• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Tử Đằng, một đại minh tinh được mọi người săn đón như nữ thần giáng thế. Cô khoác trên người bộ váy lộng lẫy cùng với gương mặt nhỏ nhắn ôm trọn spotlight. Bên dưới sân khấu, hàng triệu fan cuồng gào thét tên cô.

“Chị Tử Đằng nhìn em đi!”

“Em yêu chị!”

“Nhìn em đi nữ thần ơi!”

Chỉ cần một cái nhìn của cô đã khiến họ như muốn gục ngã.

Bên cạnh sự nổi tiếng của mình, Tử Đằng còn được fan yêu thích ghép cặp với một nam minh tinh vừa mới nổi sau cô. Người đó chính là Lưu Triết, người bạn trai tin đồn.

“Tử Đằng, hôm nay em có một buổi lễ trao giải đúng không?”

“Anh sẽ có mặt cùng em chứ?”

“Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau công bố chuyện hẹn hò có được không?”

“Được, đến lúc phải cho mọi người biết tình yêu của chúng ta.”

Tử Đằng mỉm cười hạnh phúc, cúp máy.

Đó chính là cuộc đối thoại cuối cùng của cô và Lưu Triết trước khi biết bản thân bị cắm sừng.

Buổi tối hôm đó, cô mặc chiếc váy màu tím nhạt, phần lưng sau để hở. Chiếc váy ôm sát đến ngang đùi, phần còn lại xòe ra làm tôn lên dáng người thon nhỏ của cô. Khi cô đến, Lưu Triết đã ngồi sẵn ở phần ghế dành cho người nổi tiếng. Hai người mỉm cười nhìn nhau, tim cô bỗng đập nhanh, hồi hộp. Có lẽ là vì chuyện của cô và Lưu Triết sắp được công khai. Tử Đằng nhẹ nhàng đi đến ngồi bên cạnh Lưu Triết.

“Anh đến sớm vậy?”

“Anh vừa mới đến thôi. Em đi đường có mệt không?”

“Không có.”

Tử Đằng ngồi được một lúc thì Lưu Triết nhận được một cuộc gọi. Hắn nghe máy, sắc mặt có chút không tốt quay sang nói với cô vài câu, liền đứng dậy rời đi. Nhìn bóng dáng Lưu Triết rời khỏi buổi tiệc, Tử Đằng có chút lưu luyến mong rằng hắn sẽ quay trở lại trước khi buổi lễ trao giải. Bởi vì, đó cũng chính là lúc cô công bố với tất cả mọi người về tình yêu của đời mình.

Nhưng ai biết được, khi con người càng hy vọng thì điều tồi tệ luôn đến với họ.

Khi MC còn đang đọc giới thiệu về buổi lễ, Tử Đằng nhận được một cuộc gọi từ trợ lý của mình. Giọng nói gấp gáp, hoảng hốt của trợ lý làm Tử Đằng sững sốt. Tâm trí cô lúc đó trở nên trống rỗng. Mặc kệ buổi lễ còn đang diễn ra, Tử Đằng vội chạy đi khi buổi diễn vẫn đang diễn ra. Cô vừa đến nơi của cô trợ lý, nhìn thấy cô ấy đang đứng ở trước cửa phòng đợi mình. Vẻ mặt bồn chồn, lo lắng của cô ấy khiến cô càng muốn xem bên trong cánh cửa kia đang che giấu điều gì.

Tử Đằng từng bước đi đến trước cửa phòng. Cô giơ tay mình ra nắm lấy khóa cửa, khi chuẩn bị mở tung cánh cửa trong ánh mắt cô có chút do dự nhìn sang cô trợ lý. Dường như cô trợ lý cũng hiểu được nỗi lo lắng của Tử Đằng. Cô trợ lý khẽ gật đầu như tiếp thêm sức mạnh cho cô, để Tử Đằng có thêm dũng khí. Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định của một đại minh tinh. Tử Đằng nắm chặt khóa cửa, mở nhẹ.

Giây phút cô nhìn thấy mọi thứ bên trong cánh cửa, trái tim cô dường như nghe thấy một tiếng vỡ nát. Những mảnh vụn của thủy tinh liên tục khứa vào trái tim cô. Cô đứng ngây người nhìn Lưu Triết và cô gái khác ân ái trên giường. Nhưng cô gái đó cũng không phải là người xa lạ, cô ta chính là người bạn thân duy nhất trong giới showbiz luôn quan tâm đến cô.

“Ưm..đừng mà Triết Triết…”

“Ưm…ư…”

Trong cùng một lúc, cô liền bị cả hai người cô trân trọng và yêu quý nhất phản bội. Một mối tình luôn đặt hết tâm tư và sự tin tưởng, nguyện ý trao tất cả. Một tình bạn cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, cùng chia sẻ hạnh phúc trong cuộc sống. Nhưng những thứ tốt đẹp ấy giống như ánh mặt trời vào ban ngày, luôn chiếu sáng rực. Đến khi đêm xuống bóng tối sẽ bao trùm lấy tất cả, một cơn ác mộng thật sự đang diễn ra.

Trong lòng Tử Đằng trở nên trống rỗng, nước mắt vô thức lăn xuống gò má hồng hào. Cô khép cánh cửa phòng lại như khép lại cơn ác mộng tồi tệ trong đời mình. Đôi chân dài, bước đi một mình trên hành lang. Tử Đằng cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống của mình thật vô nghĩa. Để có được như ngày hôm nay, cô đã không ngừng cố gắng và nỗ lực. Đến khi bản thân có được tất cả, cô tưởng mình đã thật sự hạnh phúc. Nhưng mọi thứ chỉ là một mình cô đơn phương nghĩ ra.

Cuộc sống này luôn bất công như thế đấy. Nó sẽ không cướp đi những thứ chúng ta đang cố gắng có được, nó chỉ cướp đi những hy vọng mà chúng ta xem đó là chắc chắn. Sau đó sẽ để chúng ta cảm nhận sự tuyệt vọng đến cùng cực. Một kế hoạch hoàn mỹ.

“Chị ơi, đợi em với!”

Cô trợ lý lo lắng đuổi theo Tử Đằng.

…..

“Và người đoạt giải nhất ‘nữ diễn viên đẹp nhất của năm’ chính là đại minh tinh Mộc Tử Đằng, xin mời cô bước lên sân khấu nhận giải.”

Tử Đằng bước lên sân khấu trước sự vỗ tay chúc mừng của tất cả mọi người có mặt tại buổi lễ. Nhận lấy chiếc cúp huy chương trên tay, những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra, không biết đó là sự hạnh phúc hay là nỗi đau của sự phản bội đem đến. Tử Đằng cúi đầu cảm ơn tất cả mọi người có mặt tại buổi lễ, cô muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng như có thứ gì chặn lại làm cô không thể mở lời, chỉ có những giọt nước mắt là không ngừng tuôn ra.

Lúc đó, Lưu Triết vừa hay cùng với An Hạ đi đến. Nhìn thấy cô đứng trên sân khấu, hắn liền nở nụ cười hạnh phúc. Ánh mắt nhìn cô với vẻ mong đợi điều sắp diễn ra.

Nhìn gương mặt đắc thắng của Lưu Triết, Tử Đằng lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt vô nghĩa ấy. Cô nhìn mọi người, vui vẻ mỉm cười, thái độ cũng thay đổi hẳn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang