“Nhà tôi ư? Không được, tôi không về nhà đâu. Bọn “săn mồi” sẽ nhìn thấy anh đưa tôi vào nhà, hôm sau tôi sẽ có một mớ tin đồn không tốt về mình.”
Nam Phong thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, anh khẽ cười.
“Vậy sao. Không phải trước đó cô đã nói hôm nay mình chỉ là một người bình thường ư?”
“Dù tôi nói vậy nhưng chỉ có một mình tôi tự nhân thôi, còn họ thì không.”
“Vậy bây giờ tôi đưa cô đi đâu.”
Tử Đằng suy nghĩ trong đầu, sau đó liền nói ra địa điểm mình muốn đến.
“Khách sạn. Anh có thể đưa tôi đến khách sạn nào đó cũng được.”
“Khách sạn! Cô chắc chứ?”
Anh hơi chau mày hỏi lại một lần nữa.
“Đúng, tôi muốn vào khách sạn.”
Nam Phong nắm chặt vô lăng xe, sắc mặt liền thay đổi.
“Thiệu Đông, những gì tôi hứa với cậu sắp không làm được rồi.”
Khách sạn Rose.
Nam Phong đưa cô lên phòng, anh đặt cô xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô. Trước khi bản thân không thể kìm chế được, Nam Phong quay người chuẩn bị rời đi. Nhưng anh không ngờ tới, Tử Đằng đột ngột nắm lấy tay anh kéo xuống. Vì không có sự phòng bị, Nam Phong dễ dàng ngã người ra phía sau. Anh trực tiếp ngã lên người cô.
“Này, cô làm gì vậy?”
Vì quá bất ngờ nên Nam Phong có chút bối rối. Trước nay, tuy có nhiều cô gái bám lấy anh nhưng chưa có ai dám chủ động như cô.
Trong cơn say, Tử Đằng vô thức làm theo bản năng. Cô vòng tay về phía trước ôm lấy cổ Nam Phong thật chặt như sợ anh sắp chạy đi mất. Nhưng trong đầu cô lại nghĩ đến Lưu Triết. Cô tưởng người đang nằm trên người mình chính là Lưu Triết mà bộc bạch hết tâm tư của mình với anh.
“Lưu Triết, anh là đồ tồi! Tôi yêu anh nhiều đến thế mà anh lại cắm lên đầu tôi một cái sừng thật to. Đã đành là cắm sừng, anh lại còn chọn An Hạ là sao hả? Hai người đã lừa dối tôi bao lâu rồi.”
“Cô nhầm người rồi, tôi không phải Lưu Triết.”
Nam Phong gỡ tay Tử Đằng ra. Anh ngồi dậy, sắc mặt cũng thay đổi. Nhìn Tử Đằng lẩm bẩm đến cái tên Lưu Triết, trong lòng anh trở nên lắng động. Dường như Nam Phong cũng hiểu nỗi đau của việc cắm sừng là như thế nào.
Trước đây, anh cũng từng quen một cô gái. Hai người rất yêu nhau nhưng tình yêu ấy lại không kéo dài được lâu. Cô gái đó đã chạy theo người khác và bỏ lại anh một mình. Chính vì thế mà anh rất hiểu tâm trạng của cô lúc này.
“Không cần phải vì một người không đáng mà nhắc mãi. Cô cũng có hạnh phúc của riêng mình, cho nên đừng nhắc đến tên đó nữa.”
“...Đúng vậy. Sao tôi phải nhắc đến tên đó.”
Tử Đằng ngồi bật dậy, cô đột ngột ôm lấy Nam Phong khẽ nói:
“Tôi đã bị Lưu Triết cắm sừng trước khi chúng tôi chuẩn bị công khai hẹn hò. Vì thế..vì thế…tôi muốn trả lại anh ta một cái sừng.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Nam Phong. Đôi mắt trong sáng, hồn nhiên của cô đã bị bao phủ bởi sự phản bội của người yêu. Nam Phong nhìn vào đôi mắt ấy, anh cũng cảm nhận được sự chân thành và quyết tâm của cô. Nhưng hơn hết, anh nhìn thấy rõ trong đôi mắt ấy còn chứa đựng một người. Đó chính là anh. Khi người con gái anh yêu rời đi, anh cũng nghĩ đến bản thân sẽ trả lại cho cô ấy một chiếc sừng. Vì vậy, anh mới đi vào con đường ăn chơi sa đọa, phóng túng bản thân.
Chẳng cần phải vì ai mà chung tình mãi mãi. Bởi vì, đến cuối cùng họ sẽ lựa chọn một người khác mà không hề chọn ta.
Nam Phong nâng cằm cô lên, anh nghiêm túc hỏi:
“Cô yêu tên đó. Cô có chắc chắn với những mình nói không?”
“Chắc, tôi muốn cắm sừng anh ta.”
“Đấy là cô nói nhé. Một khi bắt đầu thì sẽ không thể quay trở lại được.”
Tử Đằng nghĩ đến lời cô gái trong buổi tiệc, càng khiến cô quyết tâm hơn về quyết định này của mình.
“Tôi sẽ khiến họ phải hối hận vì phản bội tôi.”
“Được, chúng ta cùng khiến họ hối hận vì đã phản bội chúng ta.”
Nam Phong vòng tay ôm lấy eo Tử Đằng thật chặt, môi anh liền chạm vào môi cô. Một nụ hôn mãnh liệt của hai kẻ bị phản bội. Khi cánh cửa vừa mở ra, đầu lưỡi anh bắt đầu xâm nhập vào bên trong. Mọi thứ trở nên ướt át khi hai đầu lưỡi chạm vào nhau. Cảm giác vừa nóng, vừa khó chịu khiến đầu óc trở nên trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên Nam Phong hôn ai đó nghiêm túc đến vậy. Nhưng cũng phải thôi, vì ngoài người đó ra thì đây là lần thứ hai anh hôn một cô gái. Có lẽ, nỗi ám ảnh của người đó khiến anh không thể hôn ai khác được nữa. Còn đối với Tử Đằng lại khác, cô như một thiên sứ vừa bị các thiên sứ khác bỏ rơi. Cô cần có ai đó đến an ủi.
“Nói tôi biết, người đó có hôn cô như thế nào không?”
“Chưa từng, mội khi chúng tôi gặp nhau anh ấy chỉ hôn nhẹ lên môi.”
Nam Phong liền xô nhẹ Tử Đằng xuống giường, anh cởi bỏ lớp áo trên người cô ra. Cúi người xuống, đặt lên ngực cô một nụ hôn. Trước khi anh cởi luôn lớp áo cuối cùng trên người cô, Nam Phong lại hỏi cô một lần nữa.
“Cô có muốn tiếp tục không? Bây giờ dừng lại vẫn còn kịp đấy.”