• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói tôi biết, người đó có hôn cô như thế nào không?”

“Chưa từng, mội khi chúng tôi gặp nhau anh ấy chỉ hôn nhẹ lên môi.”

Nam Phong liền xô nhẹ Tử Đằng xuống giường, anh cởi bỏ lớp áo trên người cô ra. Cúi người xuống, đặt lên ngực cô một nụ hôn. Trước khi anh cởi luôn lớp áo cuối cùng trên người cô, Nam Phong lại hỏi cô một lần nữa.

“Cô có muốn tiếp tục không? Bây giờ dừng lại vẫn còn kịp đấy.”

Bởi anh không muốn vì nhất thời nông nỗi khiến cô phải hối hận.

“Hãy tiếp tục. Xin anh!”

Nam Phong ngây người khi nhìn thấy hai mắt Tử Đằng đỏ hoe. Anh không rõ là cô đang khóc vì hối hận hay đang khóc vì tên đó. Nhưng mà, lời cầu xin của cô đã chạm đến đáy lòng của anh.

“...Được.”

Cởi bỏ sự phòng bị cuối cùng, Nam Phong cúi đầu xuống ngậm lấy viên kẹo ngọt, không ngừng chiều chuộng. Bàn tay anh liền di chuyển đến những lãnh địa khác, nghịch ngợm. Cơ thể Tử Đằng khi bị xâm nhập cũng có những phản ứng bất thường. Cô không chịu được mà phát ra những âm thanh kỳ lạ.

“Ưm..ư..”

Tử Đằng hoảng hốt bịch miệng mình lại. Là một diễn viên, cô thừa biết những thứ này. Nhưng đây là lần đầu tiên thực hành lại còn với một người đàn ông lạ khiến cô ngượng đến đỏ cả mặt. Đầu óc cũng trở nên trống rỗng.



Khi cơ thể dần kích thích với những điều này, Nam Phong đột nhiên dừng lại khiến cô có chút hụt hẫng. Hơi cúi đầu nhìn Nam Phong, vì men say cô cũng không kiểm soát nỗi lời nói của mình.

“Tại sao không tiếp tục?”

Nam Phong khẽ cười, anh cởi từng nút áo trên người mình ra không quên nói với cô:

“Nghỉ ngơi một chút đi, bởi vì một chút nữa cô sẽ khóc thật to đấy.”

“Tôi…”

Hai má Tử Đằng đỏ ửng như quả cà chua vừa chín cây. Cô không nghĩ rằng mình sắp làm chuyện này cùng với một người lạ mà không phải là Lưu Triết.

Đã có lúc Tử Đằng từng nghĩ, bản thân sẽ kết hôn với Lưu Triết. Sau đó cùng hắn làm những chuyện của một cặp đôi, rồi sinh con. Một gia đình nhỏ sẽ cùng nhau sống hạnh phúc. Thế nhưng, những điều đó lại khó thực hiện đến vậy. Có lẽ cả đời này cũng không thể thực hiện được nữa.

Đột nhiên, Nam Phong cúi người xuống hôn lên môi cô. Anh liền hỏi Tử Đằng:

“Tên đó có làm vậy với cô bao giờ chưa?”

Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều như thế khi làm những chuyện này và cũng làm nó một cách nghiêm túc không hề cợt nhã. Đó chính là sự tôn trọng của anh dành cho cô, dành cho người có cùng số phận bị phản bội giống như anh.

Tử Đằng bị câu hỏi của Nam Phong làm đầu óc ngơ ngác, cô theo phản xạ lắc đầu.

“Chưa từng…”

Không hiểu Nam Phong vui mừng vì điều gì khi cô lắc đầu, anh lại nở nụ cười mãn nguyện. Khẽ thì thầm bên tai cô:

“Đang ở bên cạnh tôi, cô đừng nghĩ đến tên đó nữa.”

“.…”

Sáng hôm sau.



Tử Đằng tỉnh dậy thì vô cùng hoảng hốt. Cô nhìn sang bên cạnh thấy Nam Phong vẫn còn ngủ. Mặc dù hôm qua có hơi quá chén nhưng cô vẫn còn nhớ rõ bản thân đã làm gì. Tử Đằng nhẹ nhàng bước xuống giường, cô thu dọn hiện trường rồi nhanh chóng chùn đi. Nhưng khi bước đến cửa phòng cô lại do dự. Tử Đằng quay lại nhìn Nam Phong. Sau đó, cô lấy trong túi ra tờ séc ghi một con số lên đó rồi để lại trong phòng.

“Xem như chúng ta không ai nợ ai.”

Sau khi cô rời đi, Nam Phong vẫn còn ngủ đã tỉnh dậy từ lúc nào. Nhìn tờ séc bên cạnh, anh khẽ mỉm cười.

“Thì ra một đêm của tôi chỉ đáng giá thế này thôi.”

…..

“Chị Tử Đằng, hôm qua chị đã đi đâu vậy? Em đã gọi cho chị rất nhiều nhưng chị không bắt máy.”

“Cắm sừng tên đàn ông tệ bạc.”

Tử Đằng nói mập mờ với cô trợ lý liền bỏ lên phòng để cô trợ lý ở bên dưới ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Từ sau ngày hôm đó, Tử Đằng luôn bị người đàn ông đó quấn lấy tâm trí. Buổi trưa hôm nay, cô đang diễn cảnh giường chiếu cùng với một bạn nam, khi tới đoạn hai người chuẩn bị hôn nhau, hình ảnh người đàn ông đó lại hiện ra trong đầu cô.

“Anh yêu em, Hương Ly.”

“...”

“Cắt.”

“!!!”

Tiếng hét của đạo diễn khiến cô bừng tỉnh.

“Tử Đằng, hôm nay cô làm sau thế? Quay có một cảnh hôn mà phải quay đi quay lại rất nhiều. Không đọc thoại thì cũng nói lắp.”

“Xin lỗi đạo diễn, hôm nay tôi thấy mình không được khỏe lắm.”

Tử Đằng cúi đầu xin lỗi. Từ lúc làm chuyện đó, cô không thể nhập vai vào các cảnh nhạy cảm được. Người đàn ông đó cứ xuất hiện trong đầu của cô mãi. Điều này cũng khiến cô vô cùng khổ sở.

“Nếu không khỏe thì nói với tôi một tiếng là được. Nào nào, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta quay tiếp.”

Đạo diễn nói với cô xong liền kêu người đổi sang cảnh khác.

Tử Đằng khiến đoàn làm phim vì mình mà phải thay đổi bối cảnh, trong lòng cô cũng có chút ấy náy. Cô không do dự mà cúi đầu với họ.

“Xin lỗi mọi người.”

“Không sao đâu, bọn em thay đổi một chút là xong. Chị Tử Đằng không khỏe thì về sớm đi ạ.”

Bọn họ lúc nào cũng nhiệt tình với cô như thế. Có lẽ là vì cô là một người nổi tiếng, một đại minh tinh được săn đón.

Tử Đằng rời khỏi trường quay, cô định sẽ quay trở về nhà và tập trung đầu óc loại bỏ người đàn ông ra khỏi đầu mình.

“Tử Đằng.”

Một giọng nói quen thuộc ở phía sau làm cô phải dừng bước. Lưu Triết cũng vì vậy mà kịp thời chạy lên trước mặt cô.

“Sao mấy ngày qua em cứ trốn tránh anh vậy? Anh đã đến trường quay mấy lần nhưng không gặp được em, đến hôm nay anh mới có thể gặp được em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK