Kiều Dạng thấy sắc mặt bạn cùng bàn tái nhợt vì sợ hãi, dở khóc dở cười: “Tớ có ngất đâu, chỉ bị chảy chút máu mũi thôi.”
“Ai đồn nhảm vậy?” Mạch Sơ thở phào nhẹ nhõm: “Làm tớ sợ chết khiếp.”
Kiều Dạng gỡ bông gòn ra khỏi lỗ mũi: “Hình như không chảy máu nữa rồi.”
Mạch Sơ cúi xuống nói: “Để tớ xem.”
“Đi thôi.”
Lúc này Mạch Sơ mới chú ý tới Trần Thiên Cù đang đứng bên cạnh, đỡ Kiều Dạng đứng dậy, hỏi: “Ông đưa cậu ấy tới đây à?”
“Ừ.”
Mạch Sơ gật đầu: “Ồ.”
“Mọi người đi ăn cơm hết rồi à?”
“Ừ, đi hết rồi.”
Cảm giác được mũi mình có vết máu bị khô lại, Kiều Dạng không khỏi đưa tay lên vuốt nhẹ.
“Khó chịu à?” Trần Thiên Cù hỏi.
“Không.” Kiều Dạng bỏ tay xuống, nói với Mạch Sơ: “Tớ muốn về thẳng ký túc xá.”
“Cậu không muốn ăn cơm à? Có muốn tớ mang gì cho cậu không?”
“Không sao, bên đó tớ có bánh mì.” Kiều Dạng chỉ lên lầu nói: “Tớ muốn lên trên nghỉ ngơi, cậu không cần lo cho tớ.”
Đúng lúc Trần Thiên Cù đang định mở miệng thì Mạch Sơ đã nói: “Được rồi, vậy cậu nhớ cẩn thận.”
“Ừ.” Kiều Dạng đứng ở dưới lầu ký túc xá vẫy tay với bọn họ: “Hai cậu mau đi ăn đi.”
Nhìn thấy Kiều Dạng đã đi vào cổng sắt, Mạch Sơ quay đầu lại nói với Trần Thiên Cù: “Đi thôi, không biết bây giờ còn cái gì để ăn không nữa.”
Đi được ba bước thì có người nào đó cứ ngoái lại nhìn, Mạch Sơ chịu hết nổi, cô bạn kéo tay Trần Thiên Cù: “Đừng nhìn nữa, giờ cậu ấy chỉ mắc cỡ không dám gặp ai thôi. Không có chuyện gì đâu.”
Trần Thiên Cù vẫn quay đầu lại nhìn qua, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Thật vậy sao?”
Mạch Sơ thở dài lắc đầu, bước nhanh về phía căng tin, mình đói lắm rồi, chỉ muốn ăn thôi.
Gió thổi tung vạt áo thiếu niên, lá vàng khô xào xạc rơi, bóng lưng Kiều Dạng dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Trần Thiên Cù quay người lại, phát hiện Mạch Sơ đã cách mình rất xa, liền kêu lớn: “Bà đợi tôi với.”
Mạch Sơ vẫn không dừng bước, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ông đi với cậu ấy luôn cho rồi.”
Buổi chiều, Hồ Lượng cũng đến hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Kiều Dạng. Sẽ có một số hoạt động thể chất trong vài ngày tới, thầy liên tục căn dặn cô nếu có bất kỳ cảm giác khó chịu nào thì phải kịp thời báo cáo lại.
Kiều Dạng không quen với việc nhận được quá nhiều sự chú ý cùng một lúc nên chỉ biết cười gượng và gật đầu.
“Thầy yên tâm.” Mạch Sơ vỗ ngực: “Em sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.”
“Trong lớp nếu có tình huống gì, phải lập tức báo cho thầy.”
“Dạ.”
Hồ Lượng vừa rời đi, Mạch Sơ liền nắm tay Kiều Dạng nói nhỏ: “Lão Gru rất nhiều lời, đợi mà xem, buổi tối thầy ấy sẽ còn tới hỏi thăm cậu.”
Kiều Dạng mấp máy môi lên tiếng: “Thế tốt mà, thầy còn quan tâm đến tớ hơn cả bố tớ.”
Chuyến đi ngày đầu tiên kết thúc sau khi đến thăm nơi ở cũ của một danh nhân. Ký túc xá nữ là nhà trọ giường chung với ba mươi người một phòng. Buổi tối, Mạch Sơ mượn một chiếc tăm bông của một bạn nữ trong lớp để lấy vảy máu trong mũi cho Kiều Dạng.
Nhà trọ giường chung là kiểu như trong hình minh họa, hoặc là kiểu giường to đùng ấy mọi người, tất cả cùng nằm chung trên một tấm phản luôn.
“Ngày mai cậu đừng đi leo núi nữa, tớ sẽ cùng cậu nghỉ ngơi trong ký túc xá.”
“Không cần, tớ thực sự không sao đâu.”
“Shh——”
Mạch Sơ vội dừng lại: “Làm cậu đau hả?”
Kiều Dạng buông lỏng ngón tay, nhìn thấy trên lòng bàn tay hiện lên một hàng dấu răng hình trăng lưỡi liềm: “Không sao, cậu có thể tiếp tục.”
Trâu Tâm Ý giơ gương lên bôi kem dưỡng da mặt, miệng thì vạch trần Mạch Sơ: “Nhỏ này không muốn đi ấy mà.”
“Tôi đâu có thế.”
Kiều Dạng cười nói: “Đi đi.”
Đường núi quanh co ngoằn ngoèo, hai bên đá xếp chồng lên nhau trong không khí buổi sáng thoang thoảng mùi cây cỏ, tiếng chim sẻ ríu rít trên cành.
Chỉ nghĩ thôi cô đã cảm thấy thật tuyệt vời: “Sẽ thật vui nếu tất cả chúng ta cùng nhau lên núi hít thở không khí trong lành.”
Đêm đó Kiều Dạng cực kỳ hưng phấn, trong ký túc xá luôn có những tiếng động tuy nhỏ nhưng lại rõ ràng. Mãi đến tận khuya cô mới ngủ được.
Ngày hôm sau lại là một ngày nắng đẹp, Kiều Dạng theo số đông đến chân núi, dang hai tay hít một hơi thật sâu không khí ban mai, kêu lên: “Trong lành quá!”
Nửa tiếng sau.
“Hít thở không khí trong lành cái gì…” Mạch Sơ chống nạnh há mồm thở dốc: “Tớ sắp tắc thở rồi đây.”
Kiều Dạng đỏ bừng hai má, cô kéo cô bạn ngồi xuống tảng đá bên cạnh: “Nghỉ ngơi đi, tớ sắp không lết nổi nữa.”
Tiếng chim hót trong núi nghe trong trẻo, ngọt ngào nhưng lúc này Mạch Sơ chỉ cảm thấy ầm ĩ.
Mọi người từ phía sau cứ liên tục đi ngang qua họ và tiến lên, Kiều Dạng hỏi: “Chúng ta tiếp tục nhé?”
Mạch Sơ xua tay, hai người kề vai sát cánh: “Ngồi một lát đi.”
“Thể chất kém cỏi của tớ thì coi như bỏ rồi.” Kiều Dạng mở nắp chai nước khoáng: “Nhưng sao ngay cả cậu cũng không đi nổi?”
“Trong tất cả các môn thể thao, tớ ghét nhất là leo núi.” Mạch Sơ cởi áo khoác ra ôm vào lòng: “Chưa kể khoa học đã chứng minh rằng leo cầu thang có thể gây tổn thương nghiêm trọng cho đầu gối.”
“Sao hai người vẫn còn ở đây?”
Ánh sáng phía trước bị chặn lại, Kiều Dạng và Mạch Sơ ngước cổ lên.
“Đừng nói là hai cậu đã lên tới đỉnh núi rồi đi xuống nhé?”
“Ớ.” Mạc Tri vòng tay qua vai Trần Thiên Cù, vừa rồi còn đang phàn nàn chân mình sắp gãy, nhưng bây giờ lại trở nên ngạo mạn: “Ngọn núi nhỏ này thì nhằm nhò gì.”
Kiều Dạng phát hiện trên cổ tay hai người có một chiếc vòng tay màu xanh lá cây, ngẩng đầu hỏi: “Đây là cái gì?”
“Là giáo viên phía trên phát.”
“Huh? Chả lẽ cần đăng ký từng người một.” Kiều Dạng nghiêng đầu ngã lên vai Mạch Sơ, cô còn đang suy nghĩ lặng lẽ đợi mọi người bắt đầu trở về rồi hòa vào đám người đi xuống núi.
Mạch Sơ chớp lên chớp xuống, cô bạn ngước lên nhìn Mạc Tri rồi trừng mắt.
“Nhìn tôi làm chi?”
Trần Thiên Cù thở dài, cởi vòng tay đưa cho Kiều Dạng, sau đó vỗ vào cánh tay Mạc Tri rồi nói: “Tự giác đi.”
Nói rồi Trần Thiên Cù quay người lại leo lên núi. Mạc Tri nhanh chóng ném chiếc vòng tay của mình vào trong lòng Mạch Sơ, bước tới đuổi theo: “Chờ tôi với!”
“Đi thôi.” Mạch Sơ đeo vòng vào cổ tay, lập tức lấy lại sức lực: “Xuống núi!”
Kiều Dạng do dự: “Làm vậy có được không?”
“Là bọn họ tự nguyện đưa mà.” Đường xuống núi dễ đi hơn nhiều, Mạch Sơ trở nên vui vẻ, bước chân nhanh nhẹn: “Bọn mình không trộm.”
“Vậy được.” Kiều Dạng đeo vòng tay vào, hỏi cô ấy: “Buổi chiều định làm gì?”
“Hình như lớp chúng ta sẽ lên núi hái lá trà.”
“Hả?” Kiều Dạng nói với vẻ thất vọng: “Không có hoạt động nào có thể ngồi một chỗ sao?”
Mạch Sơ cười: “Giờ cậu có còn thấy đi tham quan là thú vị không?”
“Vui mà. Dù sao thì nó cũng vui hơn giờ Toán.”
Hôm nay không ở trên núi thì trong vườn trà, Kiều Dạng đã có đủ không khí trong lành để hít thở.
Trước khi trở về cơ sở, họ giao những lá trà thu được cho nhân viên vườn trà cân. Mạch Sơ nhỏ giọng nói với Kiều Dạng: “Tớ nghi ngờ nhà trường đã lừa chúng ta làm công dưới cái mác tham quan.”
Kiều Dạng vỗ nhẹ vào lưng bạn, gật đầu nói: “Đã đến lúc chúng ta được trả lương rồi.”
May mắn thay, tối nay họ được phép hoạt động tự do sau bữa tối, Kiều Dạng thèm ăn kem nên dẫn Mạch Sơ đi siêu thị mini ở tầng dưới ký túc xá.
Đồ ăn trong căng tin cơ sở thực hành giống như đồ ăn vặt, nhiều người đến mua mì gói bổ sung vào bữa ăn, thấy bên trong chật kín người nên Mạch Sơ và Kiều Dạng lui về gốc cây lớn bên cạnh, định lát sau sẽ vào.
Bắt gặp bóng dáng quen thuộc qua cửa sổ, Kiều Dạng hỏi Mạch Sơ: “Đó là Hàng Dĩ An phải không?”
Mạch Sơ kiễng chân nhìn vào: “Ừ, là con trai lớp chúng ta.”
“Hàng Dĩ An!”
Chàng thiếu niên được gọi tên ngẩng đầu lên nhìn quanh.
Mạch Sơ giơ tay lên quơ qua quơ lại: “Ở đây nè, đồ ngốc.”
“Ơ?” Hàng Dĩ An cuối cùng cũng phát hiện ra họ, đi đến cửa sổ và hỏi: “Hai người đang làm gì ở đây?”
“Mua hộ bọn tôi hai cây kem, tôi sẽ đưa tiền cho ông sau!”
Hàng Dĩ An nói “OK” rồi quay lại gọi Mạc Tri đang đứng trước tủ đông: “Mạc Tri, lấy thêm hai cái nữa. Mạch Sơ và Kiều Dạng cũng muốn.”
Mạc Tri mở cửa tủ đông ra, hỏi: “Bọn họ muốn ăn loại nào?”
“Không thấy nói gì cả, cậu cứ lấy thêm hai cái là được.”
Mạc Tri gãi đầu: “Vậy tôi cứ lấy bừa hai cái nhé?”
Trần Thiên Cù ôm trong lòng bốn năm bình nước, duỗi tay lấy ra hai cây kem vị dâu đưa cho cậu ta: “Lấy vị này đi.”
“Ờ.”
Kiều Dạng và Mạch Sơ đợi ở cửa hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy mấy cậu con trai đi ra.
Trên tay họ bưng đầy đồ, Mạch Sơ hỏi: “Các ông tới đây nhập hàng sỉ à?”
Mạc Tri chỉ vào bãi cỏ cách đó không xa: “Chúng ta cùng ra đằng kia ngồi nhé?”
Gió chiều mát mẻ, mặt trời lặn dần dần khuất sau những tòa nhà cao tầng phía xa, đèn đường ánh lên những tia sáng ấm áp.
Dù sao giờ về ký túc xá cũng chẳng có việc gì làm, Kiều Dạng và Mạch Sơ nhìn nhau gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
Trên bãi cỏ có tốp ba, tốp năm học sinh, họ tìm một khoảng trống. Mạc Tri đổ hết kem ra, lấy ra hai gói màu hồng ném dưới chân Mạch Sơ và Kiều Dạng: “Của hai cậu nè.”
“Vị dâu à.” Kiều Dạng xé bao bì.
“Bỏ qua cho họ đi.” Mạch Sơ nói: “Trong mắt tụi con trai khô khan thì phụ nữ khắp thế giới đều thích màu hường và hương dâu.”
“Vậy cậu thích hương vị gì?” Trần Thiên Cù ở bên cạnh hỏi.
Kiều Dạng cắn một miếng kem, trả lời: “Sô cô la.”
“Ồ.”
Mạch Sơ nhìn thấy nhóm của Lưu Gia Lạc ra ngoài đi dạo, liền vẫy tay gọi họ lại đây chơi. Bất giác, cả đám tụ tập thành một vòng lớn quanh bãi cỏ.
Dù sao cũng không thể chỉ ngồi đó nhìn nhau không nói gì nên Mạc Tri đề nghị: “Chúng ta chơi game đi!”
“OK, chơi trò gì bây giờ?”
“Thật hay thách!”
Có người phản đối: “Thời đại nào rồi? Trò gì nhà quê quá.”
“Gì đây?” Mạch Sơ cười hỏi: “Cậu có bí mật gì mà bọn tôi không nên biết à?”
“Cậu đoán xem.”
“Chơi đê chơi đê!” Mạc Tri đứng lên nói: “Nhiều người như vậy, cũng không có gì khác để làm.”
“Được.”
Nói rồi cậu ta lấy một chai nước uống đặt vào giữa vòng tròn, quỳ một chân xuống và giới thiệu luật lệ: “Miệng chai chỉ vào ai thì người đó sẽ được quyền đặt câu hỏi, chỉ được hỏi những người ở hướng cuối chai.”
Kiều Dạng lần đầu tiên chơi trò chơi như vậy, cô lấy tay ôm chân, lặng lẽ liếc nhìn mọi người có mặt, không giấu được vẻ hồi hộp.
Chai nước đang xoay tại chỗ từ từ dừng lại, miệng chai cuối cùng chỉ vào Lưu Gia Lạc, mọi người đều hướng mắt về phía cô ấy.
“Á.” Lưu Gia Lạc duỗi ngón trỏ ra, liên tục di chuyển trong không trung, cuối cùng khóa chặt Hàng Dĩ An, cô bạn nói: “Vậy tôi chọn Hàng Dĩ An! Thật hay thách?”
Hàng Dĩ An lắc đầu: “Đàn ông chân chính chỉ chọn những thử thách lớn.”
“Ồ.” Mạch Sơ dẫn đầu vỗ tay: “Được!”
Lưu Gia Lạc không biết đang nghĩ cái gì, miệng phì cười rồi bắt đầu ngửa đầu cười lớn.
“Đừng cười nữa bà nội.” Mạch Sơ vỗ vào tay cô bạn: “Nói mau.”
“Ngày mai cậu hãy đi hỏi Gru, hahahahaha, chỉ cần nói ‘Thầy ơi, thầy nhiều tóc thế, bình thường thầy chăm sóc nó thế nào vậy?’”
Phía dưới vang lên một tràng cười, có người còn vỗ tay bảo hay, sắc mặt Hàng Dĩ An thay đổi, hai tay chắp lại nói: “Tôi có thể chọn lại được không? Làm như vậy thầy ấy sẽ đánh chết tôi mất.”
Những người khác hả hê trước sự bất hạnh của Hàng Dĩ An, không cho cậu ấy cơ hội hối hận: “Cậu không phải là đàn ông đích thực sao?”
“Phải đó, đừng sợ.”
“Mọi người có trách nhiệm giám sát, ngày mai cậu nhất định phải nói!”
“Lại nào, làm lại nào.” Mạc Tri xoay chai lần nữa.
“Là cậu đó, Kiều Dạng!”
Kiều Dạng nhìn miệng chai chỉ vào mình, lắp bắp: “Vậy tôi, tôi chọn…”
Cô nhìn người đối diện, không muốn làm khó các bạn nữ, cô chỉ vào Mạc Tri: “Tôi chọn Mạc Tri.”
Nghĩ đến vết xe đổ của Hàng Dĩ An, Mạc Tri giơ tay và nói: “Tôi chọn nói lời thật lòng.”
Đầu óc Kiều Dạng trống rỗng, cô thì thầm cầu cứu người hai bên: “Tớ phải hỏi cái gì bây giờ?”
Mạch Sơ nói vào tai cô: “Hỏi câu gì chấn động vào! Hỏi câu gì bùng nổ vào!”
“Cậu… cậu đã từng thổ lộ tình cảm của mình với ai chưa?!”
Trong không khí vang lên một tiếng “cạch”, Mạc Tri tựa hồ bị người nào đó ấn nút tắt máy, ngồi đần ra tại chỗ.
Khi màn đêm buông xuống, ánh sáng xung quanh mờ ảo, che đi vẻ mặt mọi người.
Nhận ra mình dường như đã làm lạnh bầu không khí, Kiều Dạng vô thức nhìn về phía Mạch Sơ, đối phương lại đang cúi đầu giất xước măng rô trên ngón tay ra.
Kiều Dạng đang do dự có nên thay đổi câu hỏi hay không, nhưng người im lặng từ nãy đến giờ, Mạc Tri đột nhiên lên tiếng.
“Đã từng.”
“‘Đã từng” nghĩa là sao?”
“Lớp trưởng lớp các cậu là ai?” Có người hỏi.
Mạch Sơ giơ tay lên: “Tôi.”
Hứa Ân Lâm nhìn cô bạn, chỉ về một hướng rồi nói: “Ra quảng trường lấy đồ của lớp cậu.”
“Đồ gì đây?” Đi bộ một ngày, Mạch Sơ đã ngồi là không muốn di chuyển: “Trần Thiên Cù, hay là ông đi đi?”
“Ờ.” Trần Thiên Cù chống tay đứng dậy: “Mấy cậu tiếp tục.”
“Tôi đi vệ sinh!” Kiều Dạng cũng đứng dậy.
Mạch Sơ hỏi cô: “Có cần tớ đi cùng không?”
“Không cần đâu.”
“Trần Thiên Cù có thể mang hết được không?” Mạc Tri lẩm bẩm, muốn đứng dậy giúp bạn.
Hàng Dĩ An kéo cậu ta lại, nói: “Ông nghỉ ngơi đi.”