• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù đang trong kỳ nghỉ đông, Dương Nam Thanh cũng không để mặc cho Hạ Xán ngủ đến trưa.

Đúng bảy giờ sáng, cửa phòng của Hạ Xán bị đẩy ra như ngày thường, người mẹ cần cù chịu khó của cô nàng cầm chổi đi vào gọi: “Dậy đi, bữa sáng sắp xong rồi.”

Hạ Xán buồn ngủ đến không mở mắt nổi, lẩm bẩm: “Con muốn ngủ.”

“Dậy ăn rồi ngủ tiếp.” Dương Nam Thanh thẳng tay vén chăn lên nói: “Mau lên, cả buổi sáng không ăn gì sẽ không tốt cho dạ dày.”

Lại là cháo trắng với dưa muối. Hạ Xán ngáp ngủ ngồi xuống bàn ăn, bưng bát lên húp một ngụm nước cháo.

“Mẹ đã lột vỏ cho con rồi, nhớ ăn nhé.”

“Vâng.”

Dương Nam Thanh mặc áo khoác, đứng ở cửa lớn tiếng nói: “Buổi trưa con tới chỗ bà ngoại ăn cơm, mẹ đi làm đây.”

“Vâng.”

Nghe thấy tiếng khóa cửa, Hạ Xán lập tức đặt bát xuống.

Cô nàng đứng dậy trở về phòng, trên điện thoại cạnh gối hiện lên hai thông báo mới. Sáng sớm mà cô nàng đã nhận được tin nhắn của Kiều Dạng.

Hạ Xán lại chui vào chăn, hỏi cô: Chẳng phải cậu đang ở nhà bà nội à? Dậy sớm thế?

Kiều Dạng: Đừng nhắc nữa.

Cô gửi một tin nhắn âm thanh, trong đó là những tạp âm lộn xộn nghe như đang ở công trường xây dựng.

Hạ Xán: Cái gì thế?

Kiều Dạng: Có vẻ như một điểm nghỉ dưỡng nào đó đang được xây dựng ở đây, nghe nói là một hạng mục quan trọng của chính phủ, ngày nào cũng khởi công từ sáng sớm, ồn lắm.

Hạ Xán: Vậy cậu về đây đi.

Kiều Dạng: Bố tớ nói dạo này ông bận, không có thời gian đến đón tớ.

Kiều Dạng sau đó lại nhắn tiếp: Hay là cậu đến đón tớ nhé?

Hạ Xán tưởng cô chưa tỉnh ngủ nên mê sảng: Chị hai, em làm sao đến đón chị?

Kiều Dạng: Ở đây cũng có xe khách về thành phố.

Hạ Xán thừa nhận mình có hơi dao động.

Ờ ha, hình như cũng không phải là không đi được?

Khi cô ấy đến cổng thôn Khê Thủy thì đã là buổi chiều. Hạ Xán phải chuyển xe ba lần, mông cô ấy đã tê cứng.

Cô nàng đang đấm mấy cái vào lưng mình thì nghe thấy tiếng gọi “Hạ Xán!” rất vang dội từ xa.

Kiều Dạng mặc bộ đồ ngủ nhung san hô màu hồng lao thẳng về phía Hạ Xán với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Khoảng một giờ trước Hạ Xán mới nhận ra có gì đó sai sai, cô ấy hỏi Kiều Dạng: “Sao cậu không tự mình bắt xe khách về?”

Kiều Dạng cười ngoác đến mang tai: “Làm sao mà tớ biết là cậu sẽ tới thật cơ chứ? Tớ chỉ nói đùa vậy thôi.”

“…”

“Tớ có cảm giác mình bị lừa.”

“Đi thôi.” Kiều Dạng nắm lấy cổ tay Hạ Xán, kéo cô nàng vào trong, “Hôm nay bà nội tớ làm chả giò.”

“Có đồ ngọt không?”

“Có, có bánh đậu, chuối tiêu.”

Ông nội ra ngoài chơi bài, Kiều Dạng dẫn Hạ Xán vào nhà, giới thiệu bạn với bà nội đang bận rộn bên bếp núc: “Đây là bạn học của con, Hạ Xán.”

“Bà nhớ mà, hai đứa đã thân với nhau từ hồi nhỏ.”

Hạ Xán mỉm cười gọi bà: “Cháu chào bà.”

“Bọn con lên tầng đây ạ.”

“Ừ, muốn ăn gì thì nói với bà.”

“Dạ.”

Hạ Xán vừa đi vừa nhìn một lượt lên cầu thang: “Ở đây hơi bị đẹp đấy, là một biệt thự mini.”

“Ừ.” Kiều Dạng bước lên bậc thang cuối cùng: “Lối này.”

Những ngôi nhà trong thôn đều do mỗi hộ tự xây trong hai năm qua, Kiều Khải đã cho người sửa sang, sàn nhà đều được lát mới.

Hạ Xán đi trúng cái xe khách chạy như ăn cướp, lưng cô ấy đau nhức, vừa vào phòng liền ném mình lên giường Kiều Dạng.

Cô nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Công trường này ồn ào thật đấy.”

“Thì đó.” Kiều Dạng đặt túi đồ ăn vặt lên bàn cạnh giường, hỏi bạn: “Cậu muốn ăn gì? Quầy bán quà vặt ở đây có rất nhiều thứ mà tớ từng ăn khi còn nhỏ.”

Hạ Xán chống tay lên đầu, nhìn chung quanh rồi nói: “Cậu sống ở đây đúng là thoải mái dễ chịu.”

“Xì.” Kiều Dạng ném cho bạn một gói ô mai.

“Tớ kể cho cậu nghe.” Cô quỳ ở mép giường, vỗ vai Hạ Xán, nói với vẻ phấn khởi: “Trong trấn này có quán trà sữa!”

“Thật không?”

“Thật, mới khai trương luôn.” Kiều Dạng cầm lên một chiếc Ferrero Rocher: “Lát nữa tớ lái xe điện chở cậu đi.”

Hạ Xán dang rộng vòng tay nằm xuống, hỏi cô: “Khi nào thì công trường bắt đầu?”

Kiều Dạng nói: “Tầm tám, chín giờ, trời tối sẽ ngừng làm việc. Ông nội tớ nói sắp đến Tết Nguyên Đán nên chắc họ cũng sắp nghỉ rồi.”

Hạ Xán chớp hàng mi, trong lòng lập tức nảy ra một ý nghĩ, hỏi Kiều Dạng: “Hay là tớ ở lại đây với cậu?”

“Cậu chắc chứ? Ở đây không được ngủ nướng đâu.”

“Cậu nghĩ ở nhà thì tớ có thể ngủ sao?” Hạ Xán cười lạnh: “Mẹ tớ mỗi ngày đều vào phòng tớ lúc bảy giờ để đánh thức tớ dậy.”

“Dậy sớm thế làm gì? Cậu còn phải học bù trong kỳ nghỉ đông?” Kiều Dạng nói rồi cắn một miếng sô cô la.

“Gọi tớ dậy ăn sáng chứ sao. Thà bắt tớ dậy ăn sáng rồi ngủ còn hơn để tớ ngủ đến tự tỉnh.”

“Bà nội tớ cũng như vậy.” Kiều Dạng ném điều khiển TV cho cô ấy: “Muốn xem TV thì cậu tự bật lên nhé.”

Hạ Xán nhìn cô đứng dậy ngồi vào chiếc bàn nhỏ, thở dốc vì ngạc nhiên, hỏi: “Đừng nói là cậu định học bài đấy nhá?”

“Đúng vậy.” Kiều Dạng đeo tai nghe vào: “Tớ còn phải làm hai câu hỏi cuối cùng của đề Vật lý, sắp xong rồi.”

Hạ Xán choáng váng. Người bạn tốt từng cô vui chơi thâu đêm suốt sáng mỗi kỳ nghỉ giờ đã hoàn toàn đổi thay.

“Bạn à, cậu thực sự làm tớ không nhận ra nữa.”

“Cậu có mang theo sách không?” Kiều Dạng giơ vở bài tập lên nhìn lại: “Tớ có thể cho cậu mượn hai bộ đề Hóa và Lý.”

“Cám ơn.” Hạ Xán từ trong túi móc ra điện thoại di động. Trước khi đi cô nàng còn nói muốn đi thăm Kiều Dạng, nhưng lại không nói sẽ tới thôn Khê Thủy, càng không nói sẽ ở lại đây hai ngày. Cô ấy đoán Hạ Phong Minh và Dương Nam Thanh sẽ không đồng ý, nhưng biết sao giờ mình đã ở đây rồi.

Tin nhắn được gửi đi chưa đầy một phút, Dương Nam Thanh đã gọi điện đến ngay.

Hạ Xán đứng dậy, đưa điện thoại cho Kiều Dạng.

“A lô, cháu chào cô.”

“Dạ.”

“Ở đây thoải mái lắm cô, không phiền gì đâu ạ.”

“Vâng.”

Sau khi cúp máy, Kiều Dạng trả lại điện thoại cho Hạ Xán, nói: “Mẹ cậu nói cuối tuần sẽ tới đón cậu.”

“Yes!” Hạ Xán nhảy trở lại giường.

“Tớ làm bài đây.”

“Cậu làm đi.”

Kiều Dạng nhét nửa miếng sô cô la còn lại vào miệng, cầm bút lên, dồn hết sự tập trung vào bài tập.

Cô không giỏi các môn như Hóa Lý Sinh Địa. Mặc dù kỳ thi tổ hợp chỉ để đánh giá năng lực nhưng một điểm A trong bài thi sẽ được cộng một điểm cho kỳ thi Đại học, và bốn điểm A sẽ có giá trị năm điểm.

Theo kết quả của mấy kỳ thi trước, Kiều Dạng không thể đảm bảo sẽ đạt điểm A ở bất kỳ môn học nào, nên cô chỉ biết cố gắng hết sức để liều một phen.

Suy cho cùng, đối với kỳ thi tuyển sinh đại học có tính cạnh tranh cao, dù chỉ là một điểm cũng quý giá.

Sau khi làm xong các câu hỏi thực tế, Kiều Dạng kiểm tra đáp án và tự mình sửa lại. Có một câu hỏi về lò xo Vật lý mà cô đã chọn sai.

“Hạ.” Kiều Dạng quay người lại, phát hiện Hạ Xán đã ngủ từ lúc nào, cô nuốt chữ sau vào, cầm điện thoại lên.

Người tích cực nhất trong nhóm nhỏ luôn là Mạc Tri. Cậu ta là người nói nhiều cả ngoài đời lẫn trên mạng.

Kiều Dạng đăng câu hỏi lên nhóm và hỏi họ: Ai có lòng giúp tớ tìm ra lý do tại sao câu này lại chọn C được không?

Mạch Sơ dạo này không biết đang bận việc gì, mấy ngày nay không thấy cô bạn xuất hiện, Hàng Dĩ An cực lực lên án hành vi hiếu học của cô, chỉ có Trần Thiên Cù trả lời: Để tôi xem.

Mạc Tri: Duma, ai đang thảo luận bài tập trong nhóm vậy?

Mạc Tri: Bà có biết bây giờ đang là kỳ nghỉ đông không vậy?

Kiều Dạng: Sorry nhé.

Trần Thiên Cù: Tôi sẽ nhắn riêng cho cậu.

Kiều Dạng nhanh chóng nhận được một sơ đồ trình tự, cô dùng bút chống cằm đọc kỹ, nhưng Trần Thiên Cù viết quá ngắn gọn, cô chỉ hiểu được một phần.

Có lẽ vì cô không trả lời nên Trần Thiên Cù lại gửi một tin nhắn thoại, cậu nói: “Vào thời điểm tới hạn, lực đàn hồi của a đối với b tương đương với lực đàn hồi của b đối với a, bằng 0. Gia tốc cũng vậy. Lực đàn hồi của lò xo phải bằng MA cộng MG chứ không thể bằng 0 được.”

Bây giờ suy nghĩ đã thông thoáng hơn, Kiều Dạng gật đầu và trả lời: Tôi hiểu rồi! Cảm ơn!

Hạ Xán ở lại thôn Khê Thủy bốn ngày, Kiều Tịch sau khi vào đại học rất ít về, Kiều Dạng cũng chỉ đến ở mấy ngày vào mỗi dịp lễ Tết. Có hai đứa trẻ khiến nhà cửa trở nên náo nhiệt, ông bà nội không đành lòng để cô ấy đi.

Hạ Xán cũng vui không muốn về. Nếu ngày mai không có lễ giỗ tổ ở nhà, thì cô nàng đã định đợi đến đêm Giao thừa mới về.

“Rảnh lại ghé chơi nhé.”

Dương Nam Thanh cười đáp lại: “Dạ, mấy ngày nay làm phiền ông bà rồi.”

Xe chạy không bao lâu, Kiều Dạng nhận được tin nhắn thoại của Hạ Xán.

[Tại sao đường về nhà mà tớ lại cảm thấy nặng nề hơn cả đường đến trường?]

[Tớ không muốn về, không muốn về, không muốn về đâu.]

Kiều Dạng ngồi trên bậc thềm, gõ chữ trả lời: Bà tớ lại đang nói chuyện với ông nội về mẹ tớ.

Hạ Xán: Nói gì?

Kiều Dạng: Thấy nhà cậu ba người vui vẻ, bà tớ lại bắt đầu nói mẹ tớ vô trách nhiệm.

Hạ Xán: Mẹ cậu cũng không làm gì sai mà, chẳng lẽ trách cô ấy đã bỏ chồng bỏ con sao?

Kiều Dạng: Bà nội tớ nghĩ như vậy đấy.

Dưới lầu thỉnh thoảng lại có tiếng trò chuyện, Kiều Dạng nghe mà phiền lòng, cô đứng dậy trở về phòng.

Hạ Xán lại hỏi cô: Khi nào cậu về?

Kiều Dạng: Mùng một Tết. Đêm 30, bố tớ sẽ về ăn cơm. Mùng hai chắc là phải về nhà ngoại rồi.

Hạ Xán: Mẹ tớ hỏi mấy ngày nay tớ không đọc sách à.

Hạ Xán: Phiền quá đi mất, tớ bắt đầu muốn về trường đi học rồi đấy.

Kiều Dạng cũng thấy đồng cảm: Đúng đó, khai giảng đi!

Năm nay cô vào lớp chọn lại còn nhận được giấy khen học sinh ba tốt. Phong bao lì xì mà Kiều Khải cho cô cũng nhiều gấp đôi.

Đêm giao thừa, Kiều Tịch gọi video cho cô, Kiều Dạng nhìn biển trời xanh sau lưng chị, đỏ mắt vì hâm mộ.

“Sao rồi? Trong thôn có náo nhiệt không?”

“Náo nhiệt, náo nhiệt xỉu luôn.”

Những ngày này công trường đóng cửa nghỉ Tết. Song, Kiều Dạng vẫn không được ngủ nướng, bọn trẻ trong làng ồn ào từ sáng đến tối, cửa kính đã không ít lần chịu tiếng pháo nổ lách tách từ bọn chúng.

“Lì xì thì sao, em nhận được bao nhiêu rồi?”

“Không nhiều, chỉ có ông bà nội với bố cho thôi.”

Kiều Tịch gật đầu, nói với cô: “Tiền thì em tự cất đi, khi về chị sẽ giúp em gửi vào thẻ.”

“Em biết rồi.”

“Tiểu Kiều.” Ngô Hạo ôm Kiều Tịch chen vào khung hình, vẫy tay chào cô: “Chúc mừng năm mới nhé.”

Kiều Dạng cong môi cười: “Năm mới vui vẻ ạ.”

Kiều Tịch nói: “Hai người bọn chị đi ăn tối đây.”

“Dạ, bái bai.”

Kiều Dạng đặt điện thoại xuống, mở QQ thì thấy mọi người trong nhóm đều đang tag mình.

Nhìn thấy “Hahahahahahaha” tràn ngập trên màn hình, cô thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên gửi tin nhắn hỏi: Gì đây?

Mạc Tri là người đầu tiên trả lời: Nhìn phía trên, cậu đang nở hoa kìa.

Kiều Dạng lướt qua lịch sử trò chuyện, phát hiện Hàng Dĩ An mấy phút trước đã gửi video bắn pháo hoa.

Cô bấm vào đó với đầy chấm hỏi trong đầu, sau đó rốt cuộc Kiều Dạng cũng biết họ đang cười cái gì.

Chú lợn Peppa màu hồng ở giữa màn hình đang quay và phun tia lửa ra mọi hướng, trong video còn có một câu của Hàng Dĩ An: “Nhìn kìa, Kiều Dạng!”

Kiều Dạng không nói nên lời: Cái trò đùa này các cậu còn định dùng bao nhiêu năm nữa?

Trần Thiên Cù lập tức theo sau phụ họa: Đúng vậy, nhàm chán.

Mạch Sơ cũng bắt chước theo cậu: Đúng vậy, nhàm chán.

Lúc này mọi người lại phấn khích tát nước theo mưa, để bốn chữ trên lấp đầy màn hình.

“Tiểu Dạng, con gọi điện xong chưa?” Bà nội gọi cô xuống lầu: “Mau xuống ăn cơm đi.”

“Con xuống đây.” Kiều Dạng tắt điện thoại, bỏ vào túi.

Mãi cho đến khi Kiều Khải hỏi cô: “Cười gì thế? Trông con có vẻ vui lắm.” Kiều Dạng mới chợt nhận ra mình vẫn đang cười ngây ngô.

Cô lấy lại vẻ bình tĩnh như thường, cầm chiếc đũa bên cạnh lên nói: “Không có gì đâu ạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK