Tiếng nhạc cùng với sự ồn ào của buổi tiệc khiến mọi người không thể cưỡng lại mà hò hét. Tuy là buổi sinh nhật nhỏ những có rất nhiều người đến tham dự. Đến khi Tử Đằng bước vào buổi tiệc khiến mọi người trong buổi tiệc hét lên vì kinh ngạc. Bởi vì, hầu hết những người đến buổi tiệc chỉ là những nhân vật tầm thường.
Y Viên từ trong đám đông nhìn thấy cô cũng có chút ngỡ ngàng. Cô ta không nghĩ Tử Đằng sẽ đến những buổi tiệc như thế này.
“Chị Tử Đằng, rất vui vì chị đã đến.”
Y Viên vội chạy đến tiếp đón cô.
“Không khí thật nhộn nhịp, cảm ơn vì đã mời tôi.”
Cô được Y Viên dẫn vào bên trong buổi tiệc.
Buổi tiệc diễn ra được một lúc, một cô gái trong đám uống quá ly rồi bật khóc nức nở. Cô gái kể với mọi người về việc bản thân bị bạn trai cắm sừng thê thảm đến mức nào. Mà họ không biết rằng những lời họ noid đều lọt vào trong tai Tử Đằng. Dù cô có không muốn nghe cũng không thể được. Sở dĩ cô đến buổi tiệc này chỉ muốn tìm không gian để thư giãn, quên đi những gì không đáng nhớ. Nhưng lời vừa rồi của cô gái kia như đánh thức tâm trí của một kẻ bị phản bội.
Nhìn cô gái trước mặt khóc thật đáng thương. Cô gái đó cũng vừa mới bị người yêu cắm sừng và người bạn thân luôn là kẻ đâm sau lưng người khác. Ha, tất cả tình tiết vô cùng giống với cô đến bất ngờ.
Tử Đằng tự hỏi chính bản thân mình.
Tại sao cô phải trốn tránh Lưu Triết? Tại sao buồn bã, cắm đầu vào công việc để quên đi nỗi đau này? Còn hắn thì vui vẻ bên cạnh người con gái khác mỗi ngày. Trong khi đó, nạn nhân của mối quan hệ này chính là cô.
“Thật là ngốc mà.”
Tử Đằng cười tự giễu bản thân mình. Cô rót một ly rượu thật đầy rồi uống cạn. Vị đắng cùng với hơi men của rượu làm cô vừa kích thích lại cảm giác buồn nôn. Đầu óc cô lúc này trở nên choáng váng, hình ảnh trong căn phòng đó lại một lần nữa hiện ra trong đầu cô. Tử Đằng nắm chặt tay mình, cảm giác mơ hồ, cô lẩm bẩm:
“Lưu Triết là anh đã phản bội tôi trước. Vậy thì tôi cũng không cần phải là một cô gái chung thủy với anh. Hôm nay tôi cũng giống anh liền cắm lên đầu anh một cái sừng thật to, để anh biết cảm giác khi bị cắm sừng là như thế nào.”
Tử Đằng đứng dậy, cô di chuyển qua bàn bên cạnh. Từ nãy tới giờ, cô để ý thấy người đàn ông cao to, cường tráng luôn nhìn chằm chằm về phía mình. Trông anh chẳng khác gì một con sói đang rình rập trước hang thỏ.
Cô đi đến, đứng trước mặt anh. Vì say nên giọng cô trở nên lè nhè.
“Anh kia, đừng tưởng tôi không quan tâm thì tôi không biết anh luôn nhìn chằm chằm về phía tôi đấy. Trông anh chẳng khác gì mấy tên biến thái, thật bất lịch sự.”
“Đại minh tinh của tôi ơi! Chắc có hiểu lầm gì ở đây rồi. Nam Phong, cậu còn không mau xin lỗi cô ấy đi.”
Thiệu Đông ngồi bên cạnh liền đánh nhẹ vào tay Nam Phong. Nhưng ngoài sự mong đợi của Thiệu Đông, Nam Phong không xin lỗi ngược lại còn nói lời trêu chọc cô.
“Đại minh tinh khi say trông đáng yêu thật. Ngày thường chỉ thấy được mỗi vẻ ngoài giả tạo của cô thôi.”
“Trời, Nam Phong cậu biết mình đang nói chuyện với ai không? Đừng có gây chuyện với nữ thần của tôi đó.”
Thiệu Đông lải nhải bên tai Nam Phong khiến anh cảm thấy mất hứng. Liền véo vào đùi cậu ta một cái, nhắc nhỡ.
“Cậu im lặng một chút không được sao.”
Bị đe dọa, Thiệu Đông không còn cách nào khác liền ngậm chặt miệng mình lại. Dù sao thì người như Nam Phong, Thiệu Đông cũng không thể đụng vào được.
Có lẽ, vẫn còn một số người chưa biết đến danh tiếng của Nam Phong. Trên nền kinh tế thị trường, tất cả mọi người đều gọi anh với danh xưng là Phong Ba. Bởi vì, chỉ cần những thứ anh chạm vào đều là một cơn bão của thị trường thế giới. Tuy tuổi tác là những cậu thanh niên non nớt bước vào đời nhưng trong tay anh đã nắm giữ tận năm công ty lớn do chính anh thành lập. Một người tài giỏi luôn đứng đầu trong nền kinh tế thế giới, Nam Phong còn được biết đến với cái tên Đại Phong. Hàm ý của cái tên này chính là “gió lớn”. Là vì, ngoài kinh doanh ra anh còn có sở thích về boxing (quyền anh). Tính đến thời điểm hiện tại anh đã giành được năm năm liên tiếp giải thưởng vàng thế giới. Lại thêm dáng vẻ bên ngoài luôn được các cô gái yêu thích nhưng là một kẻ đáng sợ trong giới kinh tế và boxing.
Nhưng dù Nam Phong có hoàn mỹ đến đâu, anh vẫn có một khuyết điểm cho bản thân. Mỗi khi đêm đến chính là lúc anh buông thả con thú bên trong mình. Một tên lăng nhăng và miệng lưỡi ngọt ngào.
“Đại minh tinh gì chứ. Tôi không phải là đại minh tinh gì cả, tôi chính là tôi một Mộc Tử Đằng không danh tiếng.”
Khóe môi Nam Phong liền cong lên để lộ sự gian xảo.
“Ha, hay cho câu một Mộc Tử Đằng không danh tiếng.”
“Đúng thế. Hôm nay tôi tự cho phép bản thân mình là một người bình thường.”
“Người bình thường, hình như tôi thấy cô đã say rồi. Có muốn tôi đưa về nhà không?”
“Nam Phong, tôi nói rồi cậu không được có ý đồ gì đó với đại minh tinh của tôi.”
Vì chơi với nhau nhiều năm nên Thiệu Đông hiểu rất rõ con người của Nam Phong. Một khi anh đã nhắm đến người nào thì chắc chắn sẽ không tha. Thiệu Đông ngày thường cũng không quản Nam Phong làm gì. Nhưng đây chính là Mộc Tử Đằng, một người cậu ta hâm mộ rất lâu, Thiệu Đông không muốn Nam Phong đụng đến cô.
“Nhưng tôi lại không nghĩ vậy đâu nha.”
Nam Phong nhìn Thiệu Đông, gương mặt đầy đắc ý.
…..
“Nhà cô ở đâu?”