Nhà thể chất trống trải, không giống như phòng học, nơi bạn có thể thấy ấm áp ngay khi đóng cửa lại, Kiều Dạng rụt cổ lại, cảm thấy phía sau có chỗ bị gió lùa.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, quần áo mùa đông cồng kềnh, con người cũng trở nên lười biếng. Các cô gái ngồi trên khán đài cạnh sân bóng rổ, mỗi người đều ôm một túi giữ nhiệt ấm áp trên tay.
Ngày mai là kỳ thi tháng, Kiều Dạng mở vở ghi môn Sinh học, đút hai tay vào túi, nhỏ giọng đọc: “Glucose, fructose, galactose, ribose và deoxyribose là các loại đường đơn.”
Nghe thấy Mạch Sơ hắt hơi, cô bước sang một bên nói: “Cậu mau qua đây, bên đó hình như có gió.”
“Lạnh quá.” Mạch Sơ đứng dậy dậm chân: “Hôm nay chắc phải lạnh lắm.”
Kiều Dạng quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Đó là một ngày mùa đông tĩnh lặng, ánh nắng mỏng manh chiếu xuyên qua những cành cây khô héo.
“Khi nào thì tuyết có thể rơi?”
Mạch Sơ khịt mũi: “Rơi, rơi nhiều vào, tốt nhất là được nghỉ học luôn.”
Ngồi ở đây tay chân cô ấy gần như lạnh cóng, Mạch Sơ đưa tay về phía Kiều Dạng: “Chúng ta xuống căn tin mua đồ nóng ăn đi.”
“Ừ.” Kiều Dạng đóng quyển vở trong tay lại: “Tớ muốn uống Ovaltine.”
Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, gió lạnh khiến mắt ai cũng đỏ. Hai cô gái nắm tay nhau chạy một mạch từ nhà thể chất đến căn tin gần đó.
“Sao các ông cũng ở đây?” Trong phòng ấm áp hơn nhiều, Mạch Sơ cởi áo khoác và mũ, thở hắt ra một hơi.
Trần Thiên Cù hất cằm chỉ vào cửa, hỏi hai người: “Thấy gì không?”
“Thấy gì?”
“Hình như cuộc cách mạng của bà thành công rồi.”
Mạch Sơ và Kiều Dạng đi về phía cửa căn tin. Phần thông báo trên bảng đen đã được cập nhật nội dung mới.
[Cửa hàng của chúng tôi có băng vệ sinh, các bạn học sinh có thể mua!]
Kiều Dạng nhìn vào trong, thấy trên kệ ở khu vực nhu yếu phẩm quả thực có một dãy hàng băng vệ sinh, cô lắc cánh tay Mạch Sơ, hưng phấn nói: “Có thật kìa!”
Mạch Sơ nhếch khóe môi, gật đầu nói: “Không tệ, không uổng công tớ đến phòng hành chính mỗi ngày.”
Sau hai tiếng bíp, chủ căn tin đổ nước nóng đã đun sôi vào bình rồi gọi: “Bạn gì ơi, nước đã sẵn sàng rồi.”
“Em tới đây.” Hàng Dĩ An cầm hai hộp mì đi rót nước.
Kiều Dạng sửng sốt: “Lúc này mới có mấy giờ chiều? Hai người không ăn cơm trưa à?”
“Đừng nhắc nữa.” Mạc Tri lấy chiếc nĩa nhựa trong miệng ra, cau mày nói: “Cái đám lớp 10 đó tranh đồ ăn giỏi đến mức bọn tôi ngày nào cũng không đủ ăn.”
Kiều Dạng lấy một chai Ovaltine trong tủ giữ ấm ra, sau đó quay sang hỏi Mạch Sơ: “Cậu muốn gì?”
“Lấy hộ tớ một chai sữa nguyên chất.”
Mùi mì tôm tràn ngập căn phòng nhỏ. Sau khi thanh toán tiền, Kiều Dạng và Mạch Sơ tìm hai chiếc ghế trống rồi ngồi xuống.
Nhìn thấy Hàng Dĩ An và Mạc Tri ăn lấy ăn để, Trần Thiên Cù không kìm được nói: “Hay ngày mai hai ông đi nhà ăn với tôi nhé? Tôi sẽ bảo mẹ tôi nấu thêm.”
“Không cần.” Mạc Tri xua tay nói: “Ngày mai sau tiết cuối Sinh học, nếu Đông Đông không kéo dài thời gian, tôi không tin mình không thể vượt qua được đám nhóc đó.”
“Phòng học của bọn họ ở tầng một và tầng hai, nên có ưu thế về mặt địa lý.” Hàng Dĩ An giơ hộp mì lên húp một ngụm nước.
Sữa yến mạch cacao trong chai vừa ấm áp vừa thơm ngọt, xua tan giá lạnh trên người, Kiều Dạng từ từ thả lỏng vai rồi hỏi họ: “Sao các cậu không xuống cầu thang đi bộ ra bờ sông? Ở đó gần căng tin, không cần phải chen lấn với khối lớp 10.”
Mạc Tri nhìn cô: “Đi ra bờ sông được hả?”
“Được mà, hướng đó là đi về phía nhà ăn của giáo viên. Không phải tất cả giáo viên đều đi từ hướng đó sao?”
Mạch Sơ gật đầu: “Ờ ha, đừng nói là các ông toàn đi vòng ra phía trước thư viện nhé?”
“Mẹ kiếp.” Mạc Tri ôm đầu, túm chặt tóc: “Vậy mà tôi lại đi mua đường.”
Hàng Dĩ An đột nhiên giật mình nhận ra: “Bảo sao tôi cứ thắc mắc mãi rõ ràng là mấy bạn nữ các bà đi rất ung dung mà luôn tới nhà ăn sớm hơn bọn tôi.”
Mạch Sơ cười khinh, nói: “Hai người các ông đáng bị nhịn đói.”
Trần Thiên Cù vỗ lưng hai người anh em tốt, an ủi: “Coi như rèn luyện thân thể.”
Nhiệt độ trong nhà và ngoài trời chênh lệch rất lớn, khung cảnh ngoài cửa sổ mờ mịt, Kiều Dạng mỉm cười giơ chai sữa lên.
“Cuối tuần này cậu định làm gì?” Mạch Sơ hỏi cô.
“Mẹ tớ nói sẽ đón tớ đi ăn, đã lâu rồi tớ không gặp bà ấy.” Kiều Dạng đậy chặt nắp chai nước uống, đứng dậy nói: “Sắp hết giờ học rồi, chúng ta trở lại nhà thể chất đi.”
“Ừ.” Mạch Sơ quay sang nói với đám con trai: “Bọn tôi đi trước.”
Kiều Dạng đã không gặp Tô Đồng kể từ khi sau chuyến tham quan. Gần đây mẹ cô có vẻ đang bận rộn với một vụ án lớn nào đó, Kiều Khải rảnh rỗi lại gửi đồ sang.
Đã lâu cả hai không gặp nhau. Thứ Bảy tan trường, Tô Đồng nhìn thấy cô ở cổng trường, bà nói: “Ớ, con cắt tóc khi nào vậy?”
“À, tóc của con hơi chẻ ngọn ở phần đuôi nên chị đã cho con đi cắt ngắn hơn một chút.”
Tóc của Kiều Dạng bây giờ chỉ dài đến vai nên cô thường buộc tóc đuôi ngựa khi đi học.
Tô Đồng kéo bím tóc của cô, cười nói: “Lúc nhỏ con còn đòi phải buộc hai cái bờm ngựa, không buộc cho con là con sẽ khóc.”
Kiều Dạng ghét nghe người lớn nhắc tới những chuyện xấu hổ hồi mình còn bé, nên cúi đầu không nói gì.
“Lúc đó cơ quan ở xa, mẹ toàn phải đi sớm cho kịp giờ làm, sau này là bố con buộc tóc cho con.” Tô Đồng tưởng rằng cô đã quên, vừa cười vừa nhớ lại: “Ông ấy vụng lắm, luôn làm đau da đầu con, nhưng có đau con cũng không nói gì, chỉ đòi tết tóc thành hai bím cho bằng được.”
Kiều Dạng đẩy gương lên, lặng lẽ mím môi. Có lẽ từ nhỏ cô đã là một đứa ngang bướng.
“Con có muốn ăn gì không? Pizza? Bít tết?”
“Gì cũng được.”
“Mẹ có một người bạn mở một nhà hàng rất ngon, mẹ dẫn con đi ăn nhé?”
Kiều Dạng gật đầu: “Vâng.”
Nhà hàng mà Tô Đồng đang nói đến nằm khuất trong một con hẻm cũ, tấm biển trước cửa ghi “Yên Hỏa (Khói Lửa)”. Khi xuống xe, Kiều Dạng đứng nhìn từ xa. Trong nhà hàng đang nhấp nháy ánh đèn vàng ấm áp. Đã đến giờ cơm tối, ở sảnh đầy khách, quả thật rất có hương vị khói lửa.
“Ông chủ Lục.” Tô Đồng mở cửa, cười hỏi người đàn ông phía sau quầy: “Còn chỗ không?”
“Cô tới thì nhất định phải có chỗ rồi.” Lục Vân Đào đưa mắt nhìn cô gái phía sau hỏi: “Con gái của cô?”
“Ừ.” Tô Đồng ôm Kiều Dạng nói: “Chào chú Lục đi con.”
“Chào chú Lục.”
“Ừ, lớp mấy rồi.”
“Lớp 11 ạ.”
“Đi với tôi.” Lục Vân Đào bước ra khỏi quầy, “Tôi đã để lại cho cô một phòng.”
Kiều Dạng chưa từng gặp chú Lục này bao giờ. Cô đi theo Tô Đồng, bước chân bỗng trở nên nặng nề.
“Cháu thích ăn gì?” Lục Vân Đào mở thực đơn đưa cho cô: “Có thích ăn thịt lợn xào dứa chua ngọt không?”
Tô Đồng nói: “Nó thích.”
“Cánh gà chiên tẩm lòng đỏ trứng?”
“Được, con bé cũng thích món đó.”
Lục Vân Đào cười nói: “Vậy chọn món canh gì đây?”
Kiều Dạng cầm tách trà lên, đảo mắt qua hai người đang trò chuyện vui vẻ trước mặt.
Sau khi gọi đồ ăn cho họ, Lục Vân Đào đi ra ngoài, hiệu quả cách âm của phòng riêng không tốt lắm, tiếng động từ phòng bên cạnh truyền đến, lấp đầy khoảng trống im lặng giữa hai mẹ con.
Kiều Dạng nhấp một ngụm trà nóng, nếu Tô Đồng không chủ động mở miệng, cô cũng sẽ không chủ động lên tiếng.
“Gần đây con học hành thế nào, vẫn tốt chứ?”
“Vâng, vẫn ổn.”
Những món ăn bày biện đẹp mắt và thơm ngon lần lượt được phục vụ, không biết từ lúc nào, cả chiếc bàn vuông đã được lấp đầy.
“Chúng tôi không gọi bánh trôi nhân đậu đỏ, là đưa nhầm sao?”
Người phục vụ nói: “Đây là quà của ông chủ ạ.”
“Ồ, vậy thì thôi.”
Tô Đồng ngước mắt nhìn Kiều Dạng, sau đó đưa tay bưng bát của cô lên: “Mẹ lấy cho con một ít ăn thử nhé? Nhiều món quá, ăn không hết.”
“Cảm ơn mẹ ạ.”
“Lại thế rồi, có gì mà phải cảm ơn chứ.” Tô Đồng múc một thìa canh, mùi hoa quế ngọt ngào dường như phảng phất đâu đây: “Con cứ ăn từ từ, ăn nhiều vào nhé.”
Bữa ăn này gọi toàn bộ món ăn Kiều Dạng yêu thích, Tô Đồng không hề nói dối cô, hương vị của chúng quả thực rất ngon.
“Hôm nay về chỗ mẹ ở được không?”
Kiều Dạng lắc đầu: “Con muốn về nhà.”
“Thế thôi.” Tô Đồng cũng đoán được cô sẽ từ chối, liền hỏi: “Vậy mẹ chở con đi mua đồ ăn vặt nhé?”
“Không cần đâu, ở nhà vẫn còn.”
Khi chiếc xe màu trắng lái vào cổng Vịnh Tinh Hà, Kiều Dạng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ do cô đã ăn quá nhiều, ngực hơi nghẹn lại, luôn có cảm giác khó thở.
Tô Đồng đậu xe ở dưới nhà, nói: “Lên đi, có chuyện gì thì nhắn tin cho mẹ.”
“Vâng, tạm biệt mẹ.”
Trong nhà sáng đèn, có lẽ là Kiều Tịch đã tan sở, Kiều Dạng bước nhanh lên lầu.
“Về rồi?”
Kiều Dạng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, vừa nghe được giọng nói của chị gái, mũi cô đau nhức, nước mắt bỗng làm mờ tầm nhìn.
Cô rút chìa khóa và đóng cửa lại, đáp một tiếng bằng giọng mũi.
“Sao vậy?” Kiều Tịch nhận thấy vẻ mặt của em gái có gì đó không đúng, liền đi tới hỏi: “Khóc à?”
“Đâu có…”
Trong toilet vang lên tiếng xả nước, Kiều Dạng chậm rãi quay đầu lại, cô ở ngoài này mà Kiều Tịch cũng ở ngoài này.
“Ai thế?”
“Tớ.” Hạ Xán mở cửa toilet, thắt lại dây chun quần.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Tìm cậu có việc, cuối cùng cậu cũng về rồi.”
Kiều Tịch đặt mu bàn tay lên má Kiều Dạng, hỏi cô: “Sao vậy? Ăn cơm tối không vui à?”
“Đâu.” Kiều Dạng ôm bụng: “Hình như em bị chướng bụng, khó chịu quá.”
Kiều Tịch buông tay xuống, đi tìm thuốc dạ dày và thuốc tiêu hóa.
Kiều Dạng quay sang nhìn Hạ Xán: “Hôm nay cậu không phải học thêm sao?”
“Vừa kết thúc kỳ thi tháng, thầy Quan nói tuần này không cần học.”
“Ồ.”
Hạ Xán kéo cô vào phòng ngủ, thần bí nói: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?” Kiều Dạng cởi cặp sách trên vai ra.
Hạ Xán đóng cửa phòng ngủ lại, hỏi cô: “Điện thoại của cậu đâu?”
Hôm nay là thứ Bảy, Kiều Tịch hẳn đã trả lại điện thoại cho cô. Kiều Dạng nhìn quanh, thấy chiếc điện thoại đang sạc trên bàn cạnh giường thì nói: “Ở kia.”
“Tớ dùng chung tài khoản Taobao với mẹ tớ.” Hạ Xán lấy điện thoại ra, nhập mật khẩu mở khóa màn hình: “Cậu mua hộ tớ một thứ.”
“Thứ gì?”
“Tớ sẽ gửi link cho cậu.”
Kiều Dạng sao chép đường dẫn cô ấy gửi vào ứng dụng mua sắm, trên màn hình đột nhiên xuất hiện dòng chữ “khăn choàng cổ nam”, cô lập tức ngước mắt chỉ vào Hạ Xán hỏi: “Cậu yêu sớm à!”
Hạ Xán che miệng: “Tớ đâu có, cậu chớ đoán mò.”
Kiều Dạng vùng ra khỏi tay bạn: “Cậu đừng nói với tớ là cậu mua cho bố cậu nhé, sinh nhật của chú ấy là vào mùa hè.”
“Tớ mua cho Hứa Trường Khê.”
“What?”
“Không phải quà, là trả lại.” Hạ Xán ngồi bên giường thuật lại cho cô nghe chuyện xảy ra ở nhà gửi xe ngày hôm đó.
“Dù sao cậu ấy cũng vì tớ mà thiệt hại một chiếc khăn quàng cổ. Nếu không làm gì trả lại thì tớ sẽ thấy không phải với người ta.”
“Nói cũng đúng.” Kiều Dạng gật đầu: “Được rồi, tớ hiểu rồi, tớ sẽ đặt hàng giúp cậu.”
Hạ Xán nghiêng đầu nói: “Tiện thể cậu giúp tớ xem kiểu dáng nào đẹp hơn.”
Kiều Dạng liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Thật sự là cậu chỉ trả ơn thôi sao? Không có ý gì khác sao?”
“Không.” Sau khi phủ nhận, Hạ Xán lẩm bẩm: “Mặc dù cậu ấy là một người rất tốt.”
Kiều Dạng tròn xoe mắt: “Hở?!”
“Nhưng tớ không còn là học sinh cấp hai suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu đương.” Hạ Xán ôm cổ cô: “Cậu đừng lo, tớ đã có mục tiêu vững chắc, chị đây sẽ thi vào trường Y.”