• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc đang dán mắt vào những hình ảnh và dòng chữ khác nhau trên màn hình điện thoại di động, Kiều Dạng không quên dựng lỗ tai lắng nghe.

Nghe thấy tiếng khóa xe ở tầng dưới, cô bật dậy khỏi ghế sofa, phóng vào phòng làm việc để mật báo cho Hạ Xán.

“Đừng chơi nữa, đừng chơi nữa! Bố mẹ cậu về rồi đấy!”

“Hả? Nhanh vậy à?” Hạ Xán tháo tai nghe ra, ngón tay di chuyển về phím Alt và F4 để tắt máy tính. “May mà tháp răng cửa đã rút hết, các bạn, tôi thoát trước.”

“Đã tám giờ rưỡi rồi.” Kiều Dạng giúp bạn phủ tấm che bụi ở một bên màn hình.

“Đi thôi.” Hạ Xán tắt đèn trong phòng làm việc, hai người nhanh chóng sơ tán khỏi hiện trường ‘gây án’.

“Xán Xán, Kiều Kiều.”

Kiều Dạng mở cửa phòng ngủ, ngoan ngoãn trả lời: “Cháu chào cô chú.”

Dương Nam Thanh đặt hộp đựng đồ lên bàn ăn, Hạ Phong Minh vẫy tay với bọn họ: “Hai đứa mau lại đây ăn đi.”

Hạ Xán vặn cổ, ngẩng đầu lên. Hạ Phong Minh đưa tay xoa vai con gái: “Không thoải mái à?”

Kiều Dạng kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, nhìn Hạ Xán nói dối mà mặt không đổi sắc: “Dạ, vừa rồi bọn con đang đọc sách.”

“Bình thường ở trường đã ngồi học cả ngày rồi, sao hai đứa không hẹn nhau cuối tuần ra ngoài chạy bộ.” Hạ Phong Minh vừa vẫy tay vừa nói.

Hạ Xán cười cho qua, Dương Nam Thanh đưa đũa cho hai đứa trẻ: “Anh còn bảo hai đứa nó ra ngoài chạy bộ, đứa nào đứa nấy đều lười vận động.”

“Hai đứa ăn xong thì đi tắm rửa rồi ngủ sớm nhé. Chiều mai bố ở nhà nên sẽ chở hai đứa về trường.”

“Dạ.”

Dương Nam Thanh vỗ vai Kiều Dạng: “Kiều Kiều, ăn nhiều vào.”

“Vâng.”

Kiều Tịch đã chuẩn bị quần áo ngủ và đồ vệ sinh cá nhân cho Kiều Dạng, sau khi ăn tối xong, Hạ Xán bảo cô đi tắm trước.

Bình thường sau giờ tự học buổi tối về đến nhà đã hơn mười giờ, đợi mãi mới đến thứ Bảy, cô gội đầu cẩn thận và bôi thêm dầu xả để dưỡng ngọn tóc.

Kiều Dạng đội chiếc mũ trùm tóc quay lại phòng ngủ, Hạ Xán đang nằm trên giường, cầm điện thoại chơi game.

“Cậu vẫn chơi à?”

“Không thì làm gì bây giờ?” Hạ Xán bắt chéo chân trái lên đầu gối phải.

Kiều Dạng mở khóa cặp sách ra: “Cuối tuần lớp cậu không có bài tập về nhà à?”

Hạ Xán cao giọng hỏi ngược lại: “Cuối tuần lớp cậu còn phải làm bài tập về nhà?”

“Đúng vậy.” Kiều Dạng lấy hộp bút ra, nói: “Tớ phải làm trích văn nè.”

“Cả tuần chỉ có mỗi một buổi tối để nghỉ ngơi, ai giao bài tập về nhà là táng tận lương tâm.”

Kiều Dạng thở dài, hỏi Hạ Xán: “Cậu có quyển vở nào mới không?”

“Chắc là có đấy, cậu tìm trên giá sách xem.”

Tài liệu đọc trong tay có hạn. May mắn thay, hôm nay giáo viên Ngữ văn đã phát bản phô-tô các bài văn đạt điểm cao cho lớp. Kiều Dạng bật đèn bàn, tìm tới bài viết “Đấu trường và ga xe lửa” của Trần Thiên Cù, bắt đầu đọc lại từ đầu.

Cô cầm sẵn bút màu thỉnh thoảng đánh dấu các câu, để sau chép vào vở.

“Cậu đang đọc cái gì thế?” Hạ Xán quỳ ở cuối giường, rướn cổ lại gần, nghiêng đầu qua nhìn.

“Bài văn đạt điểm cao của bài kiểm tra vừa rồi, lớp cậu chưa được phát à?”

“Chưa.” Hạ Xán đưa tay ra, “Cho tớ xem với.”

“Đây là bài đạt điểm cao nhất của lớp tớ.” Kiều Dạng duỗi tay ra dấu số sáu: “Sáu mươi điểm.”

“Đậu má, trâu bò quá vậy? Điểm cao nhất lớp tớ chỉ có năm mươi tư thôi.”

Kiều Dạng buông tay xuống: “Tổng điểm của cậu ấy là một trăm ba mươi sáu.”

Hạ Xán nhìn Kiều Dạng: “Cậu được mấy điểm?”

“Một trăm ba mươi mốt, lớp tớ có bốn người được trên một trăm ba mươi điểm.”

Hạ Xán hít một hơi: “Lớp cậu dữ dằn thế? Tớ được có 126, nằm trong tốp ba người đứng đầu lớp đấy.”

“Ban Xã hội mà, phải giỏi Ngữ văn.” Kiều Dạng cởi chiếc mũ trùm tóc ra.

“Nào mau để cho tớ thưởng thức xem.” Hạ Xán giơ tờ bài thi lên, hắng giọng bắt đầu đọc, “‘Các nhà tâm lý học chia đồng cảm thành hai loại. Một là đồng cảm phụ thuộc, phải dựa trên sự tán thưởng của người khác. Titus Nero, Titus Nero…’ Cái gì đây?”   

Kiều Dạng cầm bài thi giúp bạn ngắt câu: “Là ‘Titus và Nero, sau đó là ‘sự chuyên chế của lòng kiêu hãnh xuất phát từ điều này’.”

Hạ Xán cau mày: “Titus là ai? Nero[11] là ai?” (Lynn: Titus đã được mình chú thích trong chương 5, mọi người tìm lại để đọc nhé)<code>[11]Nero Claudius Caesar Augustus Germanicus (15 tháng 12 năm 37 – 9 tháng 6 năm 68), tên khai sinh là Lucius Domitius Ahenobarbus, còn được gọi là Nero Claudius Caesar Germanicus, là vị Hoàng đế thứ 5 và cũng là cuối cùng của triều đại Julius-Claudius, trị vì từ năm 54 tới 68. Nero được chú ông, hoàng đế Claudius nhận làm con nuôi và được thừa kế ngai vàng. Ông lên ngôi với hiệu Nero Claudius Caesar, ngày 13 tháng 10 năm 54, sau khi Claudius qua đời.</code>“Hình như là hai vị hoàng đế của La Mã.”

“Thật sự có hai người này sao? Tớ còn tưởng rằng người ta bịa ra.”

“Cậu nghĩ ai cũng là học giả nổi tiếng Maisel[12]?” Kiều Dạng đã viết tên của mình trên trang bìa của cuốn sách mới.<code>[12]Maisel là nhân vật chính của series hài kịch mỹ Quý cô Maisel tuyệt diệu do Amy Sherman-Palladino sáng tạo. Phim được công chiếu trên Amazon Prime Video vào ngày 17 tháng 3 năm 2017. Bộ phim lấy bối cảnh vào cuối những năm 1950 và đầu những năm 1960, nhưng mùa cuối cùng có chứa những cảnh hồi tưởng về những thập kỷ sau đó. Rachel Brosnahan vào vai Miriam "Midge" Maisel, một bà nội trợ ở New York theo đuổi sự nghiệp diễn viên hài độc thoại sau khi cuộc hôn nhân của bà tan vỡ.</code>“Ha ha.” Hạ Xán lại cúi xuống, ánh mắt chạm tới cái tên ở góc trên cùng bên trái, “Trần Thiên Cù? Con trai hay con gái?”

“Con trai, cũng là ủy viên môn Ngữ văn của lớp tớ.”

Hạ Xán bối rối: “Trước đây những bài văn đạt điểm cao được đưa lên, tớ chưa từng thấy cái tên này.”

Kiều Dạng nói: “Bởi vì trước đây lớp chọn họ không thi chung với chúng ta. Họ tiến bộ rất nhanh và tự ra đề thi.”

“Ồ cũng đúng.” Hạ Xán trả lại bài thi cho Kiều Dạng, xỏ dép vào nói: “Tớ đi tắm cái đã, cậu cứ từ từ chép bài nhá.”

“Ờ.”

Đêm thứ Bảy ngắn ngủi trôi qua trong nháy mắt, ngày hôm sau hai người ngủ đến trưa, khi tỉnh dậy lại phải đến trường, nỗi oán hờn của Hạ Xán và Kiều Dạng có thể so sánh với một vụ nổ bom nguyên tử.

Trên bàn ăn, Hạ Phong Minh thấy hai người đều có vẻ bơ phờ, liền gắp một miếng thịt trong bụng cá đưa cho Hạ Xán: “Còn chưa tỉnh ngủ à?”

Hạ Xán chống cằm, nói với vẻ tiếc nuối: “Buổi chiều có tiết Vật lý, con không muốn đối mặt.”

Kiều Dạng hỏi bạn: “Bây giờ giáo viên Vật lý của lớp cậu là ai?”

“Tiền Kiêu, người đã dạy cậu hồi lớp 10.”

Là một giáo viên trẻ mới tốt nghiệp cao học vào trường cách đây hai năm, nhưng Tiền Kiêu lại có khí thế dũng mãnh như thể đã tung hoành đứng trên bục giảng hơn chục năm. Thầy giáo trẻ nghiêm khắc với con gái và tàn nhẫn với con trai, Nếu bạn làm sai câu hỏi phân tích lực ở lần đầu tiên, thầy sẽ tạm thời tha thứ cho bạn. Nếu bạn làm sai lần thứ hai, hãy đến văn phòng và làm mười câu hỏi tương tự. Bạn có dám phạm sai lầm lần thứ ba không? Rõ ràng là muốn tìm cái chết.

“Tớ đồng cảm với cậu.” Kiều Dạng vỗ vai Hạ Xán, đồng thời trong lòng có chút hả hê, những đau khổ mà cô từng phải chịu đựng giờ đây đã được người bạn thân thay cô trải qua, cũng coi như có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

“May là tớ không cần học Lý với Hóa nữa.” Kiểu Dạng nói một cách đắc chí.

“Ai nói không cần?” Hạ Xán gắp nửa con cá còn lại cho Kiều Dạng, “Học kỳ sau sẽ có bài thi tổ hợp mà.”

Kiều Dạng bối rối: “Tổ hợp? Bài thi tổ hợp[13] là cái gì?” <code>[13]Kỳ thi tổ hợp là bài kiểm tra trình độ học vấn phổ thông, thời gian thi thường vào tháng 12 hoặc tháng 6, dành riêng  cho học sinh khối lớp 11 và điểm thi sẽ được sử dụng làm một trong những cơ sở để đánh giá cho kỳ thi tuyển sinh vào các trường đại học cao đẳng. Nhiều trường đại học còn có yêu cầu về điểm thi tổ hợp nên bắt đầu từ năm 2011, kỳ thi tuyển sinh độc lập của một số trường cao đẳng, đại học còn được gọi là kỳ thi tổ hợp.</code>“Không ai nói cho cậu biết à? Cậu cũng sẽ phải làm bài thi cho bốn môn mà bản thân không chọn.”

“Có tính điểm cho bài thi đại học không?”

“Đương nhiên, nếu không thì sao lại gọi là ‘Kỳ thi tổ hợp’?”

Tâm trạng Kiều Dạng nhất thời như rơi vào hầm băng, cơm trong bát cũng không còn thơm ngon nữa: “Sao không ai nói cho tớ biết?”

Hạ Xán nhún vai: “Ít nhất thì hiện tại cậu được biết rồi đó.”

“Tớ còn tưởng rằng kiếp này mình sẽ không còn liên hệ gì với Hóa Lý.”

“Cậu nghĩ hay ghê.”

Thời tiết đầu thu là dễ chịu nhất, ô tô đỗ chật cổng công viên, trên đường đầy người mang theo những chiếc túi lớn nhỏ chuẩn bị đi dã ngoại.

Hạ Phong Minh cảm thấy thương cho những học sinh cấp ba phải đi học cả hai ngày cuối tuần, ông đã mua trà sữa để an ủi Hạ Xán và Kiều Dạng trước khi chở hai người về trường.

“Hôm nay tan học bố sẽ tới đón. Hai đứa đừng chạy lung tung nhé.”

“Tụi con biết rồi.”

“Tạm biệt chú ạ!”

Buổi chiều Chủ Nhật thường có hai tiết Lịch sử và hai tiết Chính trị. Đây là ngày thứ tư đi học và đây là lần đầu tiên Kiều Dạng gặp giáo viên mới dạy Lịch sử.

Người đàn ông có dáng người mảnh khảnh, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt trên người, tuổi chừng bốn mươi, khí chất có thể miêu tả là hiền hòa sáng bóng như ngọc.

“Đừng ngủ, Lý Kiện tới rồi.” Mạch Sơ quay người gõ xuống bàn của Trần Thiên Cù.

“Lý Kiện?” Kiều Dạng hỏi Mạch Sơ: “Giáo viên Lịch sử của chúng ta không phải họ Cố sao?”

“Đúng rồi, nhưng cậu không thấy thầy ấy rất giống Lý Kiện[15] sao?”<code>[14]Lý Kiện sinh ngày 23 tháng 9 năm 1974 tại Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang, tốt nghiệp Khoa Kỹ thuật Điện tử của Đại học Thanh Hoa và là nam ca sĩ nhạc pop kiêm nhà sản xuất âm nhạc tại Trung Quốc Đại lục. Năm 2001, anh thành lập nhóm Thủy Mộc Niên Hoa cùng với Lư Canh Tuất và chính thức gia nhập làng giải trí. Năm 2002, anh rời nhóm và bắt đầu sự nghiệp solo từ đó.</code>Kiều Dạng nhìn người đứng trên bục giảng, gật đầu đồng ý: “Ừ giống thật.”

Mạch Sơ lấy sách che miệng, ghé sát vào Kiều Dạng, nói nhỏ: “Cậu có biết thầy ấy và Mai Mai rất thân thiết không?”

Kiều Dạng mở to hai mắt vì bất ngờ, cô không dám lên tiếng, chỉ có thể dùng khẩu hình bày tỏ sự kinh ngạc: Cái gì?!

Mạch Sơ nhướng mày, mỉm cười nói với cô: “Hai người đều là sinh viên Đại học Sư phạm, sau khi tốt nghiệp họ còn dạy học cùng trường.”

“Bây giờ thì sao?”

“Tất nhiên bây giờ hai người đều đã có gia đình. Chuyện đó đã xảy ra từ nhiều năm trước rồi.”

Khi chuông tan học vang lên, Kiều Dạng còn đang đắm chìm trong “quả dưa” kinh thiên động địa này, không cách nào bình tĩnh lại được.

“Ủy viên bộ môn của tôi vẫn chưa được quyết định sao?” Cố Viễn Thanh đứng trước bảng đen, khí chất tao nhã, giọng nói ôn hòa, “Có ai chưa có chức vụ? Tự đề cử cũng được?”

Trong đầu Kiều Dạng tràn đầy những lời Mạch Sơ vừa nói, cô cầm chiếc bút đen lên, viết nhanh mấy dòng chữ vào tờ giấy nhớ rồi lặng lẽ đẩy nó về phía Mạch Sơ.

[Làm sao cậu biết?’]

Một lúc sau, Mạch Sơ chạm vào cánh tay cô, Kiều Dạng cúi đầu nhìn thấy dòng chữ cô viết: Mẹ Trâu Tâm Ý từng học ở trường THPT số 1.

Không ai trả lời, Cố Viễn Thanh chỉ có thể cầm sơ đồ chỗ ngồi trên bục lên, chọn ngẫu nhiên một cái tên rồi đọc lên: “Kiều Dạng.”

Kiều Dạng không để ý tới những gì thầy nói lúc trước, khi được gọi tên, cô đứng dậy khỏi ghế, ngơ ngác nhìn thầy.

“Vậy thì em làm ủy viên môn học đi.” Cố Viễn Thanh nói.

“À dạ được.”

“Thưa thầy.” Trần Thiên Cù giơ tay: “Bạn ấy đã là ủy viên mỹ thuật rồi.”

Kiều Dạng cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại: “Ồ đúng rồi!”

“Còn bạn ngồi bên cạnh, Mạch Sơ thì sao?”

Mạch Sơ đứng dậy: “Thưa thầy, em là lớp trưởng.”

Cố Viễn Thanh nhìn Trần Thiên Cù vừa mới giơ tay: “Còn em?”

“Em là lớp phó.”

Trùng hợp quá, các bạn khác trong lớp đều bật cười, Kiều Dạng cúi đầu cắn môi.

Cố Viễn Thanh nói đùa: “Lớp các em là nơi tập trung tập quyền à? Góc này là trung tâm quyền lực?”

Mọi người càng cười to hơn, cả lớp quay lại nhìn xuống phía dưới, Kiều Dạng chỉ biết cúi đầu.

“Còn bạn cùng bàn với lớp phó của chúng ta thì sao?”

Hàng Dĩ An đứng dậy và trả lời: “Thưa thầy, em là dân thường.”

Lại một tràng cười vang lên, Cố Viễn Thanh gọi tên cậu ấy từ sơ đồ chỗ ngồi: “Hàng Dĩ An, vậy thì em, từ nay về sau em sẽ là ủy viên môn Lịch sử của tôi.”

“Tất cả ngồi xuống đi.”

Kiều Dạng ngồi tựa lưng vào ghế, đưa tay quạt đôi má đỏ bừng của mình.

Tuy rằng không biết Cố Viễn Thanh vừa rồi gọi tên cô có phải là vì nhìn thấy cô mất tập trung hay không, nhưng cô đã vò nát tờ giấy nhỏ trên bàn rồi ném vào sâu trong cặp sách.

Trên bục, Cố Viễn Thanh cầm cục phấn: “Đúng lúc tôi muốn hỏi các bạn, nhà nước trung ương tập quyền đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc là gì?”

Các học sinh đồng thanh nói: “Triều đại nhà Tần——”

“Tốt lắm. Năm 221 trước Công nguyên, Trung Quốc đã thành lập nhà Tần, nhà nước tập quyền đầu tiên thống nhất được đa dân tộc.”

Cố Viễn Thanh dạy học không cần giáo trình, thầy ấy chỉ cầm một cục phấn trắng và viết khung kiến ​​thức lên bảng trong lúc giảng bài.

Sau hai tiết học, Kiều Dạng bị đau cổ tay do chép bài trên bảng, đầu bút sắp bốc cháy, vẫn còn một số câu cô chưa chép được hoàn chỉnh.

Mạch Sơ đã đi ra ngoài ngay sau khi hết giờ, Kiều Dạng đặt bút xuống, nằm trên bàn, hai tay buông thõng.

“Không thoải mái à?”

Chẳng biết từ lúc nào có người đã đứng bên cạnh cô, Kiều Dạng ngồi thẳng lưng, lắc đầu nói: “Không ạ.”

Hồ Lượng hỏi cô: “Mạch Sơ đâu?”

“Bạn ấy đi vệ sinh ạ.”

“Em nói lại với Mạch Sơ rằng bạn ấy sẽ phát biểu tại đại hội vào thứ Hai, yêu cầu bạn ấy chuẩn bị một bài phát biểu. Bài phát biểu không được quá ngắn, phải chuẩn bị kỹ lưỡng.”

Kiều Dạng gật đầu ghi lại: “Vâng.”

Chuông sắp reo, Mạch Sơ mới quay lại, trên tay cầm một chai nước màu xanh sắp uống xong, hình như cô bạn vừa mới đi xuống căng tin.

“Thầy Hồ vừa tới tìm cậu đấy.”

“Tìm mình có chuyện gì?”

Bạn gái ngồi ở bàn đầu phát giáo trình Lịch sử vừa được đưa đến, Kiều Dạng đưa tay nhận lấy: “Thầy muốn cậu chuẩn bị một bài phát biểu. Thứ Hai ngày mai sẽ có đại hội, không được quá ngắn, bảo cậu chuẩn bị cẩn thận.”

“Biết ngay là không có gì tốt mà.” Mạch Sơ thở dài, “Mình biết rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK