Hàng Dĩ An chọc Kiều Dạng: “Hôm qua bà ngủ không ngon à?”
“Ừ.” Kiều Dạng bưng chén, hơi nước hòa lẫn hương trà bay vào chóp mũi, “Hình như ba giờ sáng tôi mới ngủ.”
“Hôm nay bà dậy lúc mấy giờ?”
“Năm rưỡi thì phải.”
“Hở?” Mạch Sơ có vẻ lo lắng, “Vậy cậu chỉ ngủ được có mấy tiếng thôi.”
Hàng Dĩ An thọc tay vào túi: “Tôi có loại kẹo bạc hà siêu mạnh, sao bà không thử? Hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt.”
“Được.” Dù thế nào đi nữa, bạc hà vẫn ngon hơn cà phê và trà đặc nhiều. Kiều Dạng lập tức đặt cốc xuống, đưa tay nhận lấy.
Ngay khi chiếc kẹo bạc hà mát lạnh thoát khỏi lớp vỏ và lăn đến đầu lưỡi, Kiều Dạng cảm thấy một luồng gió mát ùa vào miệng, cô khẽ hé miệng hít một hơi, luồng khí mát lạnh thấm sâu vào da đầu, khiến tinh thần sảng khoái, nó có tác dụng tức thì.
Cô gật đầu và nói: “Tỉnh táo rồi.”
“Cậu sẽ không thức khuya vì học bài đâu nhỉ?” Mạch Sơ vẫn không thể an tâm.
“Không, tớ chỉ bị mất ngủ thôi.”
“Có tâm sự à?”
Lớp học sắp bắt đầu, Kiều Dạng đẩy chiếc kẹo bạc hà sang má phải, mở cuốn sách Tiếng Anh ra đáp: “Không.”
Giáo viên Tiếng Anh bước lên bục, lớp học trở nên yên lặng, Mạch Sơ quay người nhỏ giọng nói với Kiều Dạng: “Thiếu ngủ sẽ dẫn đến đột tử. Nếu cảm thấy khó chịu thì cứ nói với tớ, tớ sẽ giúp cậu xin nghỉ phép với lão Gru.”
“Ừ.”
Tiết học Thể dục buổi sáng hôm nay trở thành niềm an ủi duy nhất cho một ngày thứ Ba khốn khổ. Sau khi cả lớp chạy hai vòng quanh sân bóng rổ, giáo viên Thể dục cho các học sinh tự do hoạt động.
Hai tiết học Tiếng Anh trước đó, Kiều Dạng đã ngủ gật, trong sách chỉ có một đoạn văn ngoằn ngoèo của người ngoài hành tinh. Sau giờ học, cô mượn sách của Mạch Sơ, định dùng tiết này để hoàn thành hết nội dung mở rộng mà cô chưa ghi nhớ.
Nhà thể chất chia làm hai khu: sân cầu lông và sân bóng rổ, giáo viên Thể dục tuýt còi rồi nói: “Muốn thi đấu thì vào phòng thiết bị lấy vợt và bóng. Trước khi hết giờ nhớ trả lại, giải tán.”
“Đánh cầu không?” Ngồi ở hàng trước, Trâu Tâm Ý quay người lại gọi Mạch Sơ.
“Chơi.” Mạch Sơ cởi áo khoác, “Bà đi lấy vợt.”
“Để tớ giữ áo khoác cho cậu.” Kiều Dạng đưa tay ra.
“Ừ, cảm ơn cậu.” Mạch Sơ nhảy cẫng lên tìm Trâu Tâm Ý.
Kiều Dạng không có nhiều sức lực như vậy, cô cầm sách và bút tìm một chỗ trống ở khu vực khán giả cạnh sân bóng rổ. Xung quanh cô có vài cô gái, họ đang trải hai cuốn sách Tiếng Anh ra và bắt đầu ghi chép.
Nhà thể chất rộng mênh mông, quả bóng rổ rơi xuống sàn tạo ra tiếng vang lớn, trong môi trường ồn ào như vậy, Kiều Dạng ngáp dài mấy cái liên tiếp.
Trà đặc có tác dụng, cô cảm thấy có tinh thần hơn nhiều, nhưng do thiếu ngủ nên cô vẫn ỉu xìu.
“Kiều Dạng!”
Ngẩng đầu nhìn thấy Lý Nhược Châu, Kiều Dạng nhướng mày nói: “Bà cũng học môn Thể dục tiết này sao?”
“Đúng vậy.” Lý Nhược Châu ngồi xuống bên cạnh cô, vươn cổ nghiêng người, “Bà đang làm gì vậy?”
“Ghi bù môn Tiếng Anh.”
“Nhiều thế?” Lý Nhược Châu nhìn chữ viết màu đỏ tươi trên sách, “Tôi sắp mắc hội chứng sợ lỗ[15] vì nó luôn.”<code>[15]Hội chứng sợ lỗ là một hội chứng ám ảnh khi ta quan sát các vật có lỗ nhỏ hoặc vết thâm, được đề xuất lần đầu tiên tại một diễn đàn trực tuyến năm 2005. Nó không được chính thức công nhận là rối loạn tâm thần, nhưng có thể thuộc phạm vi rộng của ám ảnh cụ thể nếu sợ hãi có liên quan và nỗi sợ hãi quá mức và đau khổ.</code>Kiều Dạng thở dài nói: “Kể ra thì toàn là nước mắt.”
Lý Nhược Châu xé bao bì chiếc kem Xảo Nhạc Tư, chạm cùi chỏ vào người Kiều Dạng: “Ăn không?”
Kem của thương hiệu Xảo Nhạc Tư
“Ở đâu ra thế?”
“Tôi vừa mua ở căng tin xong.”
Kiều Dạng cắn một miếng kem, hài lòng gật đầu: “Món nào có vị sô cô la đều ngon hết.”
“Nhưng nó lại được bán với giá năm tệ một chiếc, quầy bán quà vặt ở căng tin đúng là gian thương.”
“Kia là Hứa Trường Khê sao?”
Lý Nhược Châu theo hướng ánh mắt của cô nhìn về phía khán đài đối diện: “Ừ, chắc là cậu ta.”
“Sao cậu ta lại ngồi ở đó?” Giờ Thể dục luôn là sân nhà của Hứa Trường Khê, ngồi yên một chỗ xem những nam sinh khác chơi bóng rổ không giống phong cách của cậu ta.
Lý Nhược Châu nói: “Hình như Hứa Trường Khê có vết thương ở đùi, đã mấy ngày rồi.”
Kiều Dạng sửng sốt: “Huh? Cậu ta vẫn chưa khỏi à?”
“Chưa, thậm chí cuối tuần vừa rồi cậu ta còn không đến trường.”
Lần này Kiều Dạng lại càng bối rối hơn.
Cô chống cằm bằng ngón cái và ngón trỏ, nhìn người đối diện đang trầm tư suy nghĩ, ai ngờ giây tiếp theo người kia sẽ quay lại nhìn sang.
Kiều Dạng vội vàng nhìn đi chỗ khác, cầm cây bút đen lên bắt đầu lao vào chép lại bài.
“Sao cậu ta cũng tới đây?” Lý Nhược Châu lẩm bẩm.
“Ai tới?”
Ánh sáng trước bàn từng chút một bị chặn lại, Kiều Dạng ngẩng đầu lên.
“Hôm đó cậu nói bạn cậu tìm thấy thẻ của tôi. Có phải cô ấy tìm thấy nó ở bãi gửi xe không?”
Kiều Dạng đờ đẫn, cô gật đầu theo phản xạ.
Hứa Trường Khê lại hỏi: “Cũng chính cô ấy đụng xe với tôi phải không?”
Đây là tới hỏi tội? Tuy rằng bản thân không phải người liên quan nhưng Kiều Dạng vẫn cảm thấy áy náy không nói nên lời: “Ừ, ừ thì…”
“Tên cô ấy là gì, học lớp nào? Cô ấy không trả lời khi tôi gửi lời mời kết bạn trên QQ.”
Kiều Dạng đảo mắt, cố gắng giải thích cho Hạ Xán: “Cô ấy, cô ấy… có lẽ cô ấy bị mất điện thoại rồi.”
Lý Nhược Châu nhìn qua nhìn lại, không khỏi chen vào hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều Dạng cuối cùng cũng có cơ hội tìm lại được nhịp thở của mình, hỏi Hứa Trường Khê: “Có chuyện gì không?”
“Không có gì, hình như có hiểu lầm. Nói cho tôi biết cô ấy học lớp nào. Tôi cũng có thứ muốn trả lại cho cô ấy.”
“À, cậu ấy tên là Hạ Xán, học lớp 11/6. Hạ trong mùa hạ, Xán trong xán lạn.”
Hứa Trường Khê gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn nhé.”
Nói xong cậu ta xoay người đi về, Lý Nhược Châu lúc này mới có chút đầu mối: “Chẳng lẽ chân của cậu ta là do Hạ Xán đụng vào?”
“Ừ. Cũng tại nhà gửi xe quá tối, trường học không trang bị đèn.”
Lý Nhược Châu cười lạnh: “Đèn mà sáng thì bà bảo mấy cặp tình nhân trường mình biết hẹn hò ở đâu?”
Kiều Dạng thẳng lưng, nói với vẻ căm phẫn: “Như vậy càng tốt! Hôm nay tôi sẽ viết đơn khiếu nại gửi vào hòm thư của Hiệu trưởng.”
Lý Nhược Châu cắn một miếng kem, vừa cười vừa giật dây: “Viết đi. Nếu bà muốn trở thành kẻ thù chung của toàn trường thì viết liền đi.”
“Tôi…” Giọng Kiều Dạng dần dần nhỏ xuống, “Tôi không dám.”
Cô liếc nhìn hướng Hứa Trường Khê rời đi, hôm nay tư thế cậu ta đi lại bình thường hơn nhiều, hy vọng chỉ là do cô sợ bóng sợ gió.
“Tính ra chưa? Bao nhiêu?”
Chờ một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Lư Dịch Huy ngẩng đầu lên, phát hiện Trần Thiên Cù đang ngơ ngác nhìn chăm chăm vào một điểm nào đó trên không trung.
“Ông đang nhìn gì đó?”
“Hử?”
“Đáp án là gì?”
Trần Thiên Cù quay lại nhìn vào tờ giấy nháp trong tay: “Còn chưa tính xong.”
“Các anh em.” Mạc Tri chuyển hướng dẫn bóng xuống dưới chân, “Đã là giờ Thể dục, chúng ta vận động một chút được không? Nhìn ban Tự nhiên người ta mà xem.”
Các học sinh nam ngẩng lên nhìn cậu ta một cái rồi lại quay vào tiếp tục thảo luận về bài tập.
Thái độ thờ ơ của họ khiến trái tim Mạc Tri tan nát, cậu ta ôm quả bóng rổ vào lòng, chắp tay trước ngực lạy lục, nói với vẻ hèn mọn: “Tôi lạy các ông, đứng dậy vận động đi. Giáo viên Thể dục mà nhìn thấy mọi người đang làm bài thi lại mắng tôi nữa.”
“Mạc Tri.” Trần Thiên Cù nhìn thiếu niên cao lớn đang đi tới ở đối diện, hỏi bạn: “Ông có cảm thấy người kia rất giống ai không?”
Mạc Tri quay sang nhìn: “Ai thế? Hình như hơi quen mắt.”
Trần Thiên Cù đang định mở miệng, lại bị cậu ta xua tay cắt ngang: “Này này, đừng chuyển chủ đề, tôi sẽ dùng lòng tôn nghiêm của ủy viên Thể dục ra lệnh cho các ông đứng dậy luyện tập.”
Trần Thiên Cù cúi đầu tiếp tục làm bài, lạnh nhạt trả lời: “Tôi sẽ dùng uy nghiêm của lớp phó để từ chối ông.”
“Ông!” Mạc Tri chỉ vào đám người trước mặt: “Mấy người chờ đó cho tôi.”
“Lớp trưởng ~”
Chơi cầu lông cả buổi, Mạch Sơ đỏ bừng má, trán lấm tấm mồ hôi, cô bạn mở nắp bình nước, hổn hển hỏi: “Gọi chi?”
Không biết quan lớn có thể đè chết ai hay không. Mạc Tri chỉ biết rằng lớp phó chắc chắn không phải là người có uy nhất trong lớp.
“Từ giờ trở đi, bà có thể kêu mọi người dậy hoạt động, thay vì lúc nào cũng làm bài tập về nhà trong giờ Thể dục được không?”
Mạch Sơ ngẩng đầu uống một ngụm nước, cô nghi hoặc: “Mới có tiết thứ ba thôi, có bài gì để làm à?”
Cô ấy vừa hỏi vừa quay người giật đi tờ đề Toán trên bàn của Trần Thiên Cù.
“Này.” Trần Thiên Cù vô thức muốn lấy lại, nhưng sợ bại lộ sự chột dạ của mình.
Thấy tiêu đề ghi [Mối quan hệ vị trí giữa đường thẳng và mặt phẳng (2)], Mạch Sơ bối rối: “Cái này chẳng phải còn chưa học tới sao?”
Cô bạn ngước mắt lên, dùng ánh mắt chất vấn Trần Thiên Cù: “Thành thật nói cho tôi biết, ông lấy từ đâu ra?”
Vào thời điểm tình bạn bị thử thách, Trần Thiên Cù không ngần ngại phủi bỏ trách nhiệm và vạch trần đồng lõa: “Đừng nhìn tôi, Lư Dịch Huy lấy đó.”
Mạch Sơ đập tờ đề lên bàn: “Được lắm, lớp chúng ta có kẻ trộm phải không?”
Mạc Tri không quên đổ dầu vào lửa: “Bọn họ đã làm xong bài tập tuần này rồi.”
Kiều Dạng bị kẹt ở giữa càng cảm thấy có gì đó không ổn, cô im lặng giơ tay lên: “Tôi có một câu hỏi, bài mới chưa được học, các cậu làm thế nào vậy?”
Mạch Sơ nói với cô: “Học kỳ trước bọn tớ đã học xong hình học không gian rồi.”
“Hả?! Ồ…” Kiều Dạng chợt ngộ ra. Chẳng trách giờ Số học mấy hôm nay, Hồ Lượng hay hỏi “Có cần giảng lại không”, mọi người đều nói không, chỉ có cô là lơ mơ chưa hiểu nhưng lại ngại không dám nói ra. Cô nghĩ rằng đó là do bản thân còn thiếu sót về năng lực tưởng tượng nên không thể theo kịp tiến độ của mọi người. Hóa ra hầu hết mọi người trong lớp đều đã học trước.
“Tờ đề còn lại đâu?” Mạch Sơ lao tới trước mặt Lư Dịch Huy, giơ tay ra lệnh: “Lấy ra tịch thu.”
Lư Dịch Huy không chịu giao nộp tang vật, vẫn biện luận dựa vào lý lẽ: “Suốt một năm chỉ có tôi và Trần Thiên Cù là những người chuyển đề thi Toán từ phòng in sang phòng giáo viên. Tôi lén rút đi hai tờ thì đã sao nào?”
Mạch Sơ bất động: “Lấy nó ra, đừng ép tôi dùng vũ lực lục soát.”
Tay sai Mạc Tri đứng nghiêm chào: “Luôn sẵn sàng chờ lệnh!”
“…” Trước sự uy nghiêm tuyệt đối, Lư Dịch Huy không còn cách nào khác, đành phải tuân theo mệnh lệnh, cậu ta lấy trên bàn ra một tờ đề thi Toán còn trống, đồng thời không quên liếc bằng ánh mắt sắc như dao vào nhóm người đứng bên.
Mạch Sơ xé tờ giấy ném vào thùng rác cuối lớp. Cô bạn nghiêm khắc cảnh cáo đám con trai trong lớp: “Nếu còn lần sau tôi sẽ báo với lão Gru. Từ giờ trở đi các ông phải chịu khó vận động trong giờ thể dục. Nhìn xem mấy ông yếu ớt thế nào đi.”
Đương nhiên, “văn võ cả triều” không ai dám lên tiếng. Khi Mạch Sơ quay lại chỗ ngồi, Kiều Dạng đã giơ hai dấu ngón tay cái với cô ấy.
Tờ đề Toán mà họ lấy trộm cuối cùng đã biến thành mảnh vụn trong thùng rác chỉ trong nháy mắt. Những chàng trai ăn quả đắng chỉ có thể trút hết cảm xúc lên Mạc Tri.
“Đồ phản bội!”
“Tiểu nhân!”
Mạc Tri đau khổ kêu lên: “Tôi làm việc này là vì tốt cho mấy ông đó!”
Nhìn bọn họ chơi đùa, Kiều Dạng hé miệng cười, nhưng nhớ tới lời Mạch Sơ vừa nói, cô không thể cười được nữa.
“Vậy các cậu vẫn luôn học trước các môn à?” Cô hỏi Mạch Sơ.
“Tớ đã học thêm một chút về Toán, Ngữ văn với Tiếng Anh thì chưa, tớ chỉ làm bài tập thôi.” Mạch Sơ nói: “Thật ra sau kỳ nghỉ hè tớ gần như đã quên hết, cảm giác vẫn phải học lại từ đầu.”
Kiều Dạng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có một khoảng chênh lệch lớn.