“Tôi làm món gì cũng không quan trọng bằng việc anh lấy tay mình rời khỏi người tôi trước khi tôi không kìm chế được bản thân mình.”
Nam Phong vẫn mặt dày không chịu buông tay ra, còn cố ý nhắc đến chuyện tối với cô.
“Nhưng mà hôm qua em nói rất thích khi anh xoa bóp chúng mà.”
“Anh..anh không biết xấu hổ hả. Sao lại nhắc chuyện đó vào lúc này.”
Hai bên tai cô đỏ ửng lên vì ngại.
Đột nhiên lúc này mẹ Nam Phong đi vào thì nhìn thấy Nam Phong đang ôm Tử Đằng từ đằng sau.
“Ờ hai đứa…”
Nam Phong quay đầu lại nhìn bà, khẽ nhíu mày.
“Mẹ.”
Tử Đằng thấy bản thân bị bắt quả tang thì vội lấy tay che mặt mình lại. Cô xấu hổ đến mức hai bên má nóng rang.
“Mẹ chỉ muốn nói hai đứa có cần gì thì nhớ nói với mẹ. Vậy mẹ đi đây.”
Nói xong, bà cười tủm tỉm đi ra ngoài để lại không gian riêng cho hai đứa trẻ.
Người đã rời đi, Tử Đằng liền đẩy Nam Phong ra.
“Tôi đã bảo anh buông tay ra mà anh không nghe tôi. Mẹ nhìn thấy rồi, tôi phải làm sao đây. Còn mặt mũi gì mà nhìn ai nữa hu hu…”
“Đừng khóc. Coi như là anh sai, để anh nấu giúp em.”
“Anh nấu được sao?”
Tử Đằng nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên. Một người giỏi về tài chính như anh còn có thời gian để làm những việc phụ này sao. Quả thật không tận mắt chứng kiến thì không dám tin được.
“Được hay không chút nữa sẽ biết. Em đứng sang một bên quan sát là được.”
Nhìn bàn tay điêu luyện của Nam Phong, cô không còn hoài nghi về khả năng nấu nướng của anh. Ngoan ngoãn đứng sang một bên đợi anh nấu chúng.
Lát sau, thức ăn được dọn lên bàn. Nhìn món nào cũng trông bắt mắt.
“Tử Đằng là con nấu hết mấy món này sao.”
“Dạ..”
“Là cô ấy tự mình nấu nó.”
Tử Đằng nhìn sang Nam Phong, ánh mắt hỏi tội. Cô đâu cần anh phải nói thế. Dù sao cô cũng có biết nấu ăn đâu. Lỡ như họ thấy hợp khẩu vị liền kêu cô nấu nữa thì phải làm sao.
“Ngon đấy, sau này nhớ nấu nhiều vào.”
Ba Nam Phong vừa nếm thử vừa nói.
“Ha…dạ con rồi biết rồi ạ.”
Tử Đằng cười một cách ngây ngô. Cô biết thế nào cũng là cái tình huống này mà. Nam Phong ơi là Nam Phong, anh hại cô thật thê thảm.
Dường như Nam Phong cảm nhận được luồng sát khí bên cạnh mình. Rõ biết nó phát ra từ đâu, anh không dám xoay đầu lại nhìn, giả vờ ngu ngơ cắm đầu ăn cơm.
Sau khi kết thúc bữa ăn, ba Nam Phong liền bảo anh ra bên ngoài vườn nói chuyện. Còn Tử Đằng thì có mẹ anh quan tâm.
“Ba kêu con ra đây là muốn nói gì?”
“Chuyện ta nói với con ở du thuyền, con còn nhớ không?”
“Nhớ. Ba muốn con trở về tiếp quản công ty nhưng mà con đã có năm công ty của riêng mình. Phải tiếp quản thêm cái công ty của ba nữa, con không chắc mình có thể xử lý được hết.”
“Bởi vậy ta mới bảo con lấy vợ rồi nhanh chóng sinh con để chúng tiếp tục tiếp quản sự nghiệp của nhà họ Trần.”
Nam Phong nghiêm túc nói:
“Con chỉ thực hiện lời hứa lấy vợ, còn việc sinh con tùy duyên thôi.”
Anh xoay người trở vào trong nhà. Lúc này, Tử Đằng và mẹ anh đang nói chuyện mà cười vui vẻ với nhau. Thấy vậy, anh liền đi đến nhập cuộc với bọn họ.
“Mẹ, Tử Đằng hai người đang nói gì vậy, cho con tham gia với.”
Tối đó, vì mẹ Nam Phong cứ năn nỉ cô ở lại ngủ. Thấy bà nói mãi, Tử Đằng cũng không thể từ chối được đành gật đầu với bà.
Hai người ở trong phòng đã được bà chuẩn bị từ trước. Nam Phong vừa tắm xong đi ra nhìn thấy Tử Đằng lướt điện thoại. Anh đi đến lén nhìn cô đang xem gì.
“Này, không phải tôi không nói là tôi không biết anh đang nhìn đâu nhé.”
“Ôi vợ của anh, em thật tinh mắt.”
Nam Phong mỉm cười, anh cúi đầu xuống hôn lên má cô.
“Em đang tìm gì vậy?”
“Thì xem tin tức đấy. Sao tôi không nhìn thấy bài đăng về hôm tổ chức hôn lễ.”
“Làm sao có được.”
“Ý anh là gì?”
Cô quay sang nhìn anh nghi ngờ.
“Bởi vì anh không muốn em dính líu với tên đó nữa nên đã kêu người chặn chúng hết rồi.”
Sau khi hôn lễ kết thúc, để thông tin không bị lọt ra bên ngoài. Nam Phong đã cho người chặn hết khách mời, kiểm tra các thiết bị có thể ghi hình, giọng nói trước khi cho họ ra về. Vì thế, Tử Đằng mới thoát khỏi kiếp nạn lên trang nhất tìm kiếm.
“Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn gì chứ, em chỉ cần lấy thân báo đáp là được.”
Nam Phong đẩy cô ngã xuống giường, anh chu mỏ ra muốn hôn cô nhưng bị Tử Đằng dùng tay mình chặn lại.
“Đủ rồi, anh dừng lại được rồi đó.”
Cô thoát khỏi vòng tay của anh liền lăn qua khoảng trống bên cạnh. Lấy gối chắn ngang hai bên. Trước sự khó hiểu của Nam Phong, cô mỉm cười thông báo.
“Tối nay, anh ngủ bên đó còn tôi ngủ bên đây. Không được lấn qua ranh giới này.”
“Anh nghĩ em không cần phải làm như vậy đâu. Bởi vì khi ngủ tướng anh rất xấu.”
Nam Phong lấy gối ném xuống sàn trước sự ngỡ ngàng của Tử Đằng, anh đã nằm bên cạnh cô. Vòng tay qua ôm lấy eo cô, cười nói:
“Anh thấy ngủ như này sẽ hợp lý hơn.”
“Anh không ngang ngược sẽ chết à! Hừm.”
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***