An Đào Đào không nhịn được liếc mắt vài lần, lòng hiếu kỳ càng không giấu được.
Lục Sóc quay đầu nhìn cô, như cười như. không: “Nhìn cái gì?
An Đào Đào giật mình, lập tức thu ánh mắt lại: “Không nhìn gì cả.”
Lục Sóc cười trừ, cũng không nói chuyện.
An Đào Đào vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, cũng may anh không đập nổi bán sắt hỏi tới cùng.
Xe chạy chừng mười phút đã về tới biệt thự.
Cả đoạn đường An Đào Đào đều nghĩ về chuyện bữa tiệc.
Tin nhắn bí mật và sự thay đổi đột ngột của Lục Sóc khiến cho người ta bối rối, nhưng tại sao lại bối rối thì cô cũng không
An Đào Đào nhìn ra cửa sổ, bỗng nhiên biết được đã tới biệt thự nãy giờ mà cô lại ngây người trên xe lâu như vậy
Cô quay đầu thì thấy Lục Sóc đang nhìn cô nghiền ngẫm.
An Đào Đào lại luống cuống, chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Cửu Gia, tôi phải tham dự bữa tiệc kia sao? Không đi được không?”
“Em phải đi, bữa tiệc sẽ rất thú vị cơ mà.” Lục Sóc nhếch môi mỏng, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn kỳ lạ, thậm chí còn thấy được sự sảng khoái trong từng lỗ chân lông giống như đang mong chờ điều gì đó.
Da đầu An Đào Đào tê đại khi đối điện với ánh mắt của anh.
Sao cô cảm thấy đây là một bữa tiệc Hồng Môn vậy chứ.
Nhưng mà cũng không thể không đi, đúng là bất lực mà!
An Đào Đào xuống xe mà trong lòng vẫn còn thấy hoảng hốt, cô nhăn mặt cắn chặt môi.
"Thật sự không muốn đi đâu."
“Cửu Gia, bữa tiệc tổ chức khi nào?” An Đào Đào đột nhiên quay đầu hỏi.
Lục Sóc mở tấm thiệp ra nhìn rồi như cười như không nói: “Thứ sáu tuần sau.”
An Đào Đào cảm thấy an ủi một chút.
Là thứ sáu tuần sau à?
Còn tận mấy ngày, cô có thể vui vẻ thêm vài ngày nữa!
Nhưng mà chắc là do cô nhạy cảm vô cớ, một bữa tiệc thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Huống hồ còn có Lục Sóc bên cạnh, có ai đám làm bậy sao?
Nhưng biểu cảm lúc nãy của Lục Sóc quá kỳ lạ, không phải anh đang muốn làm chuyện gì đó chứ?
An Đào Đào mang theo suy nghĩ này vào phòng, lúc đi ngủ không ngừng gặp ác mộng.
Cô mơ thấy cô đến bữa tiệc với Lục Sóc, sau đó bị rất nhiều người thần bí giết chết cô...
Lại mơ thấy Lục Sóc biết cô là người gả thay thì ném cô vào hang rắn, thậm chí còn mơ thấy Lục Sóc khoét đi nốt ruồi dưới mắt cô.
Lần đầu tiên gặp mặt tên ma vương này đã có hứng thú với nốt ruồi của cô.
An Đào Đào bị những cơn ác mộng dồn dập làm cho ứa mồ hôi lạnh, chưa tới bốn giờ đã tỉnh giấc.
Cô để trái tim đang đập thình thịch của mình ổn định lại, toàn thân đã run lên bẩn bật, cơn ác mộng quá đáng sợ, quá đẫm máu, từng giấc mơ đều cho thấy có thể trong bữa tiệc sẽ xuất hiện nguy hiểm.
Quả thật quá đáng sợ!
An Đào Đào không đám ngủ tiếp, sợ sẽ gặp phải ác mộng, cô rửa mặt chải đầu đơn giản rồi lại ở trong phòng ngây ngốc tới sáu giờ chiều mới xuống lầu.
Má Trần đang lau dọn phòng khách, thấy sắc mặt tái mét của An Đào Đào thì hoảng sợ: “Mợ chủ, cô làm sao vậy?”
An Đào Đào cũng biết sắc mặt của mình rất kém, cô cười nhẹ để trông tươi tắn hơn một chút: “Tối qua gặp ác mộng nên ngủ không ngon.”
Má Trần nói: “Cô là bác sĩ Đông y, phải điều dưỡng thân thể của mình cho tốt.”
An Đào Đào gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cô tùy tiện ăn một miếng đồ ăn rồi tới trường, thật sự không muốn ăn uống gì cả.
Lễ hội văn hóa đã kết thúc nhưng dư âm của nó vẫn còn, hầu như mỗi học sinh đều đang bàn luận về nó, đặc biệt là quầy thuốc trị bệnh đầy bụng của An Đào Đào đều được mọi người khen ngợi.
An Đào Đào nghe được những lời khen đó thì trong lòng cảm thấy vui vẻ hơn một chút.
Không có chuyện gì tốt hơn việc nhận được lời khen.
Cô còn nghe được hôm nay sẽ tổ chức nghỉ thức kéo cờ, trong buổi lễ sẽ bầu chọn ra gian hàng được yêu thích nhất, còn được phát giấy khen và tiển thưởng.
An Đào Đào nghe được thì vô cùng chờ mong, quả thật vừa vào lớp chưa bao lâu thì chủ nhiệm đã tổ chức cả lớp đi tham dự lễ kéo cờ.
Tất cả các lớp đều tham gia nên vô cùng náo nhiệt.
Hiệu trưởng cầm micro phát biểu dưới cờ, đầu tiên là khen ngợi các lớp, cuối càng mới bắt đầu bình chọn quầy hàng được hoan nghênh nhất, ông đừng một lúc rồi nói: “Gian hàng được yêu thích nhất trong lễ hội văn hóa năm nay chính là gian hàng của bạn học An Đào Đào!”
An Đào Đào không nghĩ tới hiệu trưởng sẽ xướng tên cô nên vô cùng kinh ngạc.
Sự kinh ngạc qua đi, cô từ từ bình tĩnh lại, vinh dự này là Lục Sóc cho cô.
Anh là cổ đông lớn ở đây, chắc chắn hiệu trưởng đang muốn nịnh nọt đây mà.
“Chúng ta nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng nào.” Hiệu trưởng cầm micro hưng phấn nói.
Vừa đứt lời thì toàn bộ học sinh đều vỗ tay nồng nhiệt, quầy hàng này đúng là danh xứng với thực, y thuật của An Đào Đào lại giỏi như vậy, xứng danh thần y.
“Ý tưởng của bạn học An Đào Đào không tồi, thế mà lại nghĩ ra thuốc chữa đầy bụng.” Hiệu trưởng lại cười khích lệ lên: “Đến một hiệu trưởng như tôi cũng không thể nghĩ ra ý tưởng như vậy, xin cho bạn học An Đào Đào của chúng ta một tràn vỗ tay nữa.”
Đám học sinh không ngừng vỗ tay hoan hô.
An Định Nhiên nhìn thấy An Đào Đào được người ta tán thưởng thì cắn chặt môi, tức tới đỏ mặt.
Nếu không nhờ thân phận của Lục Sóc thì làm. gì có ai sẽ nịnh bợ một đứa con gái nhà quê?
Nhưng mà chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, con nhỏ nhà quê này sắp tiêu rồi, ha ha!
An Định Nhiên cười lạnh trong lòng, sắc mặt bỗng nhiên tốt lên, trong mắt lộ ra ý cười.
Sau khi phát giấy khen xong thì hiệu trưởng, vẫn chưa chịu kết thúc, tiếp tục cầm lấy micro nghiêm túc nói: “Hiện tại tôi sẽ đọc thông báo của nhà trường. Vì bạn học Lâm Hiểu Kiểu và Mạnh Manh đã vi phạm nội quy trường học nghiêm trọng nên nhà trường đã quyết định đuổi học, từ nay về sau không được phép nhập học nữa.”
Đám học sinh nghe thấy mấy lời này thì ổ lên.
Trước giờ chưa từng có quyết định đuổi học học sinh như vậy!
Rốt cuộc Lâm Hiểu Kiều và Mạnh Manh đã làm gì mà lại nghiêm trọng đến mức bị đuổi học như vậy.
Hiệu trưởng tất nhiên là biết sự nghỉ ngờ của học sinh: “Trước khi thôi học thì Lâm Hiểu Kiều và Mạnh Manh phải ra mặt xin lỗi, nói ra toàn bộ lỗi lầm của bọn em.”
Bọn học sinh lại ồ lên.
Còn phải xin lỗi công khai, rất mất mặt luôn đó...
Lúc này mặt mày Lâm Hiểu Kiểu và Mạnh Manh tái mét bước lên sân khấu, mấy ngày nay hai người bọn họ đều ngủ không ngon, bộ dáng, tiểu tụy, khom lưng cúi đầu đứng trên sân khấu, không muốn người khác nhìn thấy vẻ mất mặt của mình.
Hai người chẩn chừ một lát rồi mới cầm micro mở miệng nói.
“Bọn em đã đập phá quầy hàng của An Đào. Đào trong lễ hội văn hóa, để không bị phát hiện bọn em còn phá hư camera.”
Đám học sinh vừa nghe mấy lời này thì lập tức im lặng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Cái gì? Hai người kia đang nói gì vậy?
Phá quầy hàng, còn đập camera?
Không nghe lầm chứ...