• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quán nước Xiu Xíu.

Nam Phong vừa xem đồng hồ, vừa nhìn ra phía cửa. Nhưng đợi mãi không thấy người đến, Nam Phong có phần mất kiên nhẫn. Đột nhiên, bên ngoài cửa xuất hiện một người lập dị vô tình thu hút ánh nhìn của anh. Thấy người đó ăn bận phủ kính cả người giống như một ninja, trong lòng anh nghĩ thầm:

“Thời tiết của mùa hè còn chưa đủ nóng à? Chắc là một người có vấn đề về thần kinh.”

Vừa nghĩ vừa cười, Nam Phong sững sốt khi người đó lại nhìn thẳng về phía mình. Sắc mặt liền trở nên vô cảm nhìn người đó đang dần bước đến chỗ mình. Anh cảm thấy bồn chồn trong người.

“Sao lại nhìn mình như thế? Chẳng lẽ vừa rồi những gì mình nghĩ điều bị nghe thấy sao? Không thể như thế được!”

Nam Phong còn đang bối rối thì chợt nhận ra dáng đi của người đó. Khóe môi anh nở nụ cười thích thú.

“Biểu cảm gương mặt của anh là sao?”

Tử Đằng vừa đến đã nhìn thấy gương mặt không mấy thiện ý của Nam Phong nhìn mình.

“Hôm nay không phải Halloween, cô hóa trang thế này xém nữa thì tôi tưởng là một người lập dị nào đó.”

“Anh còn dám đùa cợt tôi. Tại anh mà tôi phải hóa trang như thế này đấy.”

Chỉ vì cái hẹn của anh mà cô từ buổi chụp hình liền chạy đến điểm hẹn. Vì là người của công chúng nên Tử Đằng rất lo lắng đến những tên săn tin xung quanh. Trợ lý đi bên cạnh liền tâm lý đưa cho cô một chiếc áo khoác dài phủ người.

Sau khi hóa trang xong, nhìn cô chẳng khác nào một người lập dị. Tử Đằng thấy không được tự tin liền quay sang cô trợ lý của mình.

“Em thấy thế này có được không?”



“Hợp lắm ạ. Không ai nhận ra chị luôn.”

“Chị tin em.”

Nếu Nam Phong không hẹn cô đến địa điểm đông người thì cô có cần phải làm người lập dị như thế không? Là do ai đó khiến cô thành ra như này.

“Kêu tôi đến đây có việc gì không?”

“Dạ đây là nước của anh chị ạ.”

Cô phục vụ đưa nước đến theo yêu cầu từ trước Nam Phong.

“Sao anh biết tôi thích vị này vậy?”

Tử Đằng nhìn ly nước ép dâu trước mặt, hai mắt cô sáng lấp lánh. Không kiềm lòng được mà uống một ngụm. Cô sung sướng thốt lên.

“Ngon quá!”

“Cô quên mình là người nổi tiếng rồi nhỉ?”

Đang hưởng thụ niềm vui tao nhã, Tử Đằng làm tụt hứng. Cô đặt ly nước uống, lườm anh một cái, giận dỗi nói:

“Muốn nói gì thì nói nhanh đi. Tôi không có thời gian dành cho mấy chuyện vô bổ.”

“Chuyện của tôi lúc nào cũng hấp dẫn. Cô nghe xong sẽ kích thích lắm.”

Tử Đằng nhìn Nam Phong để lộ ánh mắt nghi ngờ.

“Tôi muốn cô trở thành vợ của tôi.”

“CÁI GÌ?!!”

Vì bất ngờ Tử Đằng không kìm chế được mà hét lớn khiến những người xung quanh điều hướng mắt về phía cô. Tử Đằng vội lấy khăn che mặt mình lại.

Đúng như lời Nam Phong nói, chuyện này quả thật rất kích thích. Cảm giác như từ trên xích đu rơi xuống đất một cái “bịch” thật đau. Tên Nam Phong này không để cho cô yên được à, suốt ngày cứ nói mấy chuyện bịch bợm với cô.

Tử Đằng không vui nói:



“Anh đùa hơi quá rồi đấy.”

“Tôi đã đùa lúc nào. Tôi muốn cô làm vợ của tôi là sự thật.”

Ánh mắt chân thật cùng lời nói dứt khoát của Nam Phong, Tử Đằng cũng không dám nghĩ đó là trò đùa. Cô gượng cười, đứng dậy vội chạy ra khỏi nơi quỷ quái này.

Biết cô ngại, Nam Phong lại cố tình nói lớn:

“Vợ ơi, em đi đâu vậy.”

“Tên điên, anh ta bị điên thật rồi.”

Tử Đằng lao như một tên lửa ra ngoài trước bao ánh nhìn của những người ở đó.

Trợ lý đứng bên ngoài nhìn thấy cô hốt hoảng đi ra, cô ấy tưởng cô gặp chuyện gì liền chạy đến nhưng lại bị người đàn ông phía sau cô kéo đi mất.

“Anh làm gì vậy?”

“Đi theo tôi.”

“Chị…”

…..

Công viên gần đó.

“Vì gia đình ép buộc nên anh muốn tôi làm vợ trên danh nghĩa của anh.”

Nam Phong không nói gì, anh khẽ gật đầu với cô.

“Nhưng dù vậy tôi cũng không thể kết hôn. Một đại minh tinh với sự nghiệp đang phát triển, đột nhiên thành lập gia đình. Vậy chẳng phải sự nghiệp của tôi liền đi xuống sao.”

“Ba năm, sau ba năm chúng ta sẽ ly hôn. Đường ai nấy đi.”

“Không được. Anh muốn tôi lên trang nhất tìm kiếm một đại minh tinh tài sắc vẹn toàn, sự nghiệp phát triển nhưng đổ vỡ trong hôn nhân à. Sau đó liền có một mớ tin đồn bất lợi về tôi. Nam Phong, anh muốn dìm chết tôi đúng không?”

Tử Đằng chỉ tay vào mặt Nam Phong hung dữ nói.

“Tôi không biết nói sẽ bất lợi với cô như thế.”

Trợ lý nhìn bọn họ đấu khẩu với nhau, cô ấy chỉ biết thở dài. Đột nhiên, điện thoại cô ấy nhận được một tin nhắn. Cô trợ lý liền mở ra xem thì không khỏi ngạc nhiên.

“Chị ơi, nhìn này.”

Tử Đằng nhìn thấy bảng tin trên điện thoại thì kinh ngạc. Nó như một cú sốc đánh vào tim cô.

Nội dung bảng tin:

Lưu Triết công khai hẹn hò cùng với An Hạ.

Sau khi chia tay không lâu, Lưu Triết đã vội công khai tình yêu mới trước công chúng. Điều này khiến cô cảm thấy nhói trong lòng. Tại sao người đàn ông đó có thể đối xử với cô như vậy? Rõ ràng là hắn sai trước nhưng sau cùng người tổn thương vẫn là cô. Tại sao vậy? Tại sao?

Thấy Tử Đằng buồn, Nam Phong có chút nhói trong lòng. Anh muốn ôm cô vào lòng để an ủi nhưng lại sợ làm vậy sẽ khiến cô ghét anh. Đành cất đi tâm tư của mình, Nam Phong đặt tay lên vai cô an ủi.

“Nam Phong.”

“Hả!”

“Chúng ta kết hôn đi.”

“.…!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK