“Ai muốn thi vào Đại học Y?” Kiều Tịch mở cửa bước vào, ném thuốc dạ dày và thuốc tiêu hóa cho Kiều Dạng.
“Em ạ.”
“Sao lại nghĩ quẩn thế cô bé?” Kiều Tịch bới tóc, rút một sợi ra cho Hạ Xán xem: “Em nhìn thấy chưa? Hậu quả của việc học Y đấy.”
“Sao chị đã có tóc bạc rồi?” Kiều Dạng muốn nhổ sạch cho chị gái.
“Áp lực ấy mà.” Kiều Tịch cười hỏi Hạ Xán: “Em còn muốn học Y không? Nhìn chị mỗi ngày một hốc hác chưa.”
Hạ Xán trả lời không chút do dự: “Muốn ạ, em biết học Y rất vất vả, thi đỗ trước rồi tính sau.”
Thiếu nữ nhìn chị bằng đôi mắt trong veo sáng ngời, Kiều Tịch chợt có cảm giác bần thần.
Đã có lúc chị cũng từng lạc quan như thế.
“Được.” Kiều Tịch gật đầu: “Cố lên, chị tin ở em.”
Chị lại hỏi Kiều Dạng: “Còn em? Đã quyết định sau này sẽ học chuyên ngành gì chưa?”
“Em á.” Kiều Dạng dang rộng vòng tay nằm trên giường, “Không biết nữa, chỉ cần không phải học môn Toán nữa là được.”(Lynn: đấy là lý do hồi xưa tôi quyết thi vào ngành Du lịch)
Hạ Xán nói: “Mấy chuyên ngành Xã hội là không cần học rồi.”
Kiều Dạng nhếch môi cười đáp: “Thế thì ngành gì cũng được.”
Kiều Tịch chỉ hận rèn sắt không thành thép, vỗ vào đùi em gái một cái rồi nói: “Mày chỉ thế là hay em à.”
Màn hình điện thoại sáng lên, Hạ Xán cúi xuống nhìn rồi đứng dậy nói: “Tớ về đây, mẹ giục tớ về.”
Kiều Dạng vừa nằm xuống, cũng lười đứng dậy, vẫy tay với cô: “Bái bai.”
Kiều Tịch tiễn Hạ Xán đến trước cửa nhà, bật đèn khẩn cấp ở hành lang cho cô nàng: “Có thời gian lại đến chơi.”
“Vâng, tạm biệt chị.”
Hiếm khi có một tối thứ Bảy thảnh thơi, trên đường về nhà, Hạ Xán mở QQ và gửi tin nhắn cho SP[44] ngự dụng[45] của mình.<code>[44]Vị trí SP là một trong những vị trí quan trọng nhất trong đội hình, có vai trò hỗ trợ đồng đội trong giao tranh và tạo điều kiện để đồng đội có thể giành chiến thắng.</code><code>[45]ngự dụng: dùng để chỉ những thứ vua chúa dùng thời xưa.</code>[Chơi không?]
Phải một lúc lâu đối phương mới trả lời: Tôi đang ăn tối ở nhà ông nội, cậu đợi tôi năm phút.
“Con no rồi.” Hứa Trường Khê nhét điện thoại di động vào túi, trong cốc chỉ còn lại một ngụm nước dừa. Cậu ta uống hết rồi đứng dậy khỏi bàn ăn.
Mọi người đang bận uống rượu và trò chuyện, chỉ có Đinh Lam chú ý tới con trai út sắp rời khỏi bàn, ngăn cậu ta lại và hỏi: “Mẹ lấy thêm cơm cho con nhé? Đêm về đói đấy.”
“Không cần.” Hứa Trường Khê rời khỏi phòng ăn, đi lên tầng hai.
Hứa Ân Lâm vừa mới tan học về, Đinh Lam gắp cho con trai lớn một miếng sườn heo, nói: “Hình như bà nội có làm đồ tráng miệng, lát nữa con bê lên ăn cùng em trai nhé.”
“Vâng.”
Hứa Minh Thăng nói chuyện với anh em họ xong, quay người lại, thấy trên bàn chỉ còn một đứa con trai, liền hỏi: “Huh, Ân Lâm vẫn chưa về à?”
Ông say rượu, mặt đỏ bừng, rõ ràng đã không còn tỉnh táo, Hứa Ân Lâm cũng lười để ý tới bố, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
“Ân Lâm về rồi.” Đinh Lam nói: “Hứa Trường Khê nói nó đã no nên đi lên tầng rồi.”
“Thằng nhóc đó.” Hứa Minh Thăng đập bàn: “Gần đây suốt ngày thấy nó cắm mặt vào điện thoại, chắc là yêu đương rồi.”
Người lớn bật cười, Đinh Lam chỉ coi là chồng say rượu nói nhảm, nhưng Hứa Ân Lâm chợt sững người.
“Cơm nếp ngọt chín rồi, gọi Trường Khê xuống đi.”
“Bà nội, để cháu mang lên cho em.” Hứa Ân Lâm đứng dậy.
Đinh Lam múc hai bát cơm nếp đặt lên khay gỗ, dặn dò: “Đi cẩn thận, không đủ thì xuống lấy thêm.”
“Con biết rồi.”
“Cuối cùng chỉ có Ân Lâm là làm mọi người an tâm.”
Đinh Lam mỉm cười với chị dâu rồi đáp: “Cũng chưa chắc.”
Hứa Ân Lâm và Hứa Trường Khê sống chung với nhau đến năm sáu tuổi, ở tầng hai có một phòng ngủ dành cho hai anh em. Mặc dù họ đã không còn nằm vừa chiếc giường tầng cho trẻ em nhưng ông bà của hai anh em vẫn giữ lại, không chịu vứt đi.
Hứa Ân Lâm mở cửa ra, Hứa Trường Khê đang dựa vào giường, hai tay cầm ngang điện thoại di động.
“Chờ chiêu cuối của tôi, đừng nóng vội.” Cậu ta ngẩng đầu liếc qua rồi hỏi: “Có gì không?”
“Cơm nếp ngọt chín rồi, mọi người bảo anh mang lên cho em.”
“Ờ, cứ để nó ở đó đi.”
“Tôi có nên áp dụng biện pháp ngăn chặn không? Cảm giác không thể đánh thắng nổi.”
Hứa Ân Lâm đặt khay đồ ăn xuống, lỗ tai nhạy cảm khẽ động. Giọng nói của cô gái nghe rất quen.
Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên cậu tình cờ bắt gặp hai người đang chơi game cùng nhau.
“Tôi không chơi nữa. Giờ mà chơi tiếp thì mẹ lại mắng tôi mất, bye.”
“Ừ, bye.”
Hứa Trường Khê thoát khỏi trò chơi, ngẩng đầu phát hiện Hứa Ân Lâm vẫn còn đứng ở nơi đó khiến cậu ta giật mình vì sợ.
“Duma…” Cậu ta nhắm mắt hít một hơi rồi hỏi Hứa Ân Lâm: “Sao anh còn ở đây?”
“Em đang yêu đương, có phải không?”
“Anh yêu đương thì có ấy.” Hứa Trường Khê cau mày, nhìn Hứa Ân Lâm một cái, hỏi: “Anh cũng uống rượu à?”
“Em có biết mình xếp hạng mấy trong kỳ thi tháng này không?”
Hứa Trường Khê từ trên giường đứng dậy, nói với vẻ mất bình tĩnh: “Cái gì, anh biết sao?”
“Ừ, bảng xếp hạng của trường đã có rồi. Anh vừa thấy ở nhà thầy Tang.”
Hứa Ân Lâm khoanh tay, dáng vẻ như muốn hỏi tội. Hứa Trường Khê cảm thấy bực bội, cậu ta đi ra lấy bát cơm nếp rồi trở lại trên giường nhỏ, giả vờ như không nghe thấy gì.
“Em cứ như thế này thì muốn vào khoa chính quy cũng khó, giờ đang học lớp 11 rồi em không lo lắng sao?”
“Hứa Ân Lâm.” Hứa Trường Khê đặt thìa xuống, thìa sứ chạm vào thành bát phát ra âm thanh chát chúa.
“Anh chỉ lớn hơn tôi có ba phút thôi.” Cậu ta ngẩng đầu nhìn người trước mặt, ánh mắt đầy chán ghét: “Anh có thể đừng lúc nào cũng giở giọng điệu bề trên để nói chuyện với tôi được không? Anh quản được tôi sao?”
“Anh đừng xen vào.”
“Vậy anh hỏi em.” Hứa Ân Lâm thở dốc, đè nén cơn giận đang dâng trào, bình tĩnh hỏi: “Mẹ biết chúng ta ở trường giả vờ như không quen biết, mẹ hỏi anh tại sao, vậy anh nên trả lời mẹ như thế nào?”
“Thì anh cứ nói thật thôi.” Hứa Trường Khê thản nhiên nói: “Là chủ ý của tôi, là tôi làm.”
“Tại sao?”
“Chả tại sao cả.”
Hứa Ân Lâm nhìn chằm chằm vào em trai, nắm chặt tay thành nắm đấm rồi lại từ từ buông ra.
“Chẳng lẽ anh làm em mất mặt à?”
Không khí yên tĩnh vài giây, Hứa Trường Khê cụp mắt xuống nói: “Phải, anh làm tôi thấy rất mất mặt.”
“Dcm.”
Trong trí nhớ của Hứa Trường Khê, đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy Hứa Ân Lâm chửi thề. Nếu thiên thần và ác quỷ luôn xuất hiện thành cặp thì rõ ràng Hứa Ân Lâm từ nhỏ đã là good boy, được thầy cô yêu quý, cha mẹ hài lòng, bạn bè họ hàng hết lời khen ngợi.
Cậu ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, phản ứng đầu tiên không phải là tức giận mà là ngạc nhiên. Hóa ra anh trai mình cũng biết chửi tục khi nóng giận.
Tuy nhiên Hứa Ân Lâm không cho cậu ta thời gian phản ứng, cú đấm bất ngờ khiến Hứa Trường Khê tối sầm mặt mũi, cậu ta hít một hơi rồi hét lên thất thanh vì đau đớn.
Tầm nhìn dần dần trở lại rõ ràng, Hứa Trường Khê ôm lấy hai má, tức giận cười lớn.
Thực ra, việc trở thành một cậu bé hư chẳng có gì sai, ít nhất cậu ta sẽ không bị thất thế trong những chuyện như đánh nhau.
Cái bát rơi xuống đất, cơm nếp bên trong đổ ra vương vãi khắp sàn nhà.
Chiếc giường trẻ em nơi họ từng ngủ chung vì sợ bóng tối đã trở thành nơi đấu tay đôi. Hứa Trường Khê đè vai Hứa Ân Lâm và ghìm cậu xuống không thể nhúc nhích, sau đó dứt khoát dùng đầu đập mạnh vào sống mũi anh trai.
Thời khắc dùng đầu nện vào sống mũi Hứa Ân Lâm, trong đầu Hứa Trường Khê ong lên một tiếng, rất nhiều hình ảnh hiện lên trước mắt.
“Thầy ơi, bài kiểm tra là em thật sự tự làm đấy, chúng em không lén lút đổi bài đâu ạ.”
“Ừ, lần này là anh thi trượt.”
“Được rồi, đây không phải lần đầu tiên tôi dạy song sinh, về sau đừng chơi cái trò đùa nhạt nhẽo như vậy nữa, bài của mình thì phải viết tên mình vào.”
Có lẽ từ lúc đó, Hứa Trường Khê bắt đầu ghét trường học, ghét giáo viên, ghét tất cả những gì mình và Hứa Ân Lâm phải chia sẻ, hận việc ông trời dường như đã sinh ra mình chỉ để làm nền cho một người khác thông minh đến nhường nào.
Ý nghĩ đã giúp cậu ta gắng gượng tiếp tục học hết cấp hai là “Khi lên cấp ba, mình có thể tách khỏi Hứa Ân Lâm”, nhưng rốt cuộc số phận trêu người.
“Anh có tất cả thì làm sao anh có thể hiểu được.” Hứa Trường Khê đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, không còn chút sức lực nào để đứng dậy.
“Anh không hiểu?” Hứa Ân Lâm chỉnh lại kính mắt, cười lạnh hỏi: “Còn mày thì sao? Ngoại trừ trốn chạy, mày còn có thể làm cái gì?”
Cậu chạm vào cái mũi đã mất đi tri giác của mình và nói: “Lớn từng này rồi mà chỉ biết mỗi chiêu này thôi à.”
Không rõ là năm lớp mấy hồi tiểu học, Hứa Trường Khê cũng đánh nhau với người ta và khiến một cậu bé trong lớp bị chảy máu mũi. Cha mẹ đối phương tới trường làm ầm lên nhưng Hứa Trường Khê đánh chết cũng không chịu nhận.
Cuối cùng, Hứa Minh Thăng và Đinh Lam chỉ còn cách đưa cậu đến thăm nhà người bạn kia, “Hứa Trường Khê” do Hứa Ân Lâm thủ vai đã phải cúi đầu tạ lỗi với người ta, phải hứa hẹn cam đoan ở phòng giáo viên và phải chịu sự giễu cợt khiêu khích của đối phương.
Rõ ràng là cậu không làm gì cả.
“Trường Khê, Ân Lâm.” Đinh Lam cầm khăn quàng cổ của hai anh em, đứng ở đầu cầu thang gọi lên: “Xuống đây, chúng ta về nhà.”
Hứa Ân Lâm đi xuống lầu trước bưng hai cái bát trống, Đinh Lam nhận lấy: “Ăn xong hết rồi hả?”
“Vâng.” Hứa Ân Lâm cúi đầu, lấy chiếc khăn quàng cổ quấn bừa hai vòng.
“Ra ngoài rồi hẵng choàng vào, con không thấy ngột ngạt khi ở trong phòng sao?”
Trên cầu thang có tiếng bước chân, Hứa Trường Khê đi xuống, cậu ta cũng cúi đầu.
Đinh Lam cảm thấy hai anh em đều có vẻ lấm lét, bà tiến lên hai bước, Hứa Trường Khê thấy mẹ đi tới lập tức quay mặt qua chỗ khác.
“Mặt con bị làm sao vậy?” Bà kiễng chân nhéo cằm Hứa Trường Khê, buộc cậu ta phải nhìn thẳng vào mình: “Sao lại sưng lên thế này?”
“Chẳng may bị va trúng.” Hứa Trường Khê đẩy tay mẹ ra: “Chẳng có chuyện gì đâu.”
Đinh Lam lo lắng nói: “Con va vào chỗ nào? Có đau không? Đừng để mắt bị thương, rất nguy hiểm.”
“Là con.” Hứa Ân Lâm nhướng mi: “Con đánh nó.”
Đinh Lam sững người, sau đó phát hiện sống mũi của con trai lớn cũng sưng lên, bà nhìn hai đứa con trai của mình, hỏi: “Đánh nhau à?”
Tất cả cô dì chú bác anh em họ hàng đều đã về hết. Hứa Minh Thăng đứng trong sân hút xong điếu thuốc rồi ra hiệu với họ qua cửa sổ kính sát đất: “Ra đây, về nhà thôi.”
Đinh Lam quay người lại, bình tĩnh nói: “Đi ra chào ông bà nội rồi về.”
Trên đường về nhà, trong xe yên tĩnh lạ thường. Hứa Minh Thăng uống quá nhiều, vừa lên xe đã nghệch đầu ngủ thiếp đi.
Hứa Ân Lâm và Hứa Trường Khê vẫn như cũ, mỗi người một nẻo không để ý đến nhau.
Đinh Lam ngồi ở ghế lái, lén nhìn qua gương chiếu hậu mấy lần, trong lòng tự an ủi mình rằng hai anh em có thể đánh nhau là chuyện tốt, dù sao cũng tốt hơn coi nhau như người xa lạ.
Bốn người lần lượt bước vào nhà, Hứa Ân Lâm không muốn đi cùng Hứa Trường Khê nên cố tình đi chậm lại.
“Hứa Ân Lâm.” Đinh Lam lên tiếng gọi cậu lại.
Hứa Ân Lâm cũng đột ngột dừng bước khi nhìn thấy bước đi của Hứa Trường Khê.
“Con lại đây, mẹ có chuyện muốn hỏi.”
Hứa Ân Lâm quay lại, Đinh Lam hiếm khi nói chuyện với cậu bằng giọng điệu này.
“Con ra tay trước?”
“Vâng.”
“Hai đứa cũng lớn rồi, nếu có mâu thuẫn gì, mẹ tin cả hai có khả năng tự mình giải quyết nên mẹ không muốn can thiệp quá nhiều. Nhưng không khí trong nhà cứ thế này mãi, mẹ và bố con cảm thấy không thoải mái.” Đinh Lam thở dài: “Con là anh…”
“Ra trước có ba phút thì là anh cái gì ạ.” Hứa Ân Lâm cũng đang kìm nén bực bội trong lòng, nói xong liền rời đi.
Hứa Minh Thăng cầm ly nước từ trong bếp đi ra, sau khi ngủ trên xe, ông cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, ngáp dài hỏi vợ: “Hai anh em nó cãi nhau à?”
Đinh Lan sắc mặt u ám: “Đánh nhau rồi.”
Hứa Minh Thăng thổi vào miệng cốc, hỏi: “Đứa nào thắng?”
Đinh Lam quay đầu nhìn chồng, giơ chân đá ông một cái.
Nước nóng trong cốc tràn ra mu bàn tay, Hứa Minh Thăng đau đớn thở dốc: “Nóng, nóng, nóng.”
Tuần sau là sinh nhật âm lịch của hai anh em, cũng gần cuối năm rồi. Đinh Lam vốn định mời họ hàng và bạn bè đến nhà ăn cơm.
“Quên đi, chúng ta tự sống cho mình trước.” Bà tức giận khi nghĩ đến hai khuôn mặt bầm tím đó: “Hồi nhỏ thì không đánh. Giờ 17, 18 rồi lại bày đặt đánh với chả nhau, không thấy xấu hổ à?”
“Tuổi dậy thì mà, đây là chuyện bình thường.” Hứa Minh Thăng an ủi vợ: “Không sao đâu. Đợi khi cả hai chúng ta chết hết, hai đứa nó sẽ biết đối tốt với nhau thôi.”
Đinh Lam: “…”
“Ông có tin là giờ tôi sẽ đấm cho ông một phát không?”
Kết hôn nhiều năm, Hứa Minh Thăng biết Đinh Lam bề ngoài mềm yếu bên trong mạnh mẽ, tin rằng vợ sẽ thực sự làm như vậy, ông vội đặt cốc xuống, lập tức bỏ chạy: “Tôi đi tắm đây.”