Tử Đằng kéo tay anh ra. Cô lấy đại một chiếc váy trong tủ liền mặc vào, không quên nói với Nam Phong.
“Nói tôi biết, anh đã kêu thợ tới hay tự ý làm một chiếc chìa khóa ở nhà tôi.”
“Anh không chọn cách nào cả. Bởi vì chính em là người đã đưa cho anh chìa khóa.”
“Tôi!”
Cô hơi ngạc nhiên khi Nam Phong đưa chiếc chìa khóa nhà lên cho cô xem. Tử Đằng còn không nhớ mình đã đưa nó cho anh từ khi nào. Chẳng lẽ cô bị mất đoạn ký ức đó ư? Tử Đằng giật lấy chìa khóa từ tay Nam Phong nhưng không thành. Vì thẹn quá, cô liền tỏ vẻ như không biết gì đi đến giường ngồi.
“Vậy anh nói xem tôi đưa lúc nào.”
“Lúc sáng, là em đã cố tình đánh rơi nó còn không phải nói với anh rằng anh có thể vào nhà em bất cứ lúc nào sao.”
Mặc dù nói vậy nhưng sự thật là lúc giằng co với cô, anh đã cố tình thò tay vào trong túi của cô để lấy chìa khóa nhà. Nếu không làm vậy sao anh có thể vao nhà cô được. Mà việc này cũng là vì cô.
Lúc hưởng tuần trăng mật trở về nhà, cô lại không chịu ở nhà anh mà nói muốn trở về nhà mình ở. Còn nói vì công việc nên tạm thời cô sẽ không trở về nhà anh, đợi khi nào rảnh cô mới qua chỗ anh. Cái hẹn ước “lúc rảnh” của cô chẳng biết bao lâu. Thôi thì để anh tự vác xác qua nhà cô, khỏi cần phải đợi cô qua nhà anh nữa.
“Anh nói bậy. Tôi có ý đó khi nào.”
Tử Đằng nghe xong có chút phản ứng mạnh. Giờ cô mới nhớ lại lúc vào nhà. Bình thường cô điều đưa chìa khóa cho trợ lý nhưng hôm nay cô lại không đưa. Vậy mà cô ấy cũng không chịu nói một tiếng nào.
Nhìn Nam Phong như đang rất vui vì điều này. Cô lại không muốn thấy anh ở đây. Chỉ tay ra phía cửa, cô lạnh nhạt đuổi anh đi.
“Đặt chìa khóa trên giường và anh có thể rời khỏi đây được rồi.”
Nam Phong nghe nhưng cố tình giả ngốc với cô. Anh đi đến ngồi bên cạnh liền vòng tay qua ôm eo cô, cố ý sửa lại lời cô vừa nói:
“Em muốn anh ngồi xuống giường ôm em và tối nay chúng ta sẽ ngủ cùng nhau à. Được thôi, vì em muốn nên anh rất sẵn lòng.”
“Làm ơn cất cái lòng của anh lại. Tôi không có nói như thế lúc nào.”
Cô khó chịu kéo tay anh ra nhưng dù gỡ cỡ nào cũng không gỡ được càng khiến cô khó chịu hơn. Hết cách, cô nhìn anh đang đắc ý nhẹ nhàng nói:
“Anh có thể bỏ tay mình ra được không?”
Nhưng Nam Phong lại nở nụ cười đáp lại cô:
”Không được.”
Thấy bản thân vừa đàm phán thất bại, Tử Đằng tức đến điên người. Cô liền lớn tiếng với anh:
“Anh ôm tôi như thế này thì sao tôi có thể đi làm chuyện mình cần làm được. Tôi còn phải ăn cơm, đọc kịch bản, check mail,…anh có hiểu không?”
“Những việc mà em nói trùng hợp anh cũng phải làm. Hay là cùng làm chung đi.”
“Anh…tôi hết lời với anh luôn đấy.”
“Hi hi…”
Vì không thể đuổi Nam Phong rời khỏi nhà nên buổi tối đó cô đành phải để anh ngủ lại. Với cả, trong lúc anh đang ngủ cô sẽ nhân cơ hội đó mà lấy lại chìa khóa nhà để lần sau không có chìa khóa xem anh còn vào được không.
“Anh tối nay ngủ ngoài sofa đi nhé.”
Nam Phong nhướng mày nhìn cô tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Giường của em lớn vậy sao anh không được ngủ trong đó.”
Biết anh không chịu ngủ bên ngoài Tử Đằng liền biện cớ nói:
“Vì đó là giường đơn mà giường đơn thì chỉ có một người ngủ thôi nên anh phải ngủ bên ngoài. Tôi sẽ cung cấp gối và chăng cho anh, vì vậy anh không cần sợ ban đêm bị lạnh chết đâu.”
Nam Phong lại mặt dày, không biết liêm sỉ nói với cô:
“Cần thêm một người phụ nữ nữa. Phải có phụ nữ bên cạnh anh mới ngủ được.”
“Vậy thì đừng ngủ nữa.”
Cô nghiêm túc nhìn anh. Nhưng dường như anh lại có một ý tưởng mới trong đầu. Nam Phong lại nở nụ cười đồng ý với cô, sau đó lấy điện thoại ra trong lúc cô không để ý liền chụp một tấm hình.
Hành động của Nam Phong làm cô cảm thấy bất an trong lòng. Cô nghi ngờ hỏi:
“Anh chụp để làm gì?”
Nam Phong làm ra bộ mặt không có chuyện gì nói với cô:
“Gửi cho báo chí.”
“Để làm gì?”
“Để báo chí viết cho anh một bài báo về tình hình sau khi kết hôn với đại minh tinh. Nội dung bài báo sẽ là ‘Sau khi kết hôn chủ tịch Nam Phong bị vợ lạnh nhạt không cho ngủ chung. Đại minh tinh chỉ xem chồng mình là bức bình phong trong mối quan hệ vợ chồng.’, anh tin chắc nó sẽ rất hot.”
Bản thân bị Nam Phong đe dọa, Tử Đằng nghiến răng ôm hận. Vì không cho anh ngủ trong phòng mà cô bị gieo tiếng ác, lại còn muốn làm xấu hình ảnh của cô với công chúng. Quả thật nước đi này của Nam Phong khiến cô phải e dè với cuộc sống sau này của mình. Có chắc cũng là chắc cô vì muốn trả thù Lưu Triết mà đồng ý kết hôn với anh. Cứ tưởng anh là người tốt nhưng thật ra cũng lắm mưu mô không kém ai.
Tử Đằng hạ thấp giọng xuống, cố giữ bình tĩnh nói:
“Anh có một phút để vào phòng còn không đừng vào.”