Nhìn thấy trên bài thi lại là số điểm hai chữ số, Kiều Dạng chưa kịp cảm thấy bực bội thì đã nghe thấy Lâm Thư Tịnh cúi xuống thấp giọng nói vào tai cô: “Thầy Hồ bảo cậu đến phòng làm việc của thầy.”
Đây chính là câu nói Kiều Dạng sợ nhất từ khi còn nhỏ, lòng cô chùng xuống, giọng nói run run: “Bây giờ sao?”
“Ừ.” Lâm Thư Tịnh tiếp tục phát bài thi cho các bạn khác.
Kiều Dạng hít một hơi thật sâu, úp phiếu trả lời trên bàn rồi giấu vào dưới cuốn sách Toán.
Phòng bộ môn Ngữ văn và Tiếng Anh của lớp 11 nằm ngay tại tầng này, Kiều Dạng đi đến cuối hành lang vẫn không thể tìm được phòng bộ môn Toán.
Trần Thiên Cù chuyển chồng vở viết chính tả từ giờ đọc sách buổi sáng đến bàn làm việc của Vu Mai. Khi cậu ngước lên thì nhìn thấy Kiều Dạng đang đi vòng qua vòng lại trong hành lang.
“Cậu đang làm gì ở đây?”
Kiều Dạng xoay người, nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm, đi về phía cậu hỏi: “Phòng bộ môn Toán ở đâu? Tôi đi tìm từ nãy đến giờ.”
Trần Thiên Cù giơ tay chỉ lên trên: “Ở vị trí này nhưng tầng trên. Gru ở phòng bộ môn Toán (2).”
“Ồ, cảm ơn!” Kiều Dạng xoay người chạy lên lầu.
Cửa phòng bộ môn Toán mở sẵn, Hồ Lượng đang ngồi soạn bài sau chiếc bàn ở vị trí trung tâm.
“Em chào thầy.” Kiều Dạng khẽ nói.
Hồ Lượng ngẩng đầu: “Em tới rồi.”
“Dạ.” Kiều Dạng siết chặt hô hấp, ngón tay vô thức nắm lấy góc áo của mình.
“Trước đây em học lớp phổ thông phải không?”
Kiều Dạng gật đầu: “Vâng.”
Hồ Lượng cầm chiếc cốc giữ nhiệt lên: “Gần đây học xong cảm thấy thế nào?”
Kiều Dạng thành thật trả lời: “Hơi khó ạ. Đôi khi nhìn thấy đề bài, em có cảm giác không biết nên bắt đầu từ đâu.”
“Đó là chuyện bình thường.” Hồ Lượng nói: “Một số người có trí tưởng tượng không gian kém hơn, nên việc học hình học không gian gặp khó khăn là điều bình thường.”
Trên đường tới đây, Kiều Dạng đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe mắng, nhưng không ngờ lại nhận được sự an ủi. Cô cúi đầu, bỗng có cảm giác cay mũi.
“Em đã quen với giờ học của thầy chưa? Tiết tấu và những thứ khác, em có nghe rõ không?”
“Ừm…” Kiều Dạng cười ngại: “Có hơi nhanh ạ, em cảm thấy bản thân không theo kịp.”
Hồ Lượng gật đầu giải thích: “Nguyên nhân chủ yếu là đa số mọi người đều đã học qua một lần, tiếp thu lại sẽ nhanh hơn. Đừng ngại, lần sau không hiểu thì nói thẳng, mấy đứa cứ im lặng không nói gì là thầy sẽ nghĩ cả lớp đã hiểu hết đấy.”
“Vâng thưa thầy.”
“Có lẽ cũng không có nhiều thứ để hỏi, không đến chỗ thầy thì hỏi Mạch Sơ cũng được. Em ấy là bạn cùng bàn của em đúng không?”
“Đúng ạ.”
Tiếng chuông vào giờ vang lên ở hành lang, Hồ Lượng đóng sách bài tập lại: “Được rồi, em về đi, giờ học sắp bắt đầu, nếu không biết thì cứ hỏi.”
“Dạ, em cảm ơn thầy.”
“Về đi.”
Kiều Dạng từ cửa sau đi vào lớp, Mạch Sơ nhìn cô suốt quá trình về chỗ ngồi: “Trần Thiên Cù nói cậu đi tìm Gru, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu, thầy chỉ hỏi vài câu thôi.”
“Ồ.”
Hồ Lượng theo tiếng chuông vào giờ bước vào lớp như mọi khi, nhìn thấy trên bảng vẫn còn bài giảng của tiết Tiếng Anh trước đó, ông đứng ở cửa hét lớn: “Học sinh trực nhật đâu? Hay là đang đợi tôi tới lau à?”
Gần đây mọi người thay phiên lau bảng đen, cả bọn nhìn nhau. Sau đó Trần Thiên Cù huých nhẹ vào tay Hàng Dĩ An, hỏi bạn cùng bàn: “Tuần này có phải ông không?”
“Ờ đúng rồi!” Hàng Dĩ An bật dậy đi về phía bục giảng, cười toe toét với Hồ Lượng đang tức giận trừng mắt nhìn mình.
Hồ Lượng cuộn sách Toán lại vỗ vào mông học trò, thúc giục: “Nhanh cái tay lên, tôi phải lên lớp rồi.”
Sau khi Hàng Dĩ An lau bảng đen và bụi phấn trên tay, cậu chàng quay lại chỗ ngồi, hỏi hai cô gái ngồi ở bàn trước: “Có khăn ướt không?”
Mạch Sơ và Kiều Dạng đều lắc đầu.
Trần Thiên Cù thò tay vào cặp sách: “Sao ông không hỏi tôi?”
“Ông có sao?”
“Có chứ.” Trần Thiên Cù ném cho bạn cùng bàn một túi khăn ướt trẻ em.
Hồ Lượng dùng tiết này để dạy bài mới, trước tiên yêu cầu cả lớp tự chữa bài thi, ông sẽ dành nửa giờ để giải thích hai câu hỏi lớn cuối cùng trong giờ tự học buổi tối.
Sau giờ học, Kiều Dạng đọc lại đề bài, chạm vào cánh tay Mạch Sơ, cô hỏi: “Cái này lấy trung điểm CE rồi nối FG và BG phải không?”
“Để tớ xem.” Mạch Sơ ngẩng đầu lên: “Đúng vậy.”
Kiều Dạng viết các bước thực hiện lên tờ đề, Mạch Sơ lấy tờ đáp án ra hỏi cô: “Cậu có cần mượn không? Phải tự kiểm tra rồi sửa cho đúng đấy.”
“Có chứ, cảm ơn cậu.” Kiều Dạng nhìn tờ đáp án của mình, nói với vẻ lo âu: “Quả này thì tớ tàn canh với hình học không gian rồi, phải làm sao đây?”
“Không sao đâu.” Mạch Sơ an ủi cô: “Tớ đã xem đề thi đại học thực tế rồi. Đề chứng minh hình học không gian rất đơn giản, sẽ không khó như vậy.”
“Thật không?”
“Thật mà, nếu ra đề, cậu nhất định có thể làm được.”
“Vậy thì tốt rồi.” Kiều Dạng gần như muốn khóc: “Tớ thực sự chán ngấy mấy cái khối hình học này.”
Mạch Sơ cười khì: “Tới lúc bắt đầu học đạo hàm, cậu sẽ nhớ những ngày học hình chóp tam giác và hình hộp chữ nhật cho xem.”
Kiều Dạng hít một hơi: “Các cậu đã học xong cả đạo hàm rồi ư?”
“Cái đó thì chưa. Lớp 11/12 kế bên nói rằng giáo viên mới của họ khóa trước từng dạy Toán 12. Đáng sợ vô cùng. Thầy ấy đã dạy bài mới được mấy ngày rồi.”
Những mối nguy hiểm không xác định giống như “núi liền núi, sông liền sông, sông núi nối liền nhau”. Kiều Dạng giơ cuốn sách Toán lên đập vào đầu.
“Ấy chết.” Mạch Sơ đưa tay ngăn cản: “Cẩn thận, càng đánh càng ngốc.”
“Còn điều gì nữa mà cậu chưa hiểu không?”
Kiều Dạng mở vở Toán ra, nói: “Vừa rồi trong lớp có một phần tớ không rõ lắm.”
“Huh? Kiều Dạng.”
“Ơi?”
Hàng Dĩ An tò mò nhìn cô: “Bà đeo kính rồi?”
Kiều Dạng đẩy gọng kính lên: “Đúng vậy, tôi đã đeo được hai ngày rồi.”
Trong lần khám sức khỏe tuần trước, cô phát hiện thị lực của mình quả thực đã kém đi rất nhiều nên nhanh chóng nhờ Kiều Tịch đưa đi cắt kính vào cuối tuần.
“Ơ?” Mạch Sơ tháo chiếc kính tròn trên sống mũi cô ra nhìn: “Sao tớ có cảm giác như cậu đã đeo kính từ trước vậy?”
Kiều Dạng lại đeo kính vào, khóe miệng trễ xuống: “Các cậu mới phát hiện à?”
“Tôi phát hiện ra từ ngày hôm qua.”
“Tới đây đặt cược nào.” Lư Dịch Huy đặt chiếc hộp vuông được gấp từ giấy nháp lên bàn của Hàng Dĩ An: “Các cậu nghĩ Quốc khánh năm nay sẽ được nghỉ mấy?”
Trần Thiên Cù lấy ra một tờ mười tệ nhét vào: “Tôi cá vẫn là ba ngày.”
Hàng Dĩ An sờ túi, lấy ra một đồng xu rồi nói: “Mạnh dạn lên, tôi cá bảy ngày.”
Lư Dịch Huy không nói nên lời: “Cậu mạnh dạn mà cậu cược có chút éc vậy?”
Kiều Dạng giơ tay lên hỏi: “Cho hỏi các cậu đang làm gì vậy?”
Lư Dịch Huy đặt tay lên vai Hàng Dĩ An, cười hỏi cô: “Cược không? Quốc khánh năm nay sẽ được nghỉ bao nhiêu ngày?”
Mạch Sơ trực tiếp rút ra một tờ hai mươi tệ ném vào trong hộp: “Tôi cá bốn ngày rưỡi.”
“Chính xác luôn?”
“Xì.” Cô bạn nhướng mày và nháy mắt với Kiều Dạng.
Kiều Dạng hiểu ý, từ túi trong móc ra một tờ mười tệ rồi đút vào: “Vậy tôi cũng cá bốn ngày rưỡi.”
“Chờ đã, chờ đã.” Trần Thiên Cù duỗi tay, chỉ vào Mạch Sơ hỏi: “Có phải bà đã biết được gì rồi không?”
Mạch Sơ lắc đầu, ánh mắt trong sáng ngây thơ: “Tôi không biết, tôi chỉ đoán mò thôi.”
Trần Thiên Cù vẫn còn bán tín bán nghi: “Sao tôi cứ thấy bà đáng nghi nhỉ?”
“Tin hay không thì tùy.” Mạch Sơ nhìn Lư Dịch Huy, “Nhớ ghi lại giùm tôi và Kiều Dạng, hai bọn tôi cược bốn ngày rưỡi.”
“Đây là hoạt động truyền thống của lớp cậu à?” Kiều Dạng trầm giọng hỏi Mạch Sơ.
“Hừm, đánh cược lớn thì có hại cho bản thân, nhưng cược nhỏ lại tốt cho tâm trạng.”
Kiều Dạng nhếch môi cười: “Học sinh tốp đầu các cậu đúng là biết chơi.”
Vì làm báo tường, cô đã ở lại lớp để vẽ trong thời gian nghỉ giải lao suốt cả tuần này.
Trần Thiên Cù được Vu Mai gọi đi lấy bài kiểm tra. Lúc quay trở lại lớp học, cậu nhìn thấy Kiều Dạng đang đứng trên ghế, vì sợ làm phiền cô nên cậu bước thật khẽ rồi nói: “Cẩn thận.”
Kiều Dạng đang dùng phấn tô màu lá cờ đỏ với năm ngôi sao, cô quay đầu nhìn cậu hỏi: “Sao cậu không xuống?”
“Mai Mai nhờ tôi mang bài kiểm tra về.”
“Ồ.” Kiều Dạng thả tay, chỉ vào hộp phấn trên mặt đất. “Cậu có thể đưa cho tôi viên phấn màu vàng được không?”
Trần Thiên Cù cúi xuống tìm màu tương ứng đưa cho cô.
“Cảm ơn.”
Bàn ghế trong trường đã cũ, bình thường vẫn kêu cọt kẹt mỗi khi họ ngồi xuống. Trần Thiên Cù thực sự sợ hãi khi thấy cô đứng trên đó.
Cậu đưa tay ra nhưng không dám lại gần Kiều Dạng, chỉ dám đưa tay ra sau đỡ lấy nếu cô không đứng vững được.
Ánh nắng chói chang chiếu qua cửa sổ góc bàn, gió thu chầm chậm thổi qua.
“Cậu viết bằng phấn có tốt không?” Kiều Dạng đột nhiên hỏi.
“Tạm được.”
“Dù sao cậu cũng đang rảnh rang, sao cậu không giúp tôi viết phần ở góc nhỏ kia? Thông tin ở trên bàn, cậu cứ theo đó rồi viết lại là được.”
“Ồ.” Trần Thiên Cù buông tay xuống, “Vậy thì cậu nhớ cẩn thận đấy.”
“Ờ.”
Có tiếng bước chân ngoài hành lang, chắc là mọi người đã tập luyện xong và đang trên đường về lớp.
Cảm giác được Kiều Dạng chuẩn bị bước xuống ghế, Trần Thiên Cù vội vàng đưa tay đỡ cô.
“Không sao đâu, tay tôi bẩn rồi.” Kiều Dạng cẩn thận ngồi xuống, đưa một chân ra và giẫm lên mặt đất.
“Viết xong chưa?”
Trần Thiên Cù đánh nốt dấu chấm câu cuối cùng: “Xong rồi.”
“Ừ.” Kiều Dạng hài lòng gật đầu: “Không tệ, được đấy.”
Cô vỗ nhẹ bụi phấn trên tay rồi nói: “Tôi đi nhà vệ sinh rửa tay.”
“Tôi có…” Trần Thiên Cù còn chưa nói xong thì Kiều Dạng đã rời khỏi phòng học: “Tôi có khăn giấy ướt.”
Thời điểm Mạch Sơ quay lại lớp học, phát hiện Trần Thiên Cù đang thu dọn hộp phấn trên mặt đất, cô bạn lấy làm lạ: “Ớ? Kiều Dạng đâu?”
“Đi toilet rửa tay.”
“À.” Mạch Sơ quay lại chỗ ngồi, lúc đi ngang qua cậu còn nói thầm: “Nay hòa nhã thế.”
Tiết học tiếp theo là giờ Sinh hoạt lớp. Sau khi chuông reo, Hồ Lượng đứng trên bục hỏi: “Bây giờ là tuần cuối cùng của tháng 9, các em có biết sắp có sự kiện gì không?”
Có người trả lời là “Đại hội thể thao”, có người nói là “Ngày Quốc Khánh”. Tóm lại, dù là cái nào thì cả lớp cũng như ong vỡ tổ.
Hồ Lượng cầm cây thước lên gõ hai phát lên bàn, khi đám đông đã yên tĩnh trở lại, ông tuyên bố: “Thứ Bảy sẽ tổ chức Đại hội thể thao, sau khi kết thúc vào bốn giờ chiều là tan học, các em sẽ được nghỉ lễ Quốc Khánh và trở lại trường vào chiều ngày mùng 5.”
“Này.” Ông đánh gãy tiếng reo hò của mọi người bằng cách gõ nhẹ vào thước, nghiêm túc nói: “Tôi vẫn chưa nói xong. Kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ này sẽ diễn ra vào ngày 9 và 10 tháng 10.”
Lư Dịch Huy xòe ngón tay ra đếm: “Duma, thật sự được nghỉ bốn ngày rưỡi.”
Mạch Sơ ngoắc tay với cậu ta, kiêu ngạo nói: “Mau lấy tiền mặt ra đây cho tôi.”
Hiện tại Trần Thiên Cù càng thêm chắc chắn về sự nghi ngờ của mình: “Bà chắc chắn đã biết trước, bà ăn gian.”
“Tôi không quan tâm.” Mạch Sơ ra vẻ bất hảo: “Dù sao tôi cũng thắng rồi.”
Sau giờ học, Lư Dịch Huy mang chiếc hộp vuông tới: “Chỉ có hai người cược bốn ngày rưỡi, tự chia nhau đi.”
Mạch Sơ đổ hết tiền giấy và đồng xu lên bàn, cô ấy nói với Kiều Dạng: “Tớ tính rồi, cậu lấy một phần ba, tớ lấy hai phần ba.”
Kiều Dạng nhếch môi cười: “Okie.”
Trần Thiên Cù khoanh tay, trong lòng buồn bực, Hàng Dĩ An an ủi: “Được rồi, ai bảo cô Vu không nói cho cậu biết.”
“Ồ.” Mạch Sơ lập tức hiểu ra mấu chốt: “Có những người vừa ăn cướp vừa la làng nè.”
Trần Thiên Cù trừng mắt nhìn đồng đội heo Hàng Dĩ An, cậu vặn lại: “Tôi còn chưa toại, bà mới là ăn cướp thực sự.”
“Cứ mắng tôi đi.” Mạch Sơ chia hai xấp tiền, đưa cho Kiều Dạng một xấp nói: “Dù sao thì cưng cũng là bại tướng dưới tay chị đây thôi, em zai à.”