“Bác trai, bác gái, hai bác cũng quen bác sĩ An à?" Triệu Đình Sâm càng ngạc nhiên hơn.
Hai ông bà cụ lập tức kể lại chuyện lúc đó, gần như tâng An Đào Đào lên trời.
Nghe xong, Triệu Đình Sâm giống như tìm được đồng minh, anh ta cũng kích động nói: “Nửa tháng trước vợ cháu đã mang thai. May mà có bác sĩ An, nếu không cháu còn phải đợi thêm mười. nằm nữa.”
Mười năm, bọn họ sẽ càng già hơn.
Hai cụ già nhìn nhau, lại còn có thể trị được vô sinh, đúng là thần y!
Đối diện với ánh mắt tha thiết của bọn họ, An Đào Đào sờ mũi, cô càng cảm thấy không quen: Mọi người đừng khen tôi như vậy, tôi sẽ kiêu ngạo đấy.”
“Kiêu ngạo cũng tốt, con gái nên kiêu ngạo và tự tin.” Bà cụ Lý vỗ vai cô, như thể cô nói gì cũng. đúng.
“Vậy ra hôm nay cháu đến là để đưa giấy chứng nhận chuyển nhượng đất à?” Bà cụ Lý đột nhiên nói.
Triệu Đình Sâm gật đầu.
Ông cụ Lý lại hỏi: “Có phải là mảnh đất tổ tiên cháu để lại ở quê không?”
'Triệu Đình Sâm lại gật đầu.
Ông cụ Lý nghỉ hoặc: “Chẳng phải cháu xem. mảnh đất kia như bảo bối sao? Lúc trước ông hỏi mượn, cháu cũng không cho.”
Triệu Đình Sâm ngây ra, nụ cười hơi miễn cưỡng: “Không phải mảnh đất tổ truyền kia có thể
kéo dài dòng đõi sao? Cháu còn chẳng có nổi một mụn con, chắc chắn không thể cho người khác mượn được. Bây giờ bác sĩ An là phúc tỉnh của nhà bọn cháu, tặng cho cô ấy cũng là duyên phận.”
“Đúng đúng đúng, có thể được Đào Đào khám bệnh là phúc của cháu.” Bà cụ Lý đột nhiên nói chen vào, thậm chí còn có sự sùng bái kỳ lạ.
An Đào Đào sờ mũi, lại càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Mấy người lại trò chuyện bên ngoài, An Đào. Đào vui vẻ cầm giấy chuyển nhượng trở về biệt thự.
"Chị dâu, chị và Thẩm Họa Họa đi chơi thế nào rồi?"Thấy cô trở về, Hoàng Sâm dập tàn thuốc hỏi.
An Đào Đào dừng bước, suy nghĩ một chút rồi 'Tạm được.”
“Chị đâu, đây là giấy chuyển nhượng Triệu Đình Sâm đưa cho chị à?” Hoàng Sâm nhìn chằm. chằm vào thứ trong ngực cô.
An Đào Đào gật đầu, thành thật trả lời: “Đúng. vậy, mới đưa cho tôi.”
Đương nhiên Hoàng Sâm cũng đã nhìn thấy tình hình bên ngoài vừa rồi, ngoài Triệu Đình Sâm ra còn có hai ông bà cụ trông rất quen. Nếu anh ta đoán không lầm thì hình như bọn họ là những người làm từ thiện nổi tiếng ở thành phố A, hình ảnh tích cực, rất được mọi người kính yêu.
Không ngờ những người lớn tuổi có máu mặt không thích giới quý tộc ồn ào lại biết An Đào. Đào?
“Chị dâu, hai ông bà cụ vừa rồi là vợ chồng Lý thị, mạnh thường quân của thành phố A đúng không?” Hoàng Sâm che trái tim nhỏ bé hỏi.
An Đào Đào nhìn anh ta: “Đúng, chính là bọn họ, những ông bà cụ nhiệt tình.”
'Hoàng Sâm trợn tròn mắt.
Nhiệt, nhiệt tình?
Những ông bà cụ như vậy không phải đối với ai cũng nhiệt tình đâu.
“Chị đâu và bọn họ quen nhau thế nào vậy?” Hoàng Sâm lại che trái tim nhỏ, sợ phải nhận kích thích gì.
An Đào Đào suy nghĩ một lúc rồi tìm từ nói: " Lần trước đi dạo phố, lúc ông cụ Lý bị đau tim đột ngột, tôi đã chữa trị sơ qua cho ông ấy. Bây giờ sau khi uống thuốc của tôi, tìm của ông ấy đã có chuyển biến tốt tốt rõ rệt, đó là một khởi đầu không tệ.”
Nghe xong, suýt chút nữa Hoàng Sâm đã quỳ xuống bái lạy.
Chị dâu của tôi thật lợi hại, vô tình cứu một người lại là mạnh thường quân ở thành phố A, quân nhân Triệu Đình Sâm cũng cực kỳ tin tưởng. chị ấy. Chị ấy muốn chỉnh phục toàn bộ giới quý. tộc à?
Bắt gặp ánh mắt vi điệu của Hoàng Sâm, An Đào Đào mỉm cười trêu chọc: “Sao vậy, muốn tôi khám bệnh cho cậu à?”
“Đừng, đạo này tôi rất khỏe.” Hoàng Sâm vô thức muốn che đũng quần của mình.
An Đào Đào nhìn anh ta mấy lần, sau đó mỉm cười đi vào phòng khách.
'Năm giờ chiều, Lục Sóc trở về.
'Thấy anh trở về, An Đào Đào lập tức đưa giấy chuyển nhượng cho anh giống như dâng vật quý, nói: “Cửu Gia, hãy gọi tôi là tiểu phúc tỉnh ải.”
Lục Sóc mở giấy chuyển nhượng, ngay lúc An Đào Đào cho rằng anh sẽ không nói gì, Lục Sóc lại nhếch môi, giọng nói trầm khàn lập tức vang lên: “Tiểu phúc tinh.”
An Đào Đào ngẩn ra trong chốc lát, cô cảm. thấy bên tai hơi tệ đại, vô thức che đi lỗ tai.
“Quẹt thẻ rồi à?” Lục Sóc ghé sát vào tai cô, lần nữa dùng giọng nói trầm thấp tấn công cô.
An Đào Đào ngây ngẩn cả người: “Sao Cửu Gia lại biết?”
Lục Sóc cười khẽ, lập tức mê hoặc người khác: “Có tin nhắn.”
An Đào Đào bừng tỉnh, hóa ra còn kích hoạt tin nhắn điện thoại, chẳng trách có thể biết cô quẹt thẻ. Nghĩ đến một lần mình tiêu cả triệu, đa đầu liền tê đại.
“Cửu Gia, sau khi anh đi tôi đã đi mua sắm với Thẩm Họa Họa.” An Đào Đào định chủ động nhận lỗi: “Cô ta muốn mua quần áo cho tôi, bảo là quà gặp mặt gì đấy. Tôi cảm thấy cô ta đã gọi tôi là chị dâu, nen tốt hơn là tôi nên tặng quà gặp mặt cho cô ta.”
Thấy cô đã bắt đầu thích ứng với thân phận này, tâm trạng Lục Sóc không khỏi vui vẻ, anh duỗi tay sờ lên đầu cô.
“Cửu Gia, nếu anh không thích tôi quẹt thẻ, lần sau tôi sẽ không quẹt nữa nhé?” An Đào Đào thử thăm đò.
Lục Sóc nhíu mày: “Bây giờ nó là của em.”
Ẩn ý chính là muốn quẹt thì quẹt à?
An Đào Đào lập tức bị sự kiêu ngạo của anh dọa sợ, cô cắn đôi môi nhỏ, tức thì rơi vào trầm mặc.
"Không mua cho mình à?” Lục Sóc cụp mắt, mặt không đổi sắc nhìn cô đăm đăm.
An Đào Đào nghĩ đến chiếc váy đỏ kia liền cảm. thấy hơi đau đầu: “Có mua, mua một chiếc váy.”
Dứt lời, cô đưa túi đồ vẫn còn đặt trên sofa cho Lục Sóc: “Hình như chiếc váy đỏ này không hợp với tôi lắm?”
Lục Sóc mở túi mua sắm ra, đập vào mắt anh là một chiếc váy lụa màu đỏ thẫm. Ánh mắt anh khẽ động, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh cô mặc chiếc váy đỏ này.
Kiểu điểm và ướt át, giống như đóa hồng nở rộ.
Anh hít một hơi thật sâu, ánh mắt không khỏi trở nên cuồng đại, còn có sự chiếm hữu bệnh. hoạn. Không biết qua bao lâu anh mới áp chế được cảm xúc nóng bỏng này xuống.
An Đào Đào cảm giác bầu không khí hơi kỳ lạ, nhưng rất nhanh lại trở nên tốt hơn, giống như bông hoa chỉ nở thoáng qua.
Quả nhiên, Lục Sóc cũng cảm thấy không hợp đúng không?
“Lần sau mặc cho tôi xem.” Lục Sóc vuốt ve. tai cô, sau đó cúi người nhẹ nhàng phà hơi bên tai cô.
Cả người An Đào Đào khẽ run lên, sống lưng cũng trở nên cứng đờ: “Vâng...”
Vậy là anh cảm thấy hợp ư?
“Chơi với cô ta vui lắm à?” Giọng nói của Lục Sóc hơi lạnh
An Đào Đào động đầu ngón tay: “Cũng không. tệ, Thẩm Họa Họa rất thích đua xe à?”
Đua xe?
Dường như Lục Sóc đã nhận ra điều gì, sắc mặt càng thêm khó coi, bầu không khí trong,
phòng cũng trở nên lạnh lẽo: “Lần sau em có thể không cần để ý đến cô ta.”
An Đào Đào ngoan ngoãn gật đầu: Ồ.”
Lục Sóc lại vươn tay sở lên đỉnh đầu cô: “Ngày mai đến nước S với tôi.”
Nước S?
Anh muốn xuất ngoại à?
“Cửu Gia muốn dẫn tôi ải nước ngoài sao?” An Đào Đào chớp mắt, đôi mắt lập tức trở nên sáng ngời: “Nhưng tôi phải đi học, trong bệnh. viện cũng còn rất nhiều chuyện.”
Lục Sóc nhếch đôi môi mỏng, giọng điệu không cho phép từ chối: “Xin nghỉ.”