng gói đẹp đẽ ném vào trong lòng Hứa Trường Khê, nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Cái này tôi trả lại cho cậu. Cảm ơn cậu ngày đó đã giúp tôi đưa con mèo ra ngoài.”

“Cái này cũng trả lại cậu.”

“Ối!” Hứa Trường Khê đau đớn kêu lên một tiếng, hai chân mềm nhũn, khuỵu xuống.

Hạ Xán đi ra ngoài vài bước, sau đó quay đầu lại nói: “Tôi không thẹn quá hóa giận, tôi chỉ thấy khinh cậu thôi.”

Điện thoại trong túi rung lên, chắc hẳn là Hạ Phong Minh tới đón cô.

Hạ Xán vác cặp sách lên lưng, vung tay bước nhanh, lẩm bẩm: “Trong đời tôi còn chưa từng tỏ tình với ai bao giờ, vậy mà cậu lại dám từ chối trước, tôi thấy mà tôi tức á.”

“Đó là Trường Khê sao? Tại sao nó lại ngồi ở đó?”

Hứa Ân Lâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Chắc là buộc dây giày.”

Đinh Lam bấm còi, Hứa Trường Khê ngẩng đầu, đưa tay ra nói gì đó.

“Nó đang nói cái gì vậy?”

Hứa Ân Lâm áp sát mặt vào cửa sổ, cố gắng phân biệt khẩu hình của Hứa Trường Khê: “Cứu, con, với?”

Cậu vội vàng mở cửa xe chạy tới đỡ Hứa Trường Khê đứng dậy: “Em không sao chứ?”

Hạ Xán tuy không cao nhưng lại rất khỏe, Hứa Trường Khê cảm giác được bắp chân tê dại, dựa cả người vào Hứa Ân Lâm, nín thở nói: “Không sao.”

Đinh Lam cũng xuống xe, nắm lấy cánh tay còn lại của Hứa Trường Khê hỏi: “Có chuyện gì thế? Đầu gối lại đau à?”

Hứa Trường Khê lắc đầu nói: “Con vô tình đụng phải.”

Hứa Ân Lâm quay đầu nhìn về khu nhà phía sau, nghi hoặc hỏi: “Em va vào cái gì?”

Hứa Trường Khê ôm chặt chiếc khăn quàng cổ mới vào lòng, ngậm miệng không nói.

*

Trên đường về nhà, Hạ Xán càng nghĩ càng tức. Khi đến cổng cư xá, cô nói với Hạ Phong Minh: “Con tới nhà Kiều Dạng một chuyến, có chuyện cần tìm cậu ấy.”

“Ờ.” Hạ Phong Minh xoay tay lái: “Vậy con xuống ngay chỗ này đi, nhớ về sớm đấy.”

“Con biết rồi.”

Kiều Tịch tối nay không ở nhà, nghe thấy tiếng chuông cửa, Kiều Dạng từ trong phòng ngủ đi ra, hét lớn: “Ai vậy?”

“Tớ.”

Kiều Dạng ấn chốt cửa, hỏi Hạ Xán: “Sao cậu lại tới đây?”

“Tớ kể cho cậu nghe.” Hạ Xán bước vào phòng, mười ngón tay giơ ra như muốn cào xé: “Tớ tức muốn nổ tung!”

“Sao thế?”

“Vừa rồi tớ mới đưa khăn quàng cổ cho Hứa Trường Khê, cậu đoán xem?”

Kiều Dạng lắc đầu thúc giục cô nàng: “Cậu nói nhanh đi.”

“Trong cặp sách của tớ toàn là đồ, nên tớ lấy sô cô la cậu tặng tớ ra trước.” Hạ Xán chống tay lên hông cười nhạt: “Hứa Trường Khê lại tưởng tớ muốn tỏ tình với cậu ta.”

“Hả? Vì sao?”

“Sao tớ biết được?”

Kiều Dạng tưởng tượng ra cảnh tượng đó, không khỏi bật cười: “Có phải vì hôm nay là đêm Giáng sinh không? Vậy ai bảo cậu lấy sô cô la ra?”

“Vậy ai bảo cậu đưa sô cô la cho tớ?”

“À, hai ngày trước bố tớ đã gửi một đống đồ ăn tới.” Kiều Dạng chỉ vào túi nhựa trên tủ TV: “Cậu có muốn ăn nữa không? Chọn đi.”

“Không cần.”

“Cậu tức giận vì chuyện này à?”

“Mấu chốt là những lời cậu ta nói.” Hạ Xán nắm chặt tay thành nắm đấm, ước gì có thể đánh được thứ gì đó: “Cậu ta nói tớ như thể muốn dụ dỗ cậu ta lạc lối vậy. Ai mà không chăm chỉ học hành?? Nhìn tớ có vẻ tùy tiện lắm à?”

Kiều Dạng ngồi trên ghế sô pha nói: “Con trai đều là đồ ngốc, đừng giận làm gì.”

“Tớ không giận.” Hạ Xán bĩu môi: “Tớ chỉ thấy rầu thôi.”

“Cậu rầu cái gì?”

“Chơi game với Hứa Trường Khê rất vui, kỹ năng tốt, tính tình tốt, tỷ lệ thắng cao.” Hạ Xán ngồi xuống bên cạnh Kiều Dạng: “Tớ tưởng bọn tớ là bạn bè, nhưng cậu ta lại nghĩ tớ đang cố gắng câu dẫn cậu ta, xong rồi cậu ta còn từ chối tớ? Chuyện này là sao chứ?”

“Đàn ông đều như vậy cả. Đừng nói là cậu cười với cậu ta một cái. Đôi khi cậu chỉ cần nói điều gì đó với cậu ta, cậu ta sẽ nghĩ rằng cậu đã bị mình thu hút. Tự cao tự đại là bản chất của đàn ông.”

Hạ Xán nhìn Kiều Dạng: “Nhưng tớ cảm thấy đám con trai trong lớp cậu không như vậy.”

“Nói thế nào đây?” Kiều Dạng ngẫm nghĩ: “Dù sao thì nam sinh trong ban Xã hội có phải trai thẳng hay không cũng chưa chắc chắn.” (Lynn: Cù ơi mày nghe thấy gì chưa em)

Hạ Xán gật đầu: “Cũng phải.”

Kiều Dạng quay sang nhìn, lần này Hạ Xán có vẻ thật sự bị chọc tức, cô cong môi hỏi: “Cậu thật sự chỉ muốn làm bạn với Hứa Trường Khê thôi sao? Tớ còn tưởng rằng cậu có thiện cảm với cậu ta đấy.”

“Không thể nói là không có ấn tượng tốt…” Hạ Xán đứng lên: “Dù sao hiện tại tớ chẳng còn chút ấn tượng nào nữa.”

“Tớ về nhà đây.”

“Mới đó đã về?”

“Ừ, tớ chỉ đến để giải tỏa chút thôi.” Hạ Xán đi ra phía cửa: “Bái bai.”

“Bye.”

Cánh cửa đóng sầm lại, Kiều Dạng quay người trở về phòng.

Điện thoại kêu tít tít không ngừng, Mạch Sơ đã thành lập một nhóm chat cho mấy người bọn họ, lúc này bên trong đang trò chuyện về lịch trình chơi Tết Nguyên Đán.

Mạc Tri: @Trần Thiên Cù ông có đến nhà tôi không?

Mạc Tri: @Hàng Dĩ An ông có đến nhà tôi không?

Hàng Dĩ An hỏi: Tới nhà ông làm gì?

Mạc Tri: Ngủ với tôi [icon liếc mắt rồi cười x2]

Trần Thiên Cù: Không đi, bố tôi sẽ về ăn Tết.

Mạch Sơ: Không thể hoạt động lành mạnh được à?

Mạch Sơ: Bọn mình đến thư viện làm bài tập nhé.

Mạch Sơ: Tết cậu ở nhà làm gì?

Kiều Dạng vừa lướt qua lịch sử trò chuyện thì nhìn thấy Mạch Sơ tag mình, bèn cầm điện thoại trả lời: Tết Nguyên Đán tớ có việc nên không thể ra ngoài chơi.

Mạch Sơ gửi hai biểu tượng cảm xúc mặt khóc: Vậy thôi.

Hai ngày trước, Tô Đồng mời Kiều Tịch cùng Kiều Dạng ăn cơm cùng nhau vào ngày đầu năm, Kiều Dạng đại khái đoán được bà có chuyện muốn thông báo.

Mạc Tri lại rủ đám con trai trong nhóm đến nhà Trần Thiên Cù chơi, điều này khiến Trần Thiên Cù thấy phiền đến mức gửi mấy chữ “Lượn” liên tiếp.

Mạc Tri cười dê nhắn lại: Lượn đi đâu giờ? Lượn vào vòng tay ông ý hở?

Kiều Dạng mỉm cười đặt điện thoại xuống, mở tạp chí ra tiếp tục trích dẫn những câu nói hay.

Năm nay, nhà trường chỉ cho nghỉ hai ngày Tết. May mắn thay, chiều thứ Bảy có hội diễn văn nghệ để học sinh thư giãn.

Năm phút trước khi giờ học kết thúc, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, Hồ Lượng biết tâm trí các học sinh của mình đã bay mất rồi, liền đóng sách lại nói: “Thu dọn cặp sách, đi ra hành lang tạo thành hàng, chúng ta sẽ vào giảng đường sớm.”

Mạch Sơ vươn vai nói với Kiều Dạng: “Tiết Số học tiếp theo sẽ là vào năm sau.”

“Nếu giờ học Toán tiếp theo diễn ra ở kiếp sau thì tốt rồi.” Kiều Dạng kéo khóa túi và đứng dậy khỏi ghế.

Sau khi buổi biểu diễn văn nghệ kết thúc, các học sinh chính thức bước vào kỳ nghỉ lễ, mọi người lần lượt xách cặp đi vào giảng đường.

Kiều Dạng tìm vị trí quen thuộc của mình rồi ngồi xuống. Lúc nhìn thấy Mạch Sơ ở bên cạnh lấy ra tờ đề Toán từ trong cặp, cô ôm lấy cánh tay cô bạn rồi nói: “Cậu không định làm bài tập ở đây chứ?”

“Đúng vậy.” Mạch Sơ ý đồ rút tay về: “Làm xong sớm thì được nghỉ sớm.”

“Đừng.” Kiều Dạng tựa vào vai cô ấy cầu xin: “Cậu mà như vậy thì tớ cũng muốn làm, nhưng tớ không muốn làm, thế nên chúng ta có thể bỏ qua để thưởng thức buổi biểu diễn tuyệt vời này được không?”

“Được, được chứ.” Mạch Sơ buông bút trong tay xuống: “Tớ không làm nữa.”

“Có danh sách tiết mục không?” Hàng Dĩ An hỏi.

Lưu Gia Lạc ngồi ở hàng ghế trước, giơ tờ danh sách lên, quay người lại hỏi: “Ở đây có một cái, các cậu có muốn xem không?”

“Muốn.”

Kiều Dạng cũng rướn cổ lên tò mò hỏi: “Có những tiết mục gì thế?”

Mạch Sơ dựa vào người cô, hô: “Hàng Dĩ An đọc đi.”

Hàng Dĩ An hắng giọng và đọc bằng giọng điệu lên bổng xuống trầm: “Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm” của La Nghị và Vương Trạch Vũ lớp 11/4, lớp 11/14…”

Cô gái quay người dựa gần, lưng của Trần Thiên Cù bị ép vào ghế, cậu vô thức nín thở.

Xung quanh ồn ào, Kiều Dạng nghe không rõ, liền hỏi: “‘Ngày mai’ là bài gì?”

Cô nghiêng đầu hỏi Trần Thiên Cù bên cạnh: “Ngày mai là bài gì?”

Cú chạm mắt đột ngột khiến người đang không tập trung nhất thời luống cuống: “Hả?”

“Lớp 11/6 muốn hát bài gì?”

“Tôi cũng không nghe thấy.” Cậu nhìn đi nơi khác, tim đập loạn nhịp.
HẾT CHƯƠNG 29

Lynn: Tới chương này rồi mà các bác còn chưa nhận ra thằng nhỏ Cù nhà tôi có ý với bé Kiều thì 😏

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK