Thấy vậy Vu Mai đứng dậy, sắp xếp lại tài liệu trong tay, hỏi Lư Dịch Huy đang đứng trên bục giảng: “Em làm xong chưa?”
“Không sao đâu.” Cố Viễn Thanh đứng ở phía dưới nở nụ cười ấm áp: “Không vội, cứ từ từ mà viết.”
Kiều Dạng giơ cốc nước lên, cô và Mạch Sơ đã bí mật quan sát Cố Viễn Thanh từ khi thầy ấy xuất hiện ở cửa lớp học, chỉ cần Vu Mai và Cố Viễn Thanh có bất kỳ ánh mắt hay trao đổi nào, hai người sẽ nhìn nhau và cười một cách bí hiểm.
“Thật ra thì nhìn hai người như vậy khá xứng đôi ấy chứ.”
“Ai xứng đôi với ai?” Hàng Dĩ An nghển cổ lên hỏi.
Mạch Sơ và Kiều Dạng mặt đối mặt, nhìn thấy chiếc burger trong tay Hàng Dĩ An, Kiều Dạng trợn tròn mắt: “Bánh burger ở đâu ra thế?”
Trần Thiên Cù đang làm bài thi ngẩng đầu lên: “Sản phẩm mới của quầy bán quà vặt, cậu muốn ăn à? Để mai tôi mua cho cậu?”
Kiều Dạng lắc đầu: “Không cần, tôi về nhà ăn cơm.”
“Nói đi mà.” Hàng Dĩ An sốt sắng: “Ai xứng đôi với ai?”
Mạch Sơ chỉ vào cậu bạn và Trần Thiên Cù, nói: “Hai vị lãnh đạo trực tiếp của hai ông trước đây từng yêu nhau.”
Hàng Dĩ An và Trần Thiên Cù nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc thốt lên: “Cái gì?!”
Hàng Dĩ An cắn một miếng bánh burger, ngẩng đầu nhìn hai người trên bục, càng nghĩ càng cảm thấy khó tin: “Cô giáo Vu lại thích đàn ông văn chương sao?”
Mạch Sơ thay Cố Viễn Thanh lên tiếng: “Văn chương cái gì chứ, đây gọi là cẩn trọng chững chạc, điềm đạm và chín chắn. Trẻ trâu loi choi như mấy ông sẽ không hiểu được đâu.”
Kiều Dạng gật đầu tán thành: “Tôi cũng thích người có phong độ có tri thức”
Hàng Dĩ An hất tóc lên, cười nhếch mép: “Vậy hai bà thấy tôi có phong độ không, có tri thức không?”
“Ông á?” Mạch Sơ nhìn cậu ấy từ trên xuống dưới: “Trông ông như bị đầy hơi chướng bụng vậy.”
Kiều Dạng phì cười.
Hàng Dĩ An bĩu môi, Trần Thiên Cù giơ tay vỗ nhẹ cậu bạn.
Cố Viễn Thanh tính tình tốt, hiếm khi xuống kiểm tra trong giờ tự học.
Bây giờ những người ở hai hàng phía sau đã hoàn toàn thoải mái. Những người đang ăn vặt thì tiếp tục ăn vặt, nói chuyện thì tiếp tục nói chuyện, thậm chí Mạc Tri còn bắt đầu chơi oẳn tù tì với Lư Dịch Huy, ai thua sẽ phải thực hiện ba cú chống đẩy hít đất.
“Hôm nay là ngày mấy?” Mạch Sơ hỏi Kiều Dạng.
“Hôm nay là ngày 11 thì phải.” Cô nhìn sang bên cạnh, Mạch Sơ đang đánh dấu gì đó trên bảng biểu: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Tớ đang tính xem dịp Quốc Khánh năm nay bọn mình sẽ được nghỉ bao nhiêu ngày.”
“Cậu viết thừa rồi.” Kiều Dạng chỉ vào góc dưới bên phải nhắc nhở cô bạn: “Tháng 9 không có ngày 31.”
“Ờ ha.” Mạch Sơ viết hai dấu gạch ngang lên số “31”.
“Cậu nói xem.” Kiều Dạng chợt nảy ra ý nghĩ: “Tại sao tháng 7 và tháng 8 lại nhiều ngày hơn? Chẳng lẽ các tháng không nên có số ngày xen kẽ nhau?”
Mạch Sơ thản nhiên đáp: “Chỉ để nghỉ hè thêm một ngày à?”
“… Nghe cũng có lý đấy.”
Mạch Sơ quay lại nói: “Ủy viên môn Sử, ông có biết tại sao tháng 7 thừa mà tháng 8 cũng thừa không?”
Hàng Dĩ An ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có lẽ là do khí hậu? Thời cổ đại, lịch được thiết lập để hướng dẫn hoạt động nông nghiệp và giữ cho phù hợp với thời gian. Đây chẳng phải là đạo lý tương tự với thuật ngữ 24 tiết khí của Trung Quốc[20] sao?”<code>[20]Người Trung Quốc chia chuyển động hàng năm của mặt trời thành 24 phần bằng nhau, mỗi phần là một tiết khí, gọi chung là “hai mươi bốn tiết khí”, bao gồm Lập xuân, Vũ thủy, Kinh trập, Xuân phân, Thanh minh, Cốc vũ, Lập hạ, Tiểu mãn, Mang chủng, Hạ chí, Tiểu thử, Đại thử, Lập thu, Xử thử, Bạch lộ, Thu phân, Hàn lộ, Sương giáng, Lập đông, Tiểu tuyết, Đại tuyết, Đông chí, Tiểu hàn, Đại hàn.</code>Kiều Dạng gật đầu: “Câu trả lời này nghe có vẻ đáng tin cậy hơn nhiều.”
“Tôi nhớ lịch Gregory[21] là do Caesar[22] ấn định.” Trần Thiên Cù ngẩng đầu khỏi sách, “Ông ấy quy định tháng có những ngày quan trọng là tháng lớn. Bởi vậy 1, 3, 7 và tất cả các tháng lẻ đều có 31 ngày. Sau đó, Augustus[23] lên ngôi hoàng đế, ông ta không hài lòng vì sinh nhật của mình rơi vào tháng nhỏ nên đã đổi tháng 8 thành tháng lớn, để tháng 9 chỉ có thể trở thành tháng nhỏ, các tháng tiếp theo cũng bị thay đổi.”
[21]Lịch Gregory hay lịch Gregorius, còn gọi là Tây lịch, Công lịch, Dương lịch, là lịch được sử dụng ở hầu hết các nơi trên thế giới. Nó được đặt theo tên của Giáo hoàng Grêgôriô XIII, ông đã giới thiệu lịch này vào tháng 10 năm 1582.<code>[22]Gaius Julius Caesar viết theo người La Mã là Gaivs Ivlivs Caesar (12/7/100 TCN – 15/3/44 TCN) là một vị tướng và chính khách người La Mã. Là thành viên của Chế độ tam hùng lần thứ nhất, Caesar đã lãnh đạo quân đội La Mã trong cuộc Chiến tranh xứ Gallia trước khi đánh bại Pompey trong một cuộc nội chiến và cai trị Cộng hòa La Mã với tư cách là nhà độc tài từ năm 49 TCN cho đến khi bị ám sát vào năm 44 TCN. Ông đóng vai trò quan trọng trong các sự kiện dẫn đến sự sụp đổ của Cộng hòa La Mã và sự trỗi dậy của Đế chế La Mã. Caesar cũng là người tạo ra lịch Julius (tiền đề cho Tây lịch bây giờ).</code><code>[23]Augustus (23/9/63 TCN — 19/8/14), tên khai sinh là Gaius Octavius và được biết đến với cái tên Gaius Julius Caesar Octavianus giai đoạn sau năm 27, là Hoàng đế đầu tiên của Đế quốc La Mã, trị vì từ năm 27 trước Công nguyên đến khi qua đời năm 14 Công nguyên. Octavian được người ông cậu của mình, Julius Caesar nhận làm con nuôi và thừa hưởng mọi di sản của Caesar sau khi ông bị ám sát năm 44 TCN.</code>Kiều Dạng nghe mà khờ: “Thật sự có người biết đáp án chuẩn mực sao?”
Mạch Sơ nói với cô: “Cậu ta là người máy sinh học[24] có con chip trong não.”<code>[24]Người máy sinh học là loại robot hoặc thực thể nhân tạo khác được thiết kế giống như con người, và thường được tạo hình bằng vật liệu trông có vẻ như da thịt người. Trong lịch sử thì người máy sinh học hoàn toàn nằm trong lĩnh vực khoa học viễn tưởng và thường thấy trong phim và truyền hình, nhưng những tiến bộ gần đây trong công nghệ robot giờ đây cho phép thiết kế các robot dạng người có chức năng thực tế.</code>Hàng Dĩ An mỉm cười hỏi cậu bạn cùng bàn: “Vậy ông có mơ về cừu điện không[25]?”<code>[25]Câu này là tác giả chơi chữ, bởi vì đây thực chất là tên của một cuốn tiểu thuyết. Người máy có mơ về cừu điện không? (tên gốc tiếng Anh: Do Androids Dream of Electric Sheep?, sau này được đổi tên thành Blade Runner: Do Androids Dream of Electric Sheep?) là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của nhà văn Mỹ Philip K. Dick, được xuất bản lần đầu vào năm 1968. Tiểu thuyết lấy bối cảnh tại một San Francisco hậu tận thế, khi cuộc sống trên Trái Đất bị tàn phá nặng nề bởi cuộc chiến tranh hạt nhân toàn cầu, khiến cho hầu hết các loài động vật đều gặp nguy cấp hoặc tuyệt chủng. Cốt truyện chính theo chân Rick Deckard, một thợ săn tiền thưởng được giao nhiệm vụ "thu hồi" sáu người máy dòng Nexus-6 bỏ trốn. Sách cũng được phát hành tại Việt Nam bởi Nhà xuất bản Văn học vào năm 2020.</code>Trần Thiên Cù cúi đầu tiếp tục đọc sách, đáp với vẻ mặt vô cảm: “Mơ thấy ông thì có.”
Mạch Sơ lập tức phát ra tiếng “ọe”.
“Hàng Dĩ An.” Cố Viễn Thanh ở trên bục giảng gọi tên.
Kiều Dạng và Mạch Sơ lập tức ngồi thẳng dậy, cúi đầu làm bộ nghiêm túc làm bài.
“Ngày mai môn Lịch sử sẽ chuyển sang tiết thứ tư buổi sáng. Em nhớ đến văn phòng tôi trước giờ học nhé.”
“Dạ thưa thầy.”
Thời tiết dần chuyển lạnh, Đại hội thể thao mùa thu hàng năm sắp diễn ra, sau đó là kỳ nghỉ Quốc khánh. Cuộc sống của những học sinh cấp ba này cuối cùng cũng có hy vọng.
Hồ Lượng cũng nhận thấy gần đây không khí trong lớp đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, ông cố ý nhắc nhở trong buổi sinh hoạt lớp: “Tôi nói trước với các bạn, ngày cụ thể vẫn chưa được xác định, nhưng bài thi tháng sẽ sớm diễn ra sau kì nghỉ lễ Quốc khánh. Một số bạn cần phải tập trung chú ý hơn, mấy bài kiểm tra hàng tuần gần đây quá lộn xộn, tôi không biết các cô các cậu đang học cái gì.”
Kiều Dạng nhấc ngón tay, im lặng cúi đầu. “Một số bạn” mà Hồ Lượng nhắc đến có lẽ chính là cô.
“Hai chị.” Mạc Tri lấy danh sách lớp và hỏi từng người một trong lớp: “Có môn thể thao nào mà hai người muốn tham gia trong Đại hội thể thao không?”
Kiều Dạng vội vàng lắc đầu: “Tôi chơi thể thao kém lắm.”
Mạch Sơ hỏi Mạc Tri: “Còn thiếu những hạng mục nào?”
“Tiếp sức 800m nữ. Lưu Gia Lạc nói nếu không ai đăng ký thì cậu ấy sẽ tham gia.” Mạc Tri chắp hai tay lại, chân thành nói: “Lớp trưởng à.”
Mạch Sơ thở dài, thỏa hiệp: “Được rồi, tôi chạy 800m.”
“Tốt rồi!” Mạc Tri ghi vào danh sách.
“Đến lúc đó về bét thì đừng có trách tôi!”
“Không trách, không trách mà.”
Kiều Dạng ngậm ống hút trà chanh vào miệng, nhìn Mạch Sơ một cách thông cảm. Cô nhớ lại vẻ hả hê của Trần Thiên Cù khi Hồ Lượng bổ nhiệm cán bộ lớp, xem ra làm lớp trưởng quả thực không phải chuyện tốt.
Mạc Tri gấp tờ danh sách lại nhét vào túi, chuẩn bị lát sau vào giờ đưa cho giáo viên môn Thể dục.
Tiếng chuông chuẩn bị vang lên trên đài, cậu ta đứng ở cửa sau lớp hét lớn: “Cả lớp tập trung, hôm nay ra thao trường.”
Gió bên ngoài se lạnh, mùi hoa quế ngọt ngào bay trong không khí. Kiều Dạng dang rộng vòng tay và vươn vai.
Sau khi khởi động, giáo viên Thể dục tuyên bố giải tán. Mạch Sơ, Lưu Gia Lạc và những người khác đến sân tập chạy. Kiều Dạng tìm một bóng râm ngồi xuống, lấy chiếc bút đen trong túi ra và bắt đầu làm bài tập Tiếng Anh của hôm nay.
“Keke.” Người phía sau che mắt cô lại, cố ý hạ giọng, dùng giọng kỳ quái hỏi: “Đoán xem ta là ai?”
“Hạ Xán?”
Hạ Xán buông tay, thò đầu ra từ phía sau Kiều Dạng: “Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?”
“Tiết này lớp cậu cũng học Thể dục à?” Kiều Dạng dịch sang một bên nhường chỗ cho bạn.
“Đổi rồi, cậu đang viết cái gì vậy?” Hạ Xán đi tới, nhìn thấy cái tên trên quyển sách, cô nàng nghi ngờ hỏi: “Lily? Trường chúng ta có giáo viên nước ngoài sao?”
Kiều Dạng bị cô nàng chọc cười: “Không phải, là đề do cô giáo Thẩm trường mình làm ra. Tên tiếng Anh của cô ấy là Lily.”
Hạ Xán liếc nhìn đề mục phía trên: “Hình như bài tập tiếng Anh hôm nay của bọn tớ không phải thế này, tiến độ lớp cậu nhanh như vậy sao?”
“Cô giáo làm riêng cái này cho lớp tớ. Cô ấy cảm thấy các chương ABC trên tuần báo quá đơn giản, cho bọn tớ thời gian để làm những câu hỏi khó hơn và nâng cao vốn từ vựng của mình.”
Thẩm Lệ Vân nổi tiếng là kẻ biến thái trong việc ra đề, nghe nói độ khó có thể so sánh với Tiếng Anh cấp 4 và cấp 6 ở Đại học. Hạ Xán hỏi Kiều Dạng: “Lớp cậu đã làm được những đề nào rồi? Tớ cũng muốn xem thử.”
“OK.” Kiều Dạng gật đầu: “Cuối tuần tớ sẽ sắp xếp lại những gì mình đã làm rồi đưa cho cậu.”
Hạ Xán nhìn thấy bình nước bên chân cô, đưa tay ra nói: “Cho tớ xin một hớp.”
“Này.” Kiều Dạng ngăn cô nàng lại, “Đây là của bạn cùng bàn, tớ không mang theo.”
“Thế thì thôi.” Hạ Xán đặt chiếc cốc lại: “Bạn cậu đâu rồi?”
“Đang chạy trên sân tập.”
Hai người ngồi cạnh nhau dưới bóng cây, thỉnh thoảng có gió thổi qua, những chiếc lá nửa vàng nửa xanh rơi xuống dưới chân.
Kiều Dạng đặt bút xuống, lấy máy ảnh từ trong túi ra, chĩa ống kính vào những chiếc lá rơi rồi hỏi Hạ Xán: “Mẹ cậu vẫn chưa trả điện thoại cho cậu à?”
Hạ Xán ngước cằm nhìn sân bóng rổ bên cạnh: “Chưa, nói là đợi đến ngày Quốc khánh rồi mới trả lại, bực ghê.”
Kiều Dạng giơ tay chỉ vào cô nàng: “Tớ chụp cho cậu một tấm nhé?”
Hạ Xán quay đầu che mặt từ chối: “Không được, tóc tớ đang bết.”
“Vậy cậu gội đầu đi.”
“Ngại gội đầu lắm.”
Kiều Dạng đưa tay vò rối tóc cô: “Cậu vẫn đáng yêu lắm, nhóc Maruko à.”
“Đừng chạm vào.” Hạ Xán nghiêng người sang một bên, “Đã ba ngày rồi tớ chưa gội đầu.”
“Á.” Kiều Dạng ra vẻ chán ghét, lau tay vào quần áo.
Hai người nói chuyện câu được câu chăng, Kiều Dạng làm xong một bài Đọc hiểu, đang định lật sang mặt sau thì bên tai bỗng vang lên một tiếng hét.
“Á——”
Cô giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Một quả bóng rổ lăn xuống đất, Hạ Xán che cánh tay lại với vẻ mặt đau đớn.
“Cậu không sao chứ?”
Hạ Xán chậm rãi hồi phục tinh thần, lắc đầu nói: “Không sao.”
“Là cậu.” Hứa Ân Lâm nhặt quả bóng rổ trên mặt đất lên, trán đầy mồ hôi, thở hổn hển: “Xin lỗi, cậu thực sự không sao chứ?”
“Tôi không sao thật mà.”
Kiều Dạng đỡ Hạ Xán đứng dậy: “Chúng ta lên sân khấu ngồi đi, ở đây quá nguy hiểm.”
Hai người đi được vài bước, Hạ Xán bất chợt dừng bước, quay người lại.
“Này Kiều Dạng.” Cô nàng cau mày, nhìn bóng người trên sân bóng rổ rồi hỏi: “Cậu có thấy Hứa Ân Lâm sau khi tháo kính ra trông giống hệt Hứa Trường Khê không?”
Kiều Dạng mở to mắt nhìn lên trời, trong đầu mô phỏng cảnh tượng vừa nãy, gật đầu nói: “Có vẻ là vậy.”
“Có khi nào hai người họ là…”
Sau đó hai người cùng nhau nói ra bốn chữ: “ANH! EM! SONG! SINH?!”
Hết giờ mọi người lại trở về phòng học, Kiều Dạng lập tức chạy tới chỗ Mạc Tri để xác nhận phát hiện mới này.
“Hình như cậu ấy có một người em trai.” Mạc Tri nói: “Nhưng cũng học ở trường số 1 à? Vậy sao không đi học chung với nhau?”
Mạch Sơ chạy vài vòng trên sân để rèn luyện sức bền, môi cô ấy trắng bệch, cắn một miếng sô cô la để bổ sung năng lượng, nói ra suy đoán: “Có lẽ bố mẹ họ đã ly hôn, một người sống với bố, một người sống với mẹ?”
Kiều Dạng phản bác: “Không thể nào, Hứa Ân Lâm từng đi xe của Hứa Trường Khê, bọn họ hẳn là ở chung nhà.”
Mạc Tri cũng nghĩ không thông: “Để hôm nào tôi sẽ hỏi Hứa Ân Lâm.”
Mạch Sơ lên tiếng ngăn cản: “Ấy đừng, lỡ người ta có chuyện khó nói, hỏi thẳng có phải là quá xúc phạm không.”
Hàng Dĩ An nảy ra một ý kiến: “Chỉ cần hỏi ngày sinh của hai người họ là biết. Nếu là song sinh thì chắc chắn phải cùng một ngày.”
Kiều Dạng vỗ tay: “Phải đó, ông thật thông minh.”
Mạc Tri sờ cằm như đang suy tư: “Tôi nhớ ngày sinh của Hứa Ân Lâm rất dễ nhớ, là ngày 3 tháng 12 hay ngày 23 tháng 1 gì đó.”
Kiều Dạng búng ngón tay không ra tiếng: “Vậy thì chuyện này chỉ cần hỏi ngày sinh của Hứa Trường Khê là có thể giải quyết được!”
Trần Thiên Cù nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Sao cậu lại tò mò chuyện bọn họ có phải là song sinh hay không?”
Kiều Dạng nhất thời không nói nên lời khi được hỏi, cô dường như đọc được trong mắt đối phương một sự khinh bỉ, một sự khinh bỉ gọi là “Là do cậu có quá ít bài tập phải không? Rảnh quá à?”
Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo, Hàng Dĩ An đứng ra hòa giải: “Cậu ta là người máy sinh học, không có chức năng buôn chuyện.”
Mạch Sơ cười mỉm, nhìn thấu mà không nói ra, đưa bài kiểm tra mới phát trên bàn ra bàn sau.
Một số người không có chức năng hóng hớt, nhưng các chức năng khác lại rất nhạy cảm.
“Ở trường quá nhàm chán, cuối cùng mình cũng tìm được thứ gì đó mới mẻ nên mới hỏi đấy chứ.” Kiều Dạng bất mãn lẩm bẩm. Cô ngồi lại vào chỗ, mở bài tập Tiếng Anh vừa được phát.
Mạch Sơ không quên quay người lại xát muối vào vết thương: “Ông không nhìn lại mình đi.”
“Vừa rồi tôi nói nặng lời lắm sao?” Trần Thiên Cù trầm giọng hỏi Hàng Dĩ An.
Hàng Dĩ An gật đầu thật mạnh.
Trần Thiên Cù liếc nhìn cô gái trước mặt bên phải, nắm chặt tay tự gõ vào trán.
Sau giờ tự học buổi tối trở về nhà, Kiều Dạng mở cuốn sách Ngữ văn như thường lệ và đọc thuộc lòng bài văn của buổi sáng ngày mai.
Kiều Tịch gõ cửa đi vào, thả hai quả quýt vào tay cô: “Bố hỏi em, kỳ nghỉ Quốc Khánh sắp tới có cần ông ấy qua đón không.”
“Em đã hứa với mẹ rồi.” Bố mẹ đã trở mặt thành thù, Kiều Dạng không muốn mối quan hệ giữa Tô Đồng và Kiều Tịch lại xấu đi, cô bóc vỏ quýt ra đưa một nửa cho Kiều Tịch: “Quốc khánh chị có được nghỉ không? Mẹ nói sẽ đưa hai chị em mình đi chơi.”
“Nói sau đi. Hơn nữa, gần đây chị cũng khá bận.” Kiều Tịch cho múi quýt vào miệng, nheo mắt lại vì chua: “Em nên ngủ sớm đi.”
“Vâng.”
Kiều Tịch không quen với vị chua của quýt đầu thu, nhưng Kiều Dạng lại rất thích, cô ăn hết nửa quả và bóc vỏ quả còn lại.
“Đãn kiến bi điểu hào cổ mộc, Hùng phi thư tòng nhiễu lâm gian. Hữu văn tử quy đề dạ nguyệt, sầu không san. Thục đạo chi nan nan ư thướng thanh thiên[26]…” Những múi quýt bung ra trong miệng, Kiều Dạng dựa lưng vào ghế, lấy cuốn sách Ngữ văn che mặt, thở dài mệt mỏi. <code>[26]Đoạn thơ trên được trích trong bài Thục đạo nan của Lý Bạch. Dịch nghĩa: Chỉ nghe thấy tiếng chim kêu đau thương trong hàng cây cổ thụ. Con trống bay theo con mái, lượn quanh trong rừng. Lại nghe thấy tiếng chim tứ quý kêu dưới bóng trăng đêm, buồn trong núi vắng. Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh. (Nguồn: thivien.net)</code>Thực ra phải là “Ôi chao, đi học khó, khó hơn lên trời” mới đúng.