Một giọng nói quen thuộc ở phía sau làm cô phải dừng bước. Lưu Triết cũng vì vậy mà kịp thời chạy lên trước mặt cô.
“Sao mấy ngày qua em cứ trốn tránh anh vậy? Anh đã đến trường quay mấy lần nhưng không gặp được em, đến hôm nay anh mới có thể gặp được em.”
Lưu Triết nói cứ như quan tâm, lo lắng cho cô. Nhưng hắn thật không biết xấu hổ mà nói ra những lời đó.
Không biết sáng hắn đã gặp ai mà để lại trên cổ một dấu hôn. Đã ăn vụng mà còn không biết giấu kín. Trong lòng Tử Đằng liền khinh bỉ. Người đàn ông mà cô từng thích lại có lúc vụng trộm công khai thế này.
“Em không sao cả. Vì để hoàn thành vai diễn nên em muốn có không gian yên tĩnh cho mình. Anh không vì thế mà giận em chứ.”
“Làm sao anh có thể giận em vì những chuyện này được. Bây giờ em muốn đi đâu, để anh đưa em đi.”
Lưu Triết càng lộ vẻ quan tâm càng khiến cô cảm thấy buồn nôn. Cô sẽ không còn bị mắc bẫy bởi những lời ngon ngọt của hắn nữa. Cô còn muốn nói cho hắn biết cô đã cắm lên đầu hắn một cái sừng thật to nữa kìa. Nhưng cô biết bây giờ chưa phải lúc thích hợp.
“Không cần đâu em…”
Reng reng reng!!!
“À xin lỗi, anh có điện thoại.”
Lưu Triết cắt ngang lời của Tử Đằng. Hắn đi chỗ khác nghe máy, sau đó quay lại rất nhanh nói với cô:
“Tử Đằng đừng giận anh nha. Bây giờ anh có việc gấp cần phải đi rồi, không thể đưa em đi được. Hay để anh…”
“Không cần, anh cứ đi trước đi. Em sẽ gọi trợ lý đến đón mình.”
Cô vui vẻ nói.
“Được, vậy anh đi trước nha. Tạm biệt.”
“Tạm biệt anh.”
Lưu Triết vừa rời đi, nụ cười trên môi cô cũng vụt tắt thay vào đó là ánh mắt khinh bỉ.
“Đàn ông đều là lũ tồi.”
“Vẫn còn tôi là người tốt với cô.”
Giọng của một người đàn ông lạ thì thầm bên tai khiến cô giật bắn mình. Cô quay người lại, lùi về sau.
“Ai…”
Lời còn chưa nói dứt, cô trợn mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình. Đây không phải là một giấc mơ nhỉ? Người đàn ông đó lại xuất hiện nữa rồi.
Tử Đằng nghĩ bản thân đã sinh ra ảo giác. Ánh mắt cô liền chuyển sang hướng khác, tự lẩm bẩm với bản thân.
“Là ảo giác thôi, đừng nghĩ đến người đó nữa. Ảo giác thôi mà.”
“Hửm? Cô đang nói ảo giác gì?”
Gương mặt Nam Phong đột nhiên gần sát vào mặt cô làm cô hoảng hốt, tát vào mặt anh một cái.
Chát!
“...!”
Nam Phong sờ tay vào má mình, anh nhìn cô nở nụ cười thích thú.
“Nếu như có tên săn tin nào đó chụp được cảnh này thì ngày mai đại minh tinh Mộc Tử Đằng sẽ hot lắm nhỉ.”
“Anh…”
Dường như ý thức được đây không phải là ảo giác, Tử Đằng chợt cảm thấy lo lắng về những gì Nam Phong nói. Đúng là tên săn tin nào chụp được cảnh này thì cô khó mà ăn nói với fan của mình, những người căm ghét cô cũng có cơ hội dìm cô xuống.
Tử Đằng chắp hai tay lại, cô miễn cưỡng xin lỗi.
“Xin lỗi nhé. Tôi không có cố ý đánh anh đâu.”
“Tôi biết mà, sao cô có thể đánh người đã phục vụ cho cô được.”
Nam Phong đi đến kéo cô vào lòng mình, ngang nhiên đặt lên môi cô một nụ hôn.
“...!!”
Hành động bất ngờ của anh khiến cô không kịp phản kháng. Tử Đằng đẩy Nam Phong ra, cô thật sự muốn tát một bên má còn lại của Nam Phong. Nhưng nghĩ đến hình tượng của mình nên cô đành phải nhẫn nhịn.
Tử Đằng giơ ngón tay lên chỉ về phía Nam Phong nói:
“Anh…”
Đột nhiên trong đầu cô lại nhớ vết hôn trên người Lưu Triết. Nghĩ bản thân bị cắm sừng quá lâu làm cô phát điên. Ý nghĩ trả thù không ngừng thoi thúc. Tử Đằng nhìn Nam Phong liền nở nụ cười mưu mô, thái độ của cô cũng thay đổi hẳn.
Cô thu ngón tay của mình lại, vẻ mặt thân thiện, đáng yêu nói với anh:
“Anh, hình như tôi vẫn chưa biết tên của anh là gì nhỉ.”
“Tôi tên Nam Phong.”
“Nam Phong à, anh đã có người trong lòng chưa?”
Tử Đằng đột nhiên tiến đến gần làm Nam Phong sững sốt. Anh cũng không biết cô gái này vừa rồi còn đang nổi cáu, bây giờ lại vui vẻ vì điều gì. Đã vậy, còn hỏi anh mấy câu khó hiểu.
“Tôi à, vẫn còn đơn độc một mình.”
Biết anh vẫn chưa có người yêu, cô liền mừng thầm trong lòng. Có như vậy, cô mới có thể thực hiện được kế hoạch của mình.
“Là thật ư! Vậy anh có muốn làm bạn trai của tôi không?”
Cô liền chớp mắt, bày tỏ lòng thành ý của mình.
Sắp tới đây, bộ phim “Hương Ly Truyền Kỳ” sẽ được ra mắt. Cô muốn nhân cơ hội đó liền công khai hẹn hò để cho tên tra nam và tiểu tam nhìn thấy. Sau đó thì dẹp hết tin đồn về bạn trai Lưu Triết và chấm dứt mối quan hệ yêu đương thầm kín này.
“Bạn trai? Cô đang muốn chọc tức tên Lưu Triết gì đó à.”
“Đúng vậy, tôi muốn bạn trai tin đồn Lưu Triết biến mất trong lòng của các fan mình. Anh sẽ đồng ý đúng không?”
“...”
Đôi mắt trong sáng như viên pha lê của Tử Đằng khiến anh ngây người ra.
Có lẽ, cô chính là tiểu thiên sứ bị bỏ rơi nên được nhân loại ưu ái, yêu mến đến vậy. Nam Phong khẽ mỉm cười.
“Làm bạn trai của đại minh tinh thích quá còn gì bằng.”
“Vậy là tôi xem như anh đã đồng ý rồi đấy. Giờ thì anh có rảnh không?”
“Tôi lúc nào cũng rảnh cả.”
“Thế thì tốt quá. Bây giờ anh sẽ theo tôi đến một nơi nhé.”
Tử Đằng không đợi Nam Phong phản kháng, cô giơ tay mình nắm lấy tay anh kéo lên xe. Sau đó liền lăn bánh rời đi.
Hai người đi chưa lâu thì đạo diễn đi ra, biểu cảm như đang tìm kiếm ai đó.
“Lạ thật. Chủ tịch Trần vừa nói đi ra ngoài dạo một chút giờ lại không thấy đâu. Vậy bảng hợp đồng phải làm sao đây?”
Đạo diễn gãi đầu bất lực.