“Tớ hỏi cậu!”
“Tớ hỏi cậu!”
Kiều Dạng sửng sốt: “Cậu muốn hỏi cái gì?”
Hạ Xán buông tay xuống: “Cậu nói trước đi.”
“Hứa Trường Khê có tới tìm cậu không?”
“Sao cậu biết?” Hạ Xán nhặt chiếc túi nhựa trong giỏ xe lên, “Cậu ấy đến trả quýt cho tớ.”
Kiều Dạng cau mày hỏi: “Quýt? Cậu đưa quýt cho cậu ta khi nào?”
“Vào thứ Bảy, đã nhận lỗi thì cũng nên đền bù một chút chứ.”
“Vậy cậu ta trả lại cậu làm gì?”
“Hứa Trường Khê nói chuyện về chân của cậu ấy không liên quan đến tớ, đó là bệnh cũ, cậu ấy bảo tớ đừng bận lòng.” Kỳ thật Hạ Xán biết rõ, cho dù va chạm ngày đó không phải mình chủ đích gây ra nhưng với lực tác động mạnh như vậy, không tổn thương xương cốt thì cũng trầy da xước xát, đối phương có lẽ nói điều này để mình không cảm thấy tội lỗi.
“Thế thì tốt.” Kiều Dạng thở dài một hơi: “Làm tớ sợ muốn chết.”
Hạ Xán nhét quả quýt vào trong tay cô: “Cho cậu nè, ăn đi.”
“Vậy vừa rồi cậu muốn hỏi gì tớ?” Kiều Dạng móc túi nhựa lên cổ tay.
“À đúng rồi.” Hạ Xán bước chậm lại, “Tớ hỏi cậu, Hứa Ân Lâm và Hứa Trường Khê có quan hệ gì?”
“Hứa Ân Lâm là ai?”
“Đó là nam sinh đã phát biểu trên sân khấu ngày hôm qua, ở ban Tự nhiên.”
“À.” Kiều Dạng đã nhớ ra, “Cậu ta với Hứa Trường Khê có quan hệ gì sao?”
“Tớ không biết, cho nên mới hỏi cậu.” Hạ Xán bối rối suốt buổi chiều, “Người nói chuyện với tớ hôm thứ Bảy là cậu ấy, không phải Hứa Trường Khê hôm nay đến gặp tớ.”
“Chà?” Kiều Dạng chống cằm suy đoán: “Hai người đều họ Hứa, anh em họ? Nhưng tớ chưa từng nghe nói Hứa Trường Khê có người thân học cùng trường.”
“Có lẽ thế.”
“Tớ đã nói người bọn mình nhìn thấy ngày hôm đó không phải là Hứa Trường Khê, tóc của cậu ta đâu có dài đến vậy.”
Hai người đi đến cổng trường, Hạ Xán dừng lại, hỏi: “Mẹ cậu đến đón à?”
“Ừ.” Kiều Dạng hơi mệt mỏi khi nhắc đến chuyện này, mấy ngày nay cô đã tích lũy rất nhiều chuyện để chia sẻ với bạn thân, nhưng hôm nay lại không có cơ hội.
“Vậy tớ về trước.” Hạ Xán lên xe đạp.
“Được rồi bái bai.”
“Bye.”
Rất nhiều phụ huynh tụ tập quanh cổng trường, Tô Đồng đang đứng cạnh bồn hoa.
“Ở đây.” Bà mỉm cười vẫy tay.
Kiều Dạng đi về phía bà, gọi: “Mẹ.”
“Đói không con? Trên đường mẹ đã mua bánh mì, lấy cho con một cái ăn tạm nhé?”
“Về nhà rồi ăn sau ạ.”
Tô Đồng nhận lấy tập tài liệu, hỏi: “Vừa rồi người nói chuyện với con là Xán Xán à?”
“Vâng.”
“Con bé tự đi xe về à?”
“Vâng, dù sao cũng không xa lắm.”
“Bình thường con đi đứng thế nào? Chị con luôn là người đưa đón con à?”
“Thỉnh thoảng con sẽ đi về cùng Hạ Xán.”
Tô Đồng gợi ý: “Hay là mẹ mua cho con một chiếc xe đạp? Đi học về cũng có thể tập thể dục.”
Kiều Dạng dừng bước rồi nói: “Con không đi được xe đạp, mẹ quên rồi sao?”
“Ờ, đúng nhỉ.” Tô Đồng cười nhẹ, “Lúc nhỏ bị bố làm ngã một lần, nên con cũng không dám đi xe nữa.”
“Khi nào có thời gian thì để Xán Xán dạy cho, ngồi trong lớp cả ngày rồi, có cơ hội vận động nhiều hơn là tốt.”
“Chuyện đó nói sau đi ạ.”
“Mẹ vừa nghe một cặp phụ huynh đứng bên nói đồ ăn ở căn tin không ngon, họ đều tự mình nấu đồ ăn mang đến. Hay là mẹ nấu cơm cho con nhé? Ngày mai con muốn ăn gì?”
Kiều Dạng không trả lời, chỉ hỏi bà: “Mẹ không đi làm à?”
“Tuần này mẹ xin nghỉ phép.” Tô Đồng nắm tay con gái: “Mẹ vừa giải quyết xong một vụ án lớn, cũng nên nghỉ phép chứ. Cuối tuần chị con sẽ về. Gần đây thời tiết rất đẹp. Chúng ta đi leo núi nhé?”
“Thứ Bảy và Chủ Nhật còn phải học bù, con không có thời gian.”
“Ồ, cũng phải.” Tô Đồng lại hỏi: “Kỳ nghỉ Quốc khánh thì thế nào? Con có muốn ra ngoài chơi không?”
Kiều Dạng không thấy hào hứng: “Nói sau ạ, con không biết trường học sẽ cho nghỉ được bao nhiêu ngày.”
Tô Đồng cũng cảm nhận được thái độ lạnh lùng của con gái, nghĩ Kiều Dạng chắc hẳn đã mệt mỏi sau một ngày dài đi học nên bà không nhiều lời.
Trong xe trở nên im ắng, người dẫn chương trình của đài phát thanh buổi tối đang đọc thư của bạn nghe đài. Kiều Dạng quay đầu ra cửa sổ nhẹ nhàng thở ra.
Trông sao trông trăng, thứ Bảy cuối cùng cũng đến. Cậu học sinh trực nhật ném khăn lau vào hộp đựng trên bục giảng, ánh nắng tràn vào phòng, bụi bay mù mịt.
Nghĩ tới hôm nay Kiều Tịch sẽ trở lại, Kiều Dạng không khỏi vừa ngâm nga vừa thu dọn cặp sách.
“Mạc Tri, Hứa Ân Lâm đang tìm cậu.”
Kiều Dạng quay lại và thấy Hứa Ân Lâm đang đứng ở cửa sau lớp học của họ, trước đây cô không để ý, nhưng bây giờ cô thấy người này trông hơi giống Hứa Trường Khê, chỉ là gọng kính trên sống mũi khiến Hứa Ân Lâm nhã nhặn hơn.
“Mạch Sơ.”
“Ơi?”
Kiều Dạng hạ giọng hỏi: “Cậu có biết Hứa Ân Lâm không?”
“Biết chứ, hồi trước hai lớp cạnh nhau mà.”
“Cậu ta và Hứa Trường Khê lớp 11/5 có quan hệ gì không?”
“Chuyện đó tớ không biết.” Mạch Sơ vác cặp sách lên vai, “Cậu phải hỏi hội Trần Thiên Cù, đám con trai chắc cũng quen với cậu ta.”
Kiều Dạng lại đưa mắt nhìn về bàn phía sau, nhìn Trần Thiên Cù hỏi: “Cậu có quen Hứa Ân Lâm không?”
“Có nói chuyện vài lần.”
“Vậy cậu ta cùng Hứa Trường Khê có quan hệ gì sao?”
“Tôi không biết. Cậu phải hỏi Mạc Tri. Cậu ấy và Hứa Ân Lâm cùng học lớp đào tạo nâng cao.” Trần Thiên Cù đứng dậy khỏi ghế: “Cậu quan tâm đến chuyện này làm gì?”
Kiều Dạng ngước mắt nhìn theo, cô ngẩng lên lắc đầu: “Có gì đâu, tôi hỏi vậy thôi.”
“Tôi đi trước nhé, tạm biệt.” Mạch Sơ vẫy tay chào hai người.
“Tạm biệt.”
Về đến nhà, Kiều Dạng cầm điện thoại di động chờ đợi cuộc gọi của Kiều Tịch. Sáu giờ mười lăm, cuối cùng cô cũng nhận được tin nhắn từ Kiều Tịch: Chị về rồi, mở cửa đi.
Cô xỏ dép chạy ra khỏi phòng, Tô Đồng nghe thấy tiếng động, bước ra từ phòng làm việc, hỏi: “Chị con về rồi sao?”
“Vâng.” Kiều Dạng mở cửa, Kiều Tịch đã đứng chờ ở ngoài.
“Đồ đạc đâu?” Chị đưa tay về phía Kiều Dạng, “Thay giày rồi đi thôi.”
“Đã về rồi à?” Tô Đồng giữ lại: “Mẹ con mình cùng nhau ăn tối nhé.”
“Không được, con phải về thu dọn đồ đạc.” Kiều Tịch đứng ở cửa không đi vào, chị nhìn Kiều Dạng, nói: “Đi thôi.”
Kiều Dạng gật đầu rồi quay vào nhà lấy cặp sách.
Khi cô trở ra, Tô Đồng và Kiều Tịch vẫn đang giằng co, vẻ mặt cả hai đều không vui.
“Kiều Kiều, em xuống dưới nhà trước đi. Mẹ và chị có chuyện muốn nói.”
Kiều Dạng liếc nhìn Kiều Tịch, chị lạnh mặt đưa chìa khóa xe cho cô rồi nói: “Em lên xe trước đi.”
“Vâng.” Kiều Dạng cầm chìa khóa xe đi vào thang máy trước.
“Không nhắc tới chuyện bà nội hai đứa luôn nói xấu sau lưng mẹ, con có thể đừng đối xử với mẹ như kẻ thù được không? Em gái sẽ học theo con, thái độ đối với mẹ càng ngày càng tệ, bình thường cơ hội gặp mặt đã không nhiều, mẹ thực sự đang cố gắng để thân thiết với các con hơn đó.”
“Mẹ trách con vì không thể thân thiết với con bé? Sao mẹ không tự trách mình vì đã không cần nó?”
“Sao con có thể nói mẹ không cần con bé?” Giọng của Tô Đồng trở nên chói tai, “Từ bỏ quyền nuôi con tức là không cần con nữa? Vậy ai đã chăm sóc nó từ khi sinh ra đến tiểu học? Tôi khổ cực ở nhà họ Kiều mấy người gần hai mươi năm, tôi đã nhận được cái gì chứ?”
Kiều Dạng nghe thấy Tô Đồng nghẹn ngào.
“Tôi và bố chị tốt nghiệp cùng năm, rồi cùng nhau đi làm, tôi có gì kém ông ta? Tại sao ông ta lại đạt được hợp tác sớm hơn tôi? Chị bảo tôi không cần em gái chị? Vậy bố chị thì sao? Ông ta lấy sự nghiệp làm trọng thì gọi là trụ cột của gia đình, tôi chăm chỉ vì sự nghiệp của mình thì gọi là bỏ rơi con gái? Vậy tôi không cần kiếm tiền sao?”
“Vậy là lỗi của con sao?” Kiều Tịch im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng: “Là con ép mẹ sinh em sao? Mẹ lúc nào cũng chỉ biết đến em. Đừng quên rằng mẹ không chỉ là mẹ của Kiều Dạng, mẹ còn là mẹ của con.”
Cuộc trò chuyện đột ngột kết thúc, Kiều Dạng cuống quýt giơ tay ấn số tầng 1 trên tấm bảng đi xuống.
Thang máy xuống nhanh, bên tai vang lên tiếng ù ù, cô ấn vào lồng ngực ngột ngạt chỉ muốn nhanh chóng thoát ra.
Kiều Dạng lên xe không lâu thì Kiều Tịch cũng đến, cô đưa chìa khóa xe cho chị, Kiều Tịch cười hỏi: “Em đói không? Trên đường về chị em mình mua một ít KFC mang về nhà được không?”
“Được ạ.”
Kiều Tịch vươn tay với tới túi giấy ở ghế sau: “Đây, quà sinh nhật.”
“Em có quà cơ ạ?” Kiều Dạng mỉm cười: “Là cái gì vậy chị?”
“Em tự mở ra xem đi.” Kiều Tịch cầm vô lăng đạp ga: “Sô cô la là lão Ngô mua cho em.”
“Cảm ơn anh rể.” Kiều Dạng lại từ trong túi lấy ra một vật khác: “Đây là cái gì vậy chị? Máy ảnh à?”
“Ờ, máy ảnh phim, vốn dĩ chị muốn tặng em một chiếc Polaroid. Nhưng lại nhìn thấy cái này ở chợ, chị nghĩ nó cũng rất đẹp.”
Kiều Dạng đã nói muốn có một chiếc máy ảnh Polaroid từ lâu rồi, cô nhìn chiếc máy ảnh cổ điển trong tay, tâm trạng lúc này giống như một giấy gói kẹo nhàu nát hơn là vui mừng.
“Cảm ơn chị.”
Kiều Tịch nói: “Ông chủ nói đây là máy ảnh ngắm và chụp[16], cách sử dụng rất đơn giản, bên trong đã cho phim mới vào rồi.”<code>[16]Máy ảnh ngắm và chụp còn được gọi là máy ảnh hạng nhẹ và hoàn toàn tự động, là máy ảnh tĩnh (phim hoặc kỹ thuật số) dễ vận hành và được thiết kế dành cho những người không chuyên. Chỉ cần hướng ống kính vào đối tượng và nhấn nút chụp, máy ảnh sẽ tự động hoàn thành các bước còn lại. Loại máy ảnh này thường có ống kính cố định và chức năng lấy nét tự động. Nút chụp thường có thiết kế hai giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên là để lấy nét tự động và đo sáng, giai đoạn thứ hai là công tắc màn trập.</code>Kiều Dạng đưa máy ảnh lên mắt, chĩa ống kính vào dãy đồ trang trí trước mặt, nheo mắt trái rồi nhấn nút chụp.
Kiều Tịch quay sang nhìn em gái: “Đèn trong xe tối quá, không chụp được ảnh phải không?”
“Em thử xem thế nào thôi.”
“Một cuộn hình như có mấy chục tấm. Sau khi chụp xong, em đưa máy ảnh cho chị, chị sẽ tìm cửa hàng giúp em rửa ảnh.”
“Dạ.”
Thời tiết càng ngày càng có dấu hiệu của mùa thu, gió đêm mát mẻ, hoàng hôn như khói bay giữa trời.
Buổi tối tự học bắt đầu được mười phút, Kiều Dạng ngơ ngác nhìn bầu trời hồng tím ngoài cửa sổ.
“Đẹp quá.” Mạch Sơ ở bên cạnh cũng cảm thán, “Đáng tiếc không mang theo điện thoại di động, thật là muốn chụp lại.”
Kiều Dạng hai mắt sáng lên, cô thò tay vào cặp lấy ra chiếc máy ảnh mới nhận được ngày hôm qua: “Tớ có mang theo máy ảnh nè!”
Mạch Sơ lập tức đứng dậy nhường chỗ cho cô, nói với vẻ hưng phấn: “Cậu mau chụp đi!”
Kiều Dạng đặt tay lên bệ cửa sổ, trên nóc tòa nhà giảng dạy đã có bóng trăng mờ nhạt. Một vài con chim sẻ vỗ cánh bay qua ống kính, cô nhắm ngay khoảnh khắc ấy và nhấn nút chụp.
“Lên hình chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Kiều Dạng trở lại chỗ ngồi, giơ máy ảnh lên hỏi Mạch Sơ: “Tớ chụp cho cậu một tấm nhé?”
“OK.” Mạch Sơ giơ tay và cười rạng rỡ trước ống kính.
Cô gái trong ảnh buộc tóc đuôi ngựa cao và có lúm đồng tiền ở hai bên má khi cười, dường như Mạch Sơ luôn tràn đầy năng lượng. Kiều Dạng nhìn cô bạn qua ống kính, tay nhấn nút chụp lần thứ hai trong ngày hôm nay.
“Gru tới rồi.” Không biết Hàng Dĩ An hay Trần Thiên Cù là người báo tin.
Kiều Dạng vội vàng nhét hai tay vào cặp sách, Mạch Sơ ho khan, nhặt cây bút đen trên bàn lên, giả vờ nghiêm túc làm bài.
“Dọn dẹp đồ dùng trên bàn đi.” Hồ Lượng bước vào phòng học, chạm vào công tắc trên tường để bật đèn sợi đốt ở phía trước và phía sau: “Tiết này là bài kiểm tra hàng tuần.”
Bên tai vang lên tiếng than khóc, Kiều Dạng lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong chớp mắt, bầu trời gần như tối hẳn, cô lưu luyến nhìn mặt trời lặn lần cuối.
Ở ngày thứ bảy của tuổi mười bảy, Kiều Dạng cuối cùng đã tìm thấy nguyện vọng của mình – ngủ cho đến khi tự thức giấc hoặc một lần được ngắm nhìn hoàng hôn hoàn chỉnh.
Các nam sinh ở hàng sau vẫn thích trao đổi đáp án sau khi thi xong, tất cả đều vây quanh Hàng Dĩ An và Trần Thiên Cù trong giờ giải lao. Mạch Sơ lấy tay bịt tai và hét về phía sau: “Muốn thảo luận thì ra ngoài mà thảo luận. Ai gia[17] không thích nghe mấy thứ vớ vẩn này.”<code>[17]Ai gia: cách Thái hậu hoặc Hoàng hậu tự xưng mình sau khi chồng mất trong tiểu thuyết, kịch ngày xưa.</code>Trần Thiên Cù từ trên ghế đứng dậy: “Không nói với mấy cậu nữa, tôi phải đi lấy bài thi.”
“Hả? Phải kiểm tra cả Ngữ văn à?”
“Đương nhiên, nhưng hôm nay không cần viết văn.”
“Như thế còn được.”
Trần Thiên Cù mỉm cười, bổ sung nửa câu sau: “Buổi tự học tối mai phải tự viết.”
“Trời ơi.” Mạc Tri ngã ngửa vào trong lòng Lư Dịch Huy: “Giết tôi đi.”
Mạch Sơ mở sách Ngữ văn ra, muốn ôn lại nhanh những đoạn phải học tuần này: “Ta nói chứ đáng lẽ Hậu duệ Mặt Trời phải bắn rơi ngày Chủ nhật mới đúng.”
Kiều Dạng thay bút đen bằng bút mới, chuẩn bị cho trận chiến khốc liệt tiếp theo: “Còn tớ thì nghĩ Nữ Oa[18] lẽ ra không nên tạo ra con người, và Bàn Cổ[19] lẽ ra không nên tạo ra thế giới.”<code>[18]Nữ Oa hay Nữ Oa thị, Oa Hoàng, Nữ Hi thị, tục gọi là Nữ Oa nương nương, là một thủ lĩnh thị tộc của Trung Quốc cổ đại, dần được tôn xưng là một vị nữ thần thủy tổ trong Thần thoại Trung Quốc, bà cũng có vai trò trong thần thoại Việt Nam. Đương thời bà là nữ thần thượng cổ vĩ đại nhất trong thần thoại Trung Hoa, được liệt vào trở thành một trong Tam Hoàng Ngũ Đế. Bà là em gái đồng thời cũng là vợ của Phục Hy, đứng đầu danh sách Tam Hoàng.</code><code>[19]Bàn Cổ được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc. </code>Mạch Sơ gật đầu chắc nịch: “Đồng ý.”