Kiều Tịch không nói hai lời, lập tức vỗ cái bộp vào lưng cô.
“Á ui!” Kiều Dạng hét lên.
“Tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi…”
Kiều Dạng tắm rửa xong, bữa sáng cũng được giao đến kịp thời, Kiều Tịch cắm ống hút vào hũ tào phớ, giục em gái: “Ăn nhanh đi, đừng lề mề nữa.”
Kiều Dạng cắn một miếng bánh quẩy, nói: “Đừng làm phiền, buổi sáng em có việc phải làm.”
Sau khi khối 11 được chia thành các ban, cả khối có tổng cộng mười bốn lớp, mười lớp ban Tự nhiên, ba lớp ban Xã hội, lớp còn lại là lớp năng khiếu.
Trong thẻ trường chỉ có tên và mã số học sinh, nếu cô nhớ không lầm thì Hứa Trường Khê được phân vào lớp 11/5.
Kiều Dạng cầm tấm thẻ Hạ Xán đưa, vẫn chưa đến 6 giờ 40 phút, phòng học lớp 11/5 đang rất ồn ào.
“Lý Nhược Châu!” Cô ghé vào cửa sổ gọi.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Dạng, có vẻ ngạc nhiên: “Sao bà lại tới đây?”
Lý Nhược Châu là bạn cùng bàn năm lớp 10 của Kiều Dạng, cả hai có chung sở thích, nói chuyện cũng hợp tính, đáng tiếc là phương hướng khác nhau, giờ một Văn một Lý mỗi người một nơi.
“Hứa Trường Khê có học ở lớp bà không?” Kiều Dạng vừa thò đầu vào nhìn, lại không thấy người kia ở hàng cuối cùng.
Lý Nhược Châu gật đầu: “Có.”
“Cậu ta vẫn chưa tới à?”
“Tới rồi mà.” Lý Nhược Châu nghiêng đầu, chỉ vào trên bục nói: “Ở đằng kia kìa.”
Kiều Dạng nhìn theo hướng tay cô bạn chỉ, chậm rãi mở miệng: “Sao cậu ta lại ngồi ở đó?”
“Hôm qua cậu ta ngủ quên trong giờ kiểm tra Toán, bị Tiền Kiêu túm tai kéo lên đó.”
Kiều Dạng nhếch môi: “Đáng đời cậu ta.”
Lý Nhược Châu hỏi: “Bà tìm cậu ta làm gì?”
Kiều Dạng giơ tấm thẻ học sinh lên: “Cậu ta làm rơi.”
“Để tôi đưa hộ cho.” Lý Nhược Châu đưa tay ra.
“Không cần, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu ta.”
“Vậy bà đi đi.”
“Bye nhé.” Kiều Dạng vẫy tay.
“Ờ.”
Kiều Dạng lại chạy tới cửa phòng học, ôm khung cửa gọi: “Hứa Trường Khê.”
Cậu học sinh được gọi tên ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó lại sửng sốt khi chạm mắt với người ở cửa lớp.
Hứa Trường Khê nhận ra cô là bạn nữ cùng lớp năm lớp 10, cậu ta chỉ vào mình, nói với vẻ không dám chắc: “Cậu gọi tôi à?”
Kiều Dạng gật đầu, đưa tay ra nói: “Cậu làm rơi thẻ học sinh.”
“À.” Hứa Trường Khê vịn vào mặt bàn đứng dậy khỏi ghế.
Chỉ có mấy bước chân mà cậu ta đã tập tễnh, hai tay đỡ eo. Kiều Dạng nhìn thấy thì tim hẫng đi một nhịp, lúc mở miệng lại lắp bắp: “Bạn, bạn tôi nhặt được bảo tôi đưa cho cậu.”
Hứa Trường Khê nhận lấy tấm thẻ: “Cảm ơn nhé.”
“Ừ.” Kiều Dạng đáp lại rồi bỏ chạy, thậm chí quên mất lời xin lỗi mà Hạ Xán đã nhờ vả.
Thôi xong, xong thật rồi. Cô cứ suy nghĩ suốt chặng đường về lớp, tại sao lại đi tập tễnh? Hạ Xán, con nhỏ “phải gió” này gặp rắc rối lớn rồi.
Vừa rồi lúc đi sang lớp 11/5 số người có mặt còn thưa thớt, giờ Kiều Dạng về lớp, phát hiện gần như tất cả mọi người đều đã có mặt.
Các học sinh ngồi vào chỗ của mình, chăm chú học thuộc bài thơ, Kiều Dạng thở hắt ra rồi nhanh chóng tìm đến chỗ ngồi.
Có vẻ ngày mai phải về lớp sớm trước năm phút.
“Đế Cao Dương chi miêu duệ hề, Trẫm hoàng khảo viết Bá Dung. Nhiếp đề trinh vu mạnh tưu hề, Duy Canh Dần ngô dĩ giáng. Hoàng lãm quỹ dư vu sơ độ hề, Triệu tích dư dĩ gia danh. Danh dư viết Chính Tắc hề…” (Lynn: Câu này mình đã chú thích trong chương 2, ai chưa để ý thì mở lại xem nhé)
Cô lấy cuốn sách đặt lên bàn rồi mở ra và cố gắng đọc thuộc lòng.
Đúng 6 giờ 50 phút, tiếng bước chân vang lên đúng giờ ở hành lang. Vu Mai đẩy cửa lớp ra, đặt sách giáo khoa và giáo án trên tay lên bục rồi vỗ tay ra hiệu cả lớp im lặng.
“Các bạn đã học thuộc hết chưa? Bài thơ cũng không dài, đơn giản mà phải không?”
Có người dài giọng đáp: “Không đơn giản——”
“Trần Thiên Cù tới giúp cô bật máy tính và máy chiếu.”
Phía sau vang lên tiếng chân ghế kéo lê trên nền gạch, Kiều Dạng ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách Ngữ văn của mình. Chàng trai cao gầy, mặc áo phông rộng màu trắng, để lộ một phần cổ trắng ngần, đường nét vai và lưng của cậu hiện rõ.
“Các em có thời khóa biểu chưa?” Vu Mai hỏi.
“Chưa ạ.”
“Tiết đầu tiên và tiết thứ hai hôm nay là giờ Ngữ văn của tôi.” Vu Mai bước xuống từ bục giảng, “Xét đến việc có một số người sau kỳ nghỉ hè đầu óc không được minh mẫn cho lắm.”
Nói rồi Vu Mai đi tới trước mặt Trâu Tâm Ý, cúi đầu cười hỏi: “Đúng không?”
Trâu Tâm Ý cười khan với cô giáo.
“Trong bài kiểm tra ngày hôm qua, tạm thời tôi đã phê tất cả các lỗi sai trong phần chính tả của bài thơ.” Vu Mai bước trở lại bục giảng và mở chương trình học trong ổ flash USB, “Vậy nên trước hết tiết này tôi sẽ giảng bài mới, tiết thứ hai lại đọc ‘Ly tao’.”
Kiều Dạng chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói “Tạ ơn trời đất”.
“Các em mở sách ra, vẫn quy tắc cũ.” Vu Mai nhìn chăm chú vào sơ đồ chỗ ngồi của tổ thứ nhất, gọi tên: “Tào Tân Nguyệt, bắt đầu từ em, đọc câu đầu tiên và dịch lại nó.”
Học sinh được gọi tên đứng dậy, cầm sách giáo khoa và đọc to: “’Đế Cao Dương chi miêu duệ, trẫm hoàng khảo viết Bá Dung.’ Ta là hậu duệ của dòng dõi Hoàng đế Cao Dương, cha ta là Bá Dung.”
“Ừ thì đúng, nhưng em đã bỏ lỡ một điểm. Chữ ‘khảo’ ở đây nghĩa là gì? Bạn bên cạnh đứng dậy trả lời.”
Đôi vai vừa rũ xuống của Kiều Dạng lập tức ưỡn thẳng. Cô nhanh chóng đếm đầu người nhẩm tính, bài thơ này không dài nên chắc cũng không đến lượt mình phát biểu, nghĩ vậy cô mới bình tĩnh bắt đầu im lặng đọc nội dung đằng sau.
“Một số học sinh nên chú ý nghe giảng cho tôi. Đừng nhặt cái nhỏ mà bỏ cái lớn. Những từ khóa cũng phải học thuộc cho tôi.”
Kiều Dạng đang cúi đầu thì giật mình, tai cô nhanh chóng đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Tốc độ giảng bài của Vu Mai nhanh hơn rất nhiều so với giáo viên lớp cũ, phong cách giảng dạy của cô giáo Vu cũng không nhẹ nhàng như gió xuân hồi lớp học mở năm ngoái.
Sau một tiết học, cô giáo Vu đã giải thích xong ba đoạn trước.
“Nếu cần đi vệ sinh thì đi nhanh đi.”
“Cậu muốn đi vệ sinh không?” Mạch Sơ hỏi.
Kiều Dạng lắc đầu.
“Vậy cậu đi với mình.” Mạch Sơ kéo cô đứng lên, lo lắng nói: “Nếu mọi người không động thì cô ấy sẽ tiếp tục đấy.”
“À được.”
Các buồng vệ sinh nữ của trường không có cửa, tường thấp hai bên chạy từ đông sang tây, cứ nửa phút lại tự động xả nước.
Kiều Dạng đứng dưới chân bậc thang, quay lưng lại chặn lối vào của Mạch Sơ.
“Mình xong rồi.”
Kiều Dạng mở cửa cho cô, hỏi: “Buổi sáng còn có tiết của ai nhỉ?”
“Không biết nữa, mình đoán là môn Toán.”
Kiều Dạng vừa nghe được hai chữ này, trong lòng lạnh lẽo.
Mạch Sơ mở vòi nước và rửa tay: “Trong giờ nghỉ, mình sẽ đi tìm Gru và hỏi thời khóa biểu.”
Kiều Dạng cũng thò tay xuống nước: “Gru? Là ai vậy?”
“Cậu xem Minion chưa?” Mạch Sơ vẩy tay.
“Chưa.” Kiều Dạng bổ sung: “Nhưng có biết sơ sơ.”
“Trong phim đó có một nhân vật đầu hói, trông như quả bóng.” Mạch Sơ đưa tay ra hiệu: “Người không có cổ ấy.”
Kiều Dạng chớp mắt, chợt nhận ra: “Ý của cậu là thầy Hồ?”
“Ừ.” Mạch Sơ mỉm cười gật đầu.
Nhân vật Gru trong loạt phim Despicable Me (Kẻ trộm Mặt Trăng) và Minions
Hai hình ảnh dần dần chồng chéo lên nhau trong đầu, Kiều Dạng bật cười, không khỏi kêu lên: “Ai nghĩ ra? Trông giống thật.”
“Quên mất là ai rồi, dù sao thì cũng là do một cậu bạn nam hồi lớp 10 gọi trước.”
Mạch Sơ giơ bàn tay ướt đẫm lên vỗ nhẹ lên mặt: “Buồn ngủ chết mất thôi, ghét nhất là tiết học tiếng Hán cổ.”
“Mình cũng vậy.” Kiều Dạng thở dài. Ngày dài này mới bắt đầu mà cô đã mệt rồi.
Sau bài giảng, nội dung văn bản đã dễ ghi nhớ hơn nhiều. Vu Mai để lại hai mươi phút cuối cùng của tiết Ngữ văn cho mọi người chép lại. Lần này, Kiều Dạng viết rất hăng hái và đọc thuộc nằm lòng.
Khúc quân hành vận động viên vang lên ngay sau tiếng chuông hết giờ, Trần Thiên Cù bê chồng vở ghi mà cậu thu thập được mang đến văn phòng của Vu Mai.
运动员进行曲 / March Of The Athletes (1972)
Kiều Dạng cầm cốc nước lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời cuối hè trong xanh, cành lá xanh tươi um tùm.
Cô nhìn thời tiết đẹp bên ngoài tòa nhà giảng dạy, thảnh thơi dốc một ngụm nước vào miệng.
Thư giãn chưa được hai giây, Hồ Lượng đã xuất hiện trước cửa lớp, người đàn ông đập mạnh vào chiếc bàn giáo viên rồi quát: “Ra hành lang xếp thành các tổ cho tôi, di chuyển nhanh lên.”
Kiều Dạng nuốt ngụm nước xuống, đậy nắp cốc rồi đứng dậy khỏi ghế.
Mạch Sơ lấy ra một thứ từ trong ngăn bàn và hỏi cô: “Cậu cần không?”
“Cái gì thế?”
“Xịt chống nắng.”
Kiều Dạng nghe vậy, lập tức duỗi tay ra nói: “Muốn muốn!”
Sau khi nghỉ hè, xương cốt của mọi người đã lỏng lẻo, thấy các học sinh lười biếng mãi không chịu xếp hàng, Hồ Lượng cầm cây thước xuống thúc giục từng người một.
“Hai em đang làm gì vậy?”
Kiều Dạng giật mình, cảm thấy chột dạ không nói được lời nào, Mạch Sơ lại cười nói: “Bôi kem chống nắng ạ, bên ngoài nắng to quá thầy ơi.”
“Nhanh lên, nhanh cái chân lên.” Hồ Lượng lại thúc giục nhóm người khác.
“Được rồi, đi thôi.” Mạch Sơ ném bình xịt trở lại bàn, bước qua ghế, kéo tay Kiều Dạng đi ra khỏi lớp.
Cô đưa tay vỗ ngực, lặng lẽ để mình bĩnh tĩnh lại.
Tiết 3 và tiết 4 buổi sáng vốn là giờ Tiếng Anh, nhưng Hồ Lượng nói rằng thầy Thẩm đã xin nghỉ phép hai ngày trước nên chuyển thành giờ tự học, ông sẽ giám sát cả lớp.
Trường vừa mới khai giảng, tiết học cũng chỉ có một. Sau tiếng chuông vào lớp, Kiều Dạng ngồi vào chỗ của mình, nhìn chung quanh tất cả mọi người đều đang bận rộn viết bài.
Cô quay lại nhìn Mạch Sơ bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Bọn họ đang làm gì vậy? Có bài tập về nhà sao?”
“Chắc là sắp xếp lại những ghi chú của tiết học trước.” Cô bạn lấy ra một cuốn sổ tay mới toanh từ trong cặp sách.
“Hử?”
“Thì là chép lại bài vừa học.” Mạch Sơ dùng nắp bút chỉ vào cuốn sách Ngữ văn, giải thích cho cô nghe: “Sau đó để trống hai dòng, một dòng viết giải nghĩa, một dòng viết bản dịch, như vậy sẽ rõ ràng hơn trong quá trình ôn tập.”
“Đây là bài tập về nhà sao? Giáo viên có kiểm tra không?”
Mạch Sơ lắc đầu: “Không tính đâu, dù sao bọn tôi đều làm như vậy.”
“Ồ.” Kiều Dạng nhìn thấy cuốn sách Ngữ văn của cô ấy được viết chữ chi chít bằng các màu mực khác nhau, cô bỗng trở nên hoảng sợ, lo lắng rằng mình đã bỏ sót và không nhớ một số kiến thức.
Nhưng mới quen biết không lâu, cô ngại mượn vở của Mạch Sơ để kiểm tra đối chiếu, đồng thời cô cũng sợ bạn cùng bàn cho rằng mình không chú ý nghe giảng trong lớp.
Trước hết cứ vậy đã. Kiều Dạng tìm một tờ giấy rời mới, bắt đầu sao chép văn bản theo phương pháp mà Mạch Sơ đã dạy.
Xương bả vai bị chọc nhẹ, Kiều Dạng xoay người lại.
“Bạn cùng lớp, cậu đang làm gì vậy?” Bạn nam phía sau hỏi.
Đã một ngày kể từ khi cả hai một người ngồi bàn trước một người ngồi bàn sau, đây là lần đầu tiên họ giao tiếp chính thức với nhau, Kiều Dạng biết người này tên là Hàng Dĩ An và cũng từ lớp phổ thông chuyển đến như mình.
Cô giơ cuốn sổ của mình lên cho người ngồi sau xem: “Soạn lại những ghi chú của tiết học trước.”
“Ồ.” Hàng Dĩ An ra dấu “OK” và nói: “Thank you.”
Người này có một đôi mắt hai mí to tròn hiếm thấy trên gương mặt con trai, lại trắng trẻo, khiến người ta có cảm giác thân thiện khó hiểu, Kiều Dạng cười với cậu bạn rồi nói: “Không có gì.”
Cô lại cúi đầu xuống, cũng may, cô không phải là người duy nhất bối rối khi mới đến. Tiết học đầu tiên trôi qua một cách gắng gượng, sau khi ghi chép xong bài vở, Kiều Dạng không còn việc gì để làm nữa.
Thấy có người đang đọc sách ngoại khóa, cô lấy giấy nháp ra, tựa cằm vào cánh tay, cầm bút chì và yên tâm bắt đầu làm biếng.
Hồ Lượng đang chấm bài trên bục giảng, Kiều Dạng phác thảo một cái đầu tròn bằng hai nét vẽ, sau đó bắt đầu tô lại biểu cảm trên khuôn mặt, cô đã hoàn thành một hình chữ Q có đầu tròn chỉ trong vài động tác.
Kiều Dạng dùng tay trái chống cằm để chặn khóe miệng nhếch lên, lặng lẽ nhìn xung quanh, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu vẽ tranh tiếp theo.
“Trâu Tâm Ý, cô Thẩm bảo em sau bữa trưa đến văn phòng lấy báo hàng tuần, đừng quên nhé.”
Khi đang đắm chìm trong sáng tạo, cô luôn không để ý đến thời gian trôi qua. Hồ Lượng đột nhiên phát ra tiếng khiến Kiều Dạng giật mình.
“Chúng em chào thầy.”
Kiều Dạng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hóa ra cũng sắp hết giờ học, cô đóng nắp bút lại, lật tập bản thảo trên bàn.
Tiếng chuông hết giờ nhanh chóng reo vang, các học sinh xung quanh Kiều Dạng xếp hàng ra ngoài và tranh luận xem bữa trưa nên ăn gì.
“Kiều Dạng.”
Kiều Dạng quay đầu lại: “Sao cậu lại ở đây?”
Hạ Xán đứng ở cửa sau lớp hỏi: “Trưa nay cậu ăn gì?”
“Chưa nghĩ ra.”
“Vậy thì tốt, bà nội mang đồ ăn đến cho tớ, bà bảo hôm nay làm món khoai tây và ức bò, cậu có thể ăn cùng tớ.”
Món nạm bò hầm khoai tây của bà nội Hạ Xán quả thực là tuyệt phẩm. Kiều Dạng lập tức hưng phấn: “Được, được.”
Các học sinh có người nhà mang cơm đến được xếp vào một nhà ăn khác. Trên đường đi, Hạ Xán hỏi Kiều Dạng: “Cậu đã trả lại thẻ giúp tớ chưa?”
“Trả rồi.” Nhắc tới chuyện này, Kiều Dạng lập tức thay đổi sắc mặt: “Này Hạ Xán, hôm qua cậu làm sao lại đụng người ta?”
“Làm sao đụng vào là thế nào? Đụng vào thì đụng thôi.”
“Tớ thấy Hứa Trường Khê hôm nay đi lại có vẻ tập tễnh.” Kiều Dạng lo lắng nói: “Cậu ta là học sinh năng khiếu thể thao. Hình như trước đây cậu ta đã từng tham gia tuyển chọn cho đội tuyển cấp tỉnh, không biết có ảnh hưởng đến việc tập luyện hay không.”
“Hả? Nghiêm trọng đến vậy sao?” Hạ Xán hỏi lại trước khi Kiều Dạng kịp trả lời, “Cậu ấy tham gia vào môn gì vậy? Việc luyện tập có cần dùng đến chân không?”
Kiều Dạng sững người vì câu hỏi này, trợn mắt hỏi: “Cậu nói chuyện có cần dùng miệng để nói không?”