Vốn dĩ hai tiết tự học vào tối Chủ nhật được dùng cho bài kiểm tra hàng tuần của các môn chính, nhưng học kỳ vừa mới bắt đầu, bài kiểm tra thực hành cũng mới hoàn thành hai ngày trước. Vì vậy hai tiết tối nay vẫn sẽ là giờ tự học như bình thường.
Còn hơn hai mươi phút nữa mới làm xong bài tập Toán, Kiều Dạng thấy các bạn học xung quanh đang chăm chỉ học bài, cô cũng ngại làm biếng. Kiều Dạng tranh thủ lấy bài thi của hai ngày trước ra, định sửa lại những câu mình làm sai vào vở.
Trước khi tan học mấy phút, Hồ Lượng nhắc nhở: “Ngày mai thứ Hai, các em nhớ phải mặc đồng phục.”
Còn một lúc nữa mới có tiếng chuông nhưng mọi người đã bắt đầu thu dọn đồ đạc và chuẩn bị tan học trong sự ngầm hiểu.
Kiều Dạng nhét cốc nước vào túi bên hông cặp sách, qua khóe mắt thoáng thấy Mạch Sơ đang chống cằm ngẩn ngơ.
Cô ấy thường là người tích cực nhất và nhanh nhất sau giờ học. Kiều Dạng kéo khóa túi rồi hỏi: “Cậu chưa định về à?”
Mạch Sơ giơ chìa khóa trong tay lên: “Lão Gru đưa chìa khóa cho tôi, bảo tôi khóa cửa, tôi đợi các cậu về rồi mới đi.”
Kiều Dạng nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cô bạn, liền đề nghị: “Sao cậu không tìm bạn nào ở nội trú khóa cửa hộ? Họ về muộn mà.”
Mạch Sơ có vẻ khó xử: “Mình ngại làm phiền người khác lắm.”
“Đưa cho tôi, tôi khóa cửa cho.”
Đột nhiên có một bàn tay vươn ra giữa hai người, Mạch Sơ và Kiều Dạng cùng quay người lại, Hàng Dĩ An nói: “Tôi ở ký túc xá, từ nay về sau tôi sẽ khóa cửa cho cậu.”
Ánh mắt Mạch Sơ lập tức sáng rỡ: “Được chứ?”
“Được, dù sao thì tôi thường là người ra về cuối cùng.”
“Tốt quá rồi! Cảm ơn cậu!” Mạch Sơ đưa chìa khóa: “Cậu khóa xong thì treo chìa khóa lên khung cửa là được.”
“OK.”
“Này.” Trần Thiên Cù nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng.
Kiều Dạng ngước mắt lên, chạm mắt với người bên trái phía sau, cậu nhìn cô rồi chỉ về một hướng: “Có người đang gọi cậu.”
Kiều Dạng nhìn về phía cửa sau phòng học, Hạ Xán đang vẫy tay với cô: “Thu dọn xong chưa?”
“Xong rồi.” Kiều Dạng nhanh chóng khoác cặp sách lên vai, lần lượt nói với Mạch Sơ và Hàng Dĩ An: “Tạm biệt, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Cô ôm tập tài liệu trong tay rồi chạy ra ngoài tìm Hạ Xán.
“Người đó là bạn cùng bàn mới của cậu à?”
Kiều Dạng theo thói quen đặt tay lên vai Hạ Xán: “Ừ, Mạch Sơ, lớp trưởng của bọn tớ đó.”
“Tớ biết cái tên này.” Hạ Xán lại hỏi: “Cô bạn ấy là người thế nào?”
“Một người rất tốt.”
Hạ Xán nhớ lại cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao mà mình vừa nhìn thấy, gật đầu nói: “Vậy thì tốt.”
Kiều Tịch cuối tuần mới về, Kiều Dạng hôm nay vẫn ở nhà Hạ Xán.
Đến trước cửa nhà, Hạ Xán phát hiện cửa mở, nhưng trong nhà tối om.
“Huh? Mẹ đâu rồi?” Cô ấy đang định đưa tay bật đèn thì lại bị Hạ Phong Minh ngăn lại.
“Mừng ngày sinh nhật của con——”
Trong bóng tối ánh lên một tia sáng của ngọn nến, Kiều Dạng sững sờ tại chỗ khi nhận ra điều gì đó.
Dương Nam Thanh cầm chiếc bánh bước ra, ánh nến mờ ảo chiếu sáng khuôn mặt mềm mại, nụ cười trên môi của người phụ nữ.
Kiều Dạng bị vây ở giữa, hình ảnh trước mắt có phần mơ hồ. Cô lặng lẽ cúi đầu, đè nén cảm giác chua xót ở mũi, ép mình mỉm cười.
Sau khi Hạ Xán hát xong bài hát mừng sinh nhật cho Kiều Dạng, Hạ Phong Minh vỗ tay nói: “Mau ước và thổi nến đi cháu!”
Kiều Dạng nhắm mắt lại, lúc này đầu óc trống rỗng, cô không biết mình nên ước điều gì, nhưng cơ hội này rất hiếm nên cô nhanh chóng đưa ra lời hứa: “Năm nào cũng sẽ có ngày này, năm nào cũng sẽ có ngày này.”
Cô mở mắt thổi nến, Hạ Phong Minh bật đèn trong nhà, căn nhà sáng trở lại, sống động và ấm áp.
“Vợ chồng chú vốn định ngày mai mới tổ chức cho cháu, nhưng hôm nay chị của cháu nói, ngày mai mẹ của cháu sẽ đến đón cháu qua đó ở hai ngày, cho nên cô chú chỉ có thể tổ chức sớm vậy.” Dương Nam Thanh lấy ngọn nến trên bánh kem xuống.
“Cháu cảm ơn cô chú.”
Hạ Xán nhắc nhở cô: “Còn tớ nữa.”
Kiều Dạng không thể nói lời nào quá sến súa với cô bạn thân, nên cô gật đầu chiếu lệ: “Ừ, cả cậu nữa.”
Hạ Xán quỳ trên ghế, chống tay lên bàn hỏi: “Bánh kem là ai mua ạ?”
“Bố con mua.”
Chiếc bánh kem màu hồng được trang trí bằng những viên ngọc trai trắng, phía trên còn được cài một chiếc vương miện.
Hạ Xán không khỏi phàn nàn: “Con biết ngay mà, đúng gu thẩm mỹ của mấy ông chú khô khan.”
Hạ Phong Minh chặc lưỡi: “Đẹp thế còn gì. Đây là nhân viên trong cửa hàng giới thiệu, họ bảo con gái nhất định sẽ thích.”
Kiều Dạng vội nói: “Cháu thích lắm, đẹp lắm chú ơi.”
“Bánh này nhỏ, hôm nay hai đứa chia nhau đi.” Dương Nam Thanh cắt bánh chia cho cả hai.
Đói bụng cả tối, Hạ Xán múc một thìa kem lớn cho vào miệng: “Mẹ không ăn à?”
“Quá ngọt, hai đứa ăn đi.”
“Của bố đâu? Con để lại cho bố một miếng.”
“Ông ấy cũng không được ăn, lượng đường trong máu quá cao.”
“Vậy thôi.”
“Kiều Kiều.”
Kiều Dạng ngẩng đầu lên.
Dương Nam Thanh nhìn cô, dịu dàng nở nụ cười: “Cháu ăn nhiều vào nhé.”
Kiều Dạng gật đầu.
Cô rất quen thuộc với ngôi nhà này, cô đã sống ở đây không biết bao nhiêu đêm. Cô nhớ được số nhà của căn hộ này, cô có thể nhận ra tiếng bước chân của bố mẹ Hạ Xán.
Họ đối tốt với cô là vì thương hại, hay họ thật lòng thích cô và coi cô như một thành viên trong gia đình? Kiều Dạng mười sáu tuổi không nghĩ nhiều đến vậy, cô thích gia đình này và mọi người trong gia đình này, nên dù ghen tị với người khác hay thương hại bản thân, mỗi khi những cảm xúc như vậy nảy sinh, cuối cùng chúng sẽ chuyển thành chán ghét và khó hiểu đối với hai người đó. (Lynn: Ở đây bé Kiều đang nhắc tới bố mẹ ruột của em nha)
Tại sao những cặp vợ chồng khác có thể yêu thương hòa thuận còn họ thì cãi vã không ngớt? Tại sao ở ngoài thì hào nhoáng nhưng ở nhà lại như điên như dại?
—Tại sao gia đình mình không có cảm giác như người một nhà.
“Cậu buồn ngủ rồi à?”
Kiều Dạng thoát khỏi suy nghĩ hỗn loạn, khẽ đáp: “Chưa.”
Hạ Xán bật đèn ngủ, sờ vào đồng hồ điện tử trên bàn đầu giường, đè nén hưng phấn: “Sắp tới mười hai giờ đêm rồi!”
Kiều Dạng cũng lấy điện thoại di động từ dưới gối ra.
“Chúc mừng sinh nhật! Tuổi mười bảy vui vẻ nhé!”
Màn hình điện thoại sáng lên cùng lúc, ngoài Hạ Xán thì Kiều Tịch chính là người gửi lời chúc phúc đúng vào lúc 0 giờ.
Kiều Dạng mỉm cười: “Cảm ơn.”
Hạ Xán đặt đồng hồ xuống, ngáp một cái rồi kéo chăn lên: “Tớ ngủ đây, buồn ngủ quá rồi.”
“Ngủ đi.” Kiều Dạng giảm độ sáng màn hình điện thoại, gửi lại một biểu tượng cảm xúc cho Kiều Tịch.
Kiều Tịch: Vẫn chưa ngủ à?
Kiều Dạng: Chuẩn bị ngủ rồi.
Kiều Tịch: Ngủ sớm đi. [Ôm]
Kiều Tịch: Ngày mai mẹ sẽ tới đón em. Mẹ Hạ Xán đã nói với em rồi chứ.
Kiều Dạng: Vâng.
Kiều Dạng: Chị mau về đi~~~
Kiều Tịch: Ừ, cuối tuần chị về rồi sẽ đón cưng.
Ngày đầu tiên của tuổi mười bảy cũng không khác gì những ngày khác.
Buổi sáng, Dương Nam Thanh làm cho bọn họ hai bát mì đỏ, mặc dù dậy sớm không có cảm giác thèm ăn, nhưng Kiều Dạng vẫn ép mình ăn hết.
“Có cần mang theo quần áo không? Chỗ mẹ cháu chắc cũng có một ít rồi nhỉ.”
Kiều Dạng lật cổ áo đồng phục: “Cháu sẽ mang theo.”
“Có cầm theo điện thoại không?” Dương Nam Thanh căn dặn, “Tối nay khi nào cháu đến đó thì báo cho cô biết.”
Kiều Dạng gật đầu: “Vâng.”
Đó là một ngày bình thường với việc buổi sáng đi học, ăn cơm và nghỉ trưa. Nhưng đây là lần đầu tiên Kiều Dạng hy vọng rằng thời gian ở trường có thể trôi chậm lại, chậm thêm chút nữa.
“Mạc Tri.” Tiếng chuông tan học vang lên, Hồ Lượng xuất hiện ở cuối phòng học, “Dẫn cả lớp đến giảng đường để tham gia Đại hội.”
Bài tập tự học tiếng Anh buổi tối đã được phát, Kiều Dạng cho chúng vào kẹp hồ sơ rồi ôm đi theo.
Giảng đường ồn ào, Mạc Tri đành phải cao giọng giữ kỷ luật: “Lớp chúng ta xếp từ hàng mười lăm đến hàng mười bảy, mọi người không được ngồi nhầm chỗ!”
Trên sân khấu bày một dãy bàn ghế, trên bảng tên viết tên lãnh đạo bằng chữ đen. Cô quay sang hỏi Mạch Sơ: “Đông người thế, cậu không lo lắng à?”
Mạch Sơ nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh: “Bình thường mà, cậu cứ cúi đầu đọc cho xong là được.”
Hai hàng ghế đầu tiên đã kín chỗ, Kiều Dạng và Mạch Sơ đã đổi chỗ cho cô bạn ngồi ở phía ngoài cùng để sau này Mạch Sơ còn lên sân khấu.
Bọn con trai trong lớp ngồi từ phía bên kia bước vào, Kiều Dạng đặt tập giấy lên bàn rồi lấy từ trong túi ra một cây bút đen.
“Muốn ăn không?” Mạch Sơ đưa qua một túi kẹo dẻo.
Kiều Dạng nhận lấy một chiếc: “Cảm ơn.”
Mạch Sơ vừa bóc lớp giấy gói kẹo ra rồi lại gói lại: “Mà thôi, mình không ăn nữa, lát nữa trong miệng sẽ toàn là nước bọt.”
Cô bạn ném số kẹo dẻo còn lại cho Trần Thiên Cù ở ghế bên cạnh: “Các ông nhận lấy rồi chia cho nhau nè.”
Sau khi tất cả các lớp đã đến đông đủ, hiệu trưởng bước lên bục và gõ vào micro: “A lô, a lô, được rồi, mọi người trật tự đi.”
Năm nào cũng chỉ nói đi nói lại từng ấy chuyện. Năm ngoái thì “năm đầu cấp ba là năm quan trọng nhất để tạo nền tảng tốt”, năm nay thì “năm thứ hai là năm quan trọng nhất để tiếp nối quá khứ”. Đầu tiên là hù dọa và dội nước lạnh, sau đó tiêm máu gà nhìn về tương lai.
Kiều Dạng có thể đoán được câu tiếp theo khi nghe phần mở đầu. Cô nhai kẹo dẻo có hương cola, cúi đầu và tập trung làm đề.
“Bây giờ chúng tôi xin mời hai bạn Hứa Ân Lâm và Mạch Sơ, những người đạt kết quả xuất sắc trong kỳ thi cuối năm học trước, lên sân khấu phát biểu.”
Kiều Dạng ngẩng đầu nhìn Mạch Sơ, cùng mọi người vỗ tay.
Bạn học sinh nam được xướng tên bước lên sân khấu đầu tiên, hắng giọng nói: “Kính thưa các thầy cô và các bạn học sinh thân mến, xin chào mọi người. Em là Hứa Ân Lâm lớp 11/12, rất vinh dự có thể được đứng ở đây phát biểu. Tháng 9 không khí mùa thu trong lành và hoa quế vàng thơm. Mùa hoa trái này, chúng ta sắp bước vào một hành trình mới. Nhìn lại một năm đã qua, chúng ta đã đạt được rất nhiều và đã trưởng thành rất nhiều, nhưng những thách thức phía trước sẽ còn tiếp diễn…”
Thiếu niên có thanh âm trầm thấp, giọng đọc bình thản vô vị, ngữ điệu thiếu sự trầm bổng, giống như một con robot không cảm xúc, trong tình huống nghiêm túc như vậy, Kiều Dạng mím môi cười trộm.
“Tiêu rồi…”
Kiều Dạng nghiêng đầu, Mạch Sơ đang cúi đầu, hơi hé môi, như bị ai cướp mất hồn vía.
“Sao thế?”
Mạch Sơ nhìn Kiều Dạng, ánh mắt mờ mịt: “Mình phải làm sao đây?”
Kiều Dạng bối rối: “Hả?”
Mạch Sơ sắp khóc đến nơi, giơ bài phát biểu lên bàn nói: “Cậu ta chép bài giống hệt mình.”
Kiều Dạng cao giọng: “Á?!”
“Để mình xem.” Kiều Dạng cầm lấy tờ giấy A4.
[Kính gửi các thầy cô và các bạn học sinh thân mến:
Chào buổi chiều mọi người! Em là Mạch Sơ lớp 11/11, em rất vinh dự có thể được đứng ở đây phát biểu ngày hôm nay.
Không khí mùa thu tháng 9 trong lành, hoa quế vàng thơm. Mùa hoa trái này, chúng ta sắp bắt đầu một hành trình mới. Nhìn lại một năm vừa qua, chúng ta đã đạt được rất nhiều và trưởng thành rất nhiều nhưng vẫn còn những thách thức phía trước. “Người trẻ tuổi phải có chí lớn, cưỡi ngựa băng qua đồng bằng.” Thời gian công bằng không thiên vị ai; nhưng thời gian cũng có những sai lệch của nó…]
Kiều Dạng nhanh chóng quét mắt qua từng chữ trên tờ giấy, đồng thời bên tai lại nghe thấy người trên bục đọc từng chữ y hệt nội dung trong đây.
Mạch Sơ cuống cuồng nói: “Mình phải làm thế nào bây giờ?”
Kiều Dạng ngẩng đầu nhìn chung quanh, an ủi: “Không sao đâu, không có ai nghiêm túc nghe đâu.”
Rốt cuộc, ngay cả hiệu trưởng trên sân khấu cũng ôm cằm ngẩn người.
“Vậy mình cũng không thể đọc lại y hệt? Nhất định mọi người sẽ nhận ra.” Mạch Sơ ôm đầu, “Mình phải làm sao đây?”
Nhìn thời gian trôi qua, Mạch Sơ chuẩn bị phải lên sân khấu, Kiều Dạng cũng thấy lo lắng cho cô bạn: “Vậy thì, hay là…”
Cô không biết phải nói gì ngoài “hay là”.
“Có chuyện gì?”
Mạch Sơ nhìn Trần Thiên Cù bên cạnh, giống như người chết đuối bắt lấy cọc gỗ, nghẹn ngào kêu lên: “Trần Thiên Cù—— cứu tôi với…”
Kiều Dạng đưa bài phát biểu trong tay ra, cầu cứu: “Bọn họ sao chép cùng một bài, phải làm sao đây?”
Trần Thiên Cù lướt sơ qua nội dung trên tờ giấy, cậu khá kinh hãi: “Không thay đổi dù chỉ một chữ?”
Kiều Dạng: “Ừ.”
Trần Thiên Cù giơ ngón tay cái lên với Mạch Sơ.
“Mau cứu tôi!”
“Để tôi suy nghĩ đã.” Trần Thiên Cù mở nắp bút, mấy giây sau liền viết vào chỗ trống, “Tôi giúp bà thay đổi đoạn giữa. Dù sao, bà đừng đọc như vậy, chỉ cần đổi cách diễn đạt.”
Kiều Dạng cũng bình tĩnh lại, cầm bút lên nói: “Vậy để tôi viết lại phần đầu và phần cuối cho cậu. Dù sao đều là mấy câu văn vở.”
Mạch Sơ chắp hai tay lại, ước gì có thể quỳ xuống lạy tại chỗ: “Cảm ơn, cảm ơn, hai người là cha mẹ tái sinh của tôi.”