Năm chiếc xe chạy như bay trên con đường, cao tốc, bánh xe lăn đi mang theo hàng vệt nước, tiếng động cơ “brừm brừm” vang lên trong đêm mưa.
'Trong chiếc xe chính giữa, một người đàn ông, tóc vàng ngồi ở ghế phụ ló đầu quan sát cô gái đang hôn mê ở ghế sau.
Cô gái kia mặc váy cưới, để lộ phần cổ trắng. ngần và cánh tay mảnh khảnh, mái tóc xõa xuống che khuất gương mặt. Dù không thể thấy rõ mặt nhưng cũng có thể nhìn ra vóc đáng của cô rất đẹp.
'““Anh Đàm, cô gái này chính là cô cả nhà họ An à?” Người đàn ông tóc vàng nói bằng giọng, điệu lưu manh. Người được gọi là anh Đàm đang. lái xe, lạnh lùng đáp: “Ùm.”
“Dáng đẹp đấy, nước da cũng trắng trẻo, chắc mặt cũng không đến nỗi nào... Đáng tiếc lại đi theo Cửu gia của chúng ta.” Người đàn ông tóc vàng tiếc nuối lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn trắng. trợn nhìn cô gái kia.
“Hoàng Sâm, mau thu hồi ánh mắt hèn hạ của cậu lại!” Anh Đàm trừng mắt nhìn người đàn ông kia: “Nếu như cô ấy có thể sống sót qua đêm. nay thì sau này sẽ là vợ của Cửu gia, là chị dâu của chúng ta, cẩn thận cái đầu của cậu đấy.”
Hoàng Sâm khinh thường khẽ hừ khinh thường.
Chị dâu à?
Chẳng phải chỉ là một đứa con gái được đưa tới để lấy lòng Cửu gia thôi sao?
Nói dễ nghe là vợ và chị dâu, nhưng thật ra cũng chỉ đến làm ấm giường mà thôi.
Còn không biết có thể sống qua đêm nay không nữa.
Người ở thành phố A đều biết Lục Cửu Gia giết phạt quyết đoán, là người hung tợn, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, không ai dám đụng đến.
Nhưng dù là vậy, vẫn có rất nhiều người không sợ chết mà tặng người lên giường anh. 'Trước giờ Cửu gia đều rất xem thường những
người làm ấm giường này, vô số người không bị giết chết cũng bị đánh cho tàn phế.
Chị dâu ư? Sống sót qua đêm nay rồi hằng nói.
“Ưm...”
Lúc này cô gái ở ghế sau khẽ rên ri, từ từ mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt đen láy sáng ngời, lúc chớp
“Đây là đâu vậy...”
“Ồ, cô An, cô tỉnh rồi à?” Hoàng Sâm ngả ngớn huýt sáo.
Sau đó, anh ta nhìn thấy gương mặt của cô gái kia thì sững sờ. Cô gái kia ngồi dậy vén tóc lên, lộ ra gương mặt tỉnh xảo.
Làn da trắng nõn như ngọc, đôi môi đỏ mọng, hấp dẫn người khác, nốt ruồi lệ màu đen dưới mắt phải càng khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Cô cực kỳ xinh đẹp, là một nét đẹp mang tính xâm lược khoa trương. Cho dù vẻ mặt của cô mờ mịt nhưng vẫn có thể làm xao xuyến lòng người. Váy cưới trắng tinh trên người càng tôn lên đường
cong hoàn hảo của cô. Một người đẹp đến như vậy, thật đáng tiếc...
An Đào Đào nhanh chóng nhận ra bản thân đang ngồi trong xe, cô không biết mình sắp bị đưa đến nơi nào bèn cảnh giác hỏi: “Các người là ai? Muốn đưa tôi đi đâu?”
“Cô An, chúng tôi là người của Cửu gia, bây. giờ sẽ đưa cô đi gặp Cửu gia.” Hoàng Sâm cợt nhả nói.
An Đào Đào bỗng mở to mắt, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi và hoảng loạn.
Cửu gia ư?
Không ai ở thành phố A mà không biết đến Lục Cửu Gia mang danh Sát thần mặt đen.
Có người đồn rằng anh rất hung tàng, kẻ nào không cẩn thận chọc giận anh đều sẽ bị ném vào hang rắn được nuôi ở sân sau biệt thự làm thức ăn rắn độc...
“Có phải các người đã nhầm rồi không, tôi không biết Cửu gia của các người.” An Đào Đào siết chặt tay, cố ép bản thân bình tĩnh lại.
Hôm nay cô được bố gọi về nhà họ An từ nông thôn, vừa ăn xong bữa cơm tỉnh đậy đã ở trong xe
rồi.
“Không nhầm đâu, bố của cô vì để xoay vốn cho nhà họ An nên đã gả cô cả là cô cho Cửu gia nhà chúng tôi để liên hôn.” Hoàng Sâm nở nụ cười khinh bỉ, đường như nhìn cô bằng ánh mắt hơi đồng tình.
An Đào Đào sửng sốt, xoay vốn cho nhà họ An ư?
Cô cả?
Liên hôn sao?
Cuối cùng cô đã hiểu ra vì sao nhà họ An lại đột nhiên tốt bụng đón đứa con gái ngoài giá thú bị bỏ lại ở nông thôn, chẳng hỏi han gì suốt mười mấy năm về nhà như vậy.
Hóa ra là để gả thay con gái yêu dấu của bọn họ.