Lúc trước cô nghĩ loại chuyện này nên làm với người đàn ông mình thích mới đúng, nhưng bây iờ..cô không đồng ý, cũng không muốn, nhưng. cuối cùng vẫn không thể thoát được hay sao?
“Xoẹt” một tiếng.
Chiếc váy màu hồng bị xé ra.
Anh híp mắt, đột nhiên hơi thở trở nên nặng nề hơn.
An Đào Đào cắn môi, một giọt lệ từ mí mắt rơi xuống.
Lục Sóc hé môi, giọng nói trầm khàn, nhưng giọng điệu lại giống như ra lệnh:"Tách hai chân ra."
An Đào Đào nhìn đi hướng khác, cố ý xem nhẹ lời nói của anh.
'Trong lòng Lục Sóc tức giận, dùng lực chế trụ cổ chân của cô.
An Đào Đào bị đau, vùng vảy nói: "Tôi không muốn, anh buông tôi ra, đáng vẻ này của anh. khiến tôi thấy ghê tởm...
“Ghê tởm?” Lục Sóc liếm môi, ánh mắt u ám. mang theo chút tàn nhẫn, đường như muốn dẫn người khác vào vực sâu, chỉ nghe anh thấp giọng. nói: “Một lúc nữa, tôi sẽ làm cho cô càng ghê tởm. hơn!”
An Đào Đào mở to mắt, nỗi sợ hãi trong lòng gia tăng.
Cô không muốn đáng vẻ này, một chút cô cũng không muốn...
An Đào Đào quay đầu liếc nhìn, đột nhiên nhìn thấy trên bàn trà có một con dao gọt trái cây, mũi đao gọt trái cây sắc bén dưới ánh đèn tỏa sáng
rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Khi Lục Sóc tách hai chân cô ra...
An Đào Đào không thể nhẫn nhịn được nữa, cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn trà, đâm thẳng vào lưng Lục Sóc.
"Phập" một tiếng, đó là tiếng dao gọt trái cây đâm vào vang lên, Lục Sóc bị đau nhíu mày, ném An Đào Đào xuống đất 'Cô đám đâm tôi?"
An Đào Đào nằm trên mặt đất, đau đến rơi nước mắt.
"Xoẹt" một tiếng, Lục Sóc rút con đao gọt trái cây trên lưng ném xuống đất.
Xuyên qua ánh đèn của biệt thự, An Đào Đào nhìn thấy con dao đẩm máu trên mặt đất, tim cô thất lại, sắc mặt trắng bệch.
Nhìn màu đỏ tươi của máu, đầu An Đào Đào. hoàn toàn trống rỗng, cúi đầu nhìn tay mình, môi không ngừng run rẩy.
Cô đâm Lục Sóc rồi, cô vậy mà đã đâm Lục Sóc.
An Đào Đào sụt sịt, nước mắt không ngừng rơi xuống,
Làm sao đây, cô đâm Lục Sóc rồi, một khi anh nổi giận, một khi trách tội, cái mạng nhỏ của cô sẽ không giữ được mất.
An Đào Đào ngước mắt lên, có chút căng thẳng liếc nhìn Lục Sóc, nhưng chỉ vừa liếc nhìn cô liền sợ đến mức cả người cứng đờ, không nhúc nhích được
Lúc này, ánh mắt u ám đáng sợ của Lục Sóc đang nhìn cô, còn vết thương sau lưng anh không ngừng chảy máu, rất nhanh thấm ướt áo sơ mỉ đen, không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Mùi càng lúc càng nồng nặc, cũng khiến cho. tìm của An Đào Đào co chặt lại.
“Cửu Gia, cậu không sao chứ?” Má Trần thấy tình hình khôngổn, lập tức từ phòng khách chạy. ra.
'Thứ đầu tiên bà ấy nhìn thấy là con đao gọt trái cây dính đầy máu nằm trên mặt đất, còn có An Đào Đào đứng bên cạnh đang không biết phải làm sao.
Má Trần quay đầu lại nhìn, phát hiện sau lưng. Lục Sóc bị đâm thành một lỗ lớn, máu tươi ào ạt chảy ra, chiếc ghế sofa sạch sẽ cũng dính rất. nhiều máu.
Bà ấy hít thở sâu, đột nhiên hiểu ra tại sao lưng Lục Sóc lại có một cái lỗ lớn, nhất định là do An Đào Đào đâm.
'Vừa rồi ánh mắt của Lục Sóc đặc biệt đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người vậy, ngay cả một bà già thường xuyên làm việc trong biệt thự như bà ấy cũng sợ hãi, đừng nói chỉ là một cô gái mười tám tuổi.
Nhưng tại sao anh lại tức giận, An Đào Đào cũng có một phần trách nhiệm.
Má Trần liếc nhìn An Đào Đào, nhưng không. nói bất cứ lời trách móc nào, chỉ gọi Hoàng Sâm và anh Đàm đến, bảo họ đưa Lục Sóc vào phòng.
Lúc Hoàng Sâm và anh Đàm bước vào, suýt chút nữa đã bị đọa sợ.
''Có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao Cửu Gia lại bị đâm?" Hoàng Sâm liếc mắt nhìn thấy con dao gọt. trái cây trên mặt đất.
Má Trần mím môi không nói gì, trong lòng bà ấy vẫn muốn bảo vệ An Đào Đào, dù sao một cô gái gả đến một biệt thự lớn vắng vẻ như vậy nhất định rất sợ hãi và bối rối.
Anh Đàm vô thức liếc nhìn An Đào Đào, anh ta thông minh chững chạc hơn Hoàng Sâm, có một vài chuyện cho dù má Trần không nói, anh ta cũng có thể đoán được một chút.
Cửu Gia tài giỏi như vậy, có thể có cơ hội đâm. anh, cũng chỉ là người gần gũi anh mà thị
Bắt gặp ánh mắt của anh Đàm, An Đào Đào cắn chặt môi, thân thể có chút lung lay sắp ngã, đầu óc cô trống rỗng, càng không biết nên làm như thế nào.
''Trước tiên đừng hỏi nhiều nữa, đưa Cửu Gia trở về phòng trước đi." Anh Đàm nói với Hoàng. Sâm: "Đúng rồi, còn cần phải gọi bác sĩ riêng đến."
Lục Sóc vẫn nhìn chằm chằm vào An Đào Đào, ánh mắt hung ác nham hiểm dữ tợn, giống như một vị thần đến từ địa ngục.
An Đào Đào run cầm cập, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hoàng Sâm và anh Đàm lần lượt nắm lấy cánh tay của Lục Sóc, đưa trở về phòng.
Nhìn thấy Lục Sóc đã trở lại phòng, trong lòng An Đào Đào vẫn còn sợ hãi đứng yên tại chỗ, đặc biệt là khi cô nhìn thấy con dao gọt trái cây dính máu, tìm cô đập không ngừng, sắc mặt tái mét.
Má Trần đi đến bên cạnh An Đào Đào, gương mặt lộ vẻ phức tạp.
Trong mắt An Đào Đào không có tiêu cự, giống như người mất hồn.
Đột nhiên má Trần hỏi: "Cô An, cô có biết hôm nay là ngày gì không?"
Nghe thấy giọng nói, An Đào Đào cứng đờ lắc đầu, làm sao cô có thể biết được.
"Hôm nay là sinh nhật của Cửu Gia." Má Trần. thở dài: "Hôm nay Cửu Gia xử lí xong công việc, rất nhanh đã trở về, cậu ấy hy vọng có thể tổ chức sinh nhật với cô An, nhưng cô An lại không có ở. đây."
An Đào Đào mấp máy môi, tiêu cự trong mắt dần dần tập hợp lại Cô không biết hôm nay là sinh nhật của Lục Sóc, nếu cô biết, cô nhất định sẽ không đi đạo phố..
Má Trần nhìn cô, tiếp tục nói: "Cô An, Cửu Gia rất quan tâm cô, ít nhất cho đến bây giờ chưa từng có người nào khiến Cửu Gia nhớ nhung như vậy,cũng không có ai có tư cách cùng Cửu Gia tổ chức sinh nhật."
An Đào Đào cau mày.
Hết lần này đến lần khác bóp cổ cô, còn ép. buộc cô, đây gọi là quan tâm sao?
Cô không cẩn sự quan tâm này không, nó quá đáng sợ...
"Cô An, một lát nữa có thể phiền cô lên thăm
Cửu Gia được không? Dù sao thì Cửu Gia cũng bởi vì cô nên mới bị thương." Má Trần lại thở dài, hai người này rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
An Đào Đào không nói được, cũng không nói không.
Đúng vậy, bởi vì cô mới bị thương...
Bởi vì Lục Sóc muốn cưỡng hiếp cô, cô không. thể nhịn được nên chỉ có thể dùng đao đâm anh.
Lúc đâm anh cô không có cảm giác gì, thậm chí cô còn cảm thấy có chút thoải mái, nhưng sau khi đâm xong, cô liền sợ, cô sẽ bị giết, nhưng cô lại không có bất kỳ hối hận nào.
An Đào Đào nhìn cánh cửa đóng chặt trên tầng hai, bảo cô đi thăm Lục Sóc, đây không phải bảo cô tự chui đầu vào lưới sao?
Đến lúc đó, chắc chắn Lục Sóc sẽ dùng cách khác tra tấn cô đến chết, hoặc là ném thẳng cô vào hang rắn.
Không!
Cô không đi, nhất định không thể di...
Thấy cô vẫn không bị lay động, má Trần thở dài dọn đẹp tất cả những món ăn ngon trên
bàn,
An Đào Đào nghe tiếng đọn đẹp bàn ăn, quay đầu nhìn về phía sau, thì thấy trên bàn có rất nhiều món ăn, có cá có thịt vô cùng thịnh soạn.
Mà ở chính giữa bàn, lại đặt một cái bánh kem lớn, vừa nhìn liền biết là bánh sinh nhật, làm rất tỉnh xảo, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Nhìn thấy tất cả những thứ này, lông mày của An Đào Đào khẽ giật, đột nhiên cô nói, giọng khàn khàn ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy sợ hãi: ''Má Trần, những món ăn trên bàn này, còn có bánh kem, đều là Cửu Gia đặn đò mọi người chuẩn bị sao?”