Giáo viên chủ nhiệm nghe xong càng thêm hưng phấn: "Tốc độ của bạn An Đào Đào thật nhanh, mới vậy mà đã vẽ xong rồi
An Đào Đào xoa xoa mũi cười giả lả không, phải tốc độ của cô nhanh mà là Lục Sóc quá lợi hại, anh có thể vẽ những cảnh có độ khó yêu cầu cao ngay lập tức, lại còn đẹp đến mức khiến người ta không thể chê vào đâu được.
Ngay khi giáo viên chủ nhiệm khen ngợi An Đào Đào, đám học sinh cũng trở nên hơi bồn chồn.
Họ chưa bao giờ nhìn thấy bức tranh của An Đào Đào nên vô cùng tò mò, háo hức muốn mau chóng nhìn thấy nó.
An Định Nhiên hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo thanh cao, một con nhỏ nhà quê như này chắc chắn không thể vẽ ra thứ gì đẹp được, đến lúc đó nhất định sẽ bị chê cười, nhưng vậy mới thú vị chứ.
"Vậy thì bạn An Đào Đào, mau lấy bản thiết kế ra đi. Lễ hội văn hóa sắp đến rồi, chúng ta đều đang giành giật từng phút từng giây đó." An Định Nhiên quay đầu nhìn An Đào Đào nở nụ cười đầy khiêu khích.
Giáo viên chủ nhiệm cũng đồng ý với cách nói này: "Đúng vậy, nếu có chỗ nào không hợp lý còn có thể đành thời gian để sửa lại."
Dưới ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người, An Đào Đào mở tờ giấy vẽ ra.
Thấy mọi thứ trên giấy vẽ đều sống động như thật, tưởng chừng như là nét vẽ của thần tiên, không chỉ sinh động mà còn tràn đầy sự tao nhã, chỉ qua một tờ giấy vẽ mà còn có thể lan tỏa ra cả nội hàm lẫn sự cao thượng.
'Bức tranh thật là đẹp!
" Đây là tác phẩm thần tiên gì vậy? Mình chỉ nhìn thoáng qua mà cảm thấy như có thứ gì đó trên giấy vẽ sắp bay ra rồi vậy."
''Mình cũng có cảm giác này, sinh động lại đẹp mắt, nếu chúng ta có thể bố trí gian hàng như vậy, nhất định sẽ thu hút người khác đến."
"Hơn nữa, những thứ trên này rất đơn giản, hai ba ngày là có thể chuẩn bị xong."
'Tất cả mọi người đều rất hài lòng, ngoại trừ An Định Nhiên.
An Định Nhiên nhìn chằm chằm tờ giấy vẽ trước mặt như muốn chọc vài cái lỗ to trên đó.
Làm thế nào mà một con nhỏ nhà quê có thể vẽ ra thứ đẹp như vậy chứ?
Chắc chắn là ăn cắp ý tưởng trên mạng, hoặc là nhờ ai đó vẽ hộ.
“Bạn An Đào Đào, bức vẽ rất đẹp.” Giáo viên chủ nhiệm vô cùng hài lòng, nếu không phải vì có sinh viên ở đây, phải giữ vững uy nghiêm thì đã sớm nhảy dựng lên rồi.
'Thấy giáo viên chủ nhiệm hết lời khen ngợi bức tranh, An Định Nhiên chán nản, sắc mặt đỏ bừng: "Bạn An Đào Đào, tôi thấy bức tranh này có chút quen mắt, chắc không phải cô tìm trên mạng mấy tên vẽ hộ gì đó chứ?"
Nghe vậy, An Đào Đào nhướng mày, cũng không nổi giận.
Nhưng Chu Mễ lại không thể chịu đựng được: "An Định Nhiên, cô có ý gì hả, cứ vẽ đẹp thì là tìm người vẽ hộ trên mạng hả? Sách cô đọc được đều. vứt cho chó gặm rồi à nên mới đi bôi nhọ người khác."
Hai má An Định Nhiên xanh mét, tức tối trừng mắt nhìn Chu Mễ:"Tôi chỉ đang bày tỏ nghỉ vấn trong lòng mà thôi."
“Có mà cô rảnh rỗi không có việc gì làm mới đi gây sự ấy.” Chu Mễ cũng trừng mắt lại: “Cứ trừng vậy đi, để xem mắt ai to hơn.”
"Cô..." An Định Nhiên tức đến mức lồng ngực phập phồng.
Kỳ Thần ngồi ở ghế đằng sau trợn mắt há hốc mồm, sao tự nhiên lại cãi nhau rồi?
Cậu ta cau mày, giọng điệu không vui nói: "Bạn An Định Nhiên, nếu cậu đã nói là đi tìm vẽ thuê, vậy thì cậu nên đưa ra chứng cứ."
An Định Nhiên cắn môi, cô ta chỉ thuận mồm. nói ra mà thôi, làm gì có chứng cứ.
'Tại sao toàn thế giới đều đang giúp đỡ con nhỏ nhà quê đó, nó có cái gì tốt chứ?
An Đào Đào xua tay, bình tĩnh nói: "Quả thật, bản thiết kế này không phải một mình tôi vẽ, mà có có Cửu Gia ở bên cạnh hướng dẫn tôi. Nếu như cô khăng khăng nói vẽ hộ, vậy Cửu Gia chính là tên vẽ hộ đúng không?"
Lời này vừa nói ra, tất cả học sinh đều sững sờ ngay tại chỗ.
Trời ạ!
'Thế mà bản vẽ thiết kế này còn có cả bút tích của Lục Cửu Gia?
'Thảo nào lại sống động đến vậy, sinh động như thật, khiến người ta chỉ mới liếc mắt một đã không thể nào quên.
Còn có, ai đám nói Lục Cửu Gia là tên vẽ thuê, vậy là muốn tìm đến cái chết. Vẽ một bản thiết kế cho lớp họ, đó chính là vinh dự của lớp bọn họ. An Định Nhiên này thật đúng là không có mắt nhìn mà.
Đám học sinh lập tức chỉ trỏ vào An Định Nhiên, ánh mắt nhìn cô ta cũng cực kì sâu xa, giống như đang lên án cái gì đó.
An Định Nhiên cũng bị sự thay đổi này làm cho ngu người.
'Thế mà bản thiết kế này lại được vẽ bởi Lục. Cửu Gia? Làm sao mà anh có thể giúp một con nhỏ nhà quê vẽ tranh với đống lịch trình bận rộn của mình được?
Không đâu, không đâu, Lục Cửu Gia có thể giúp một cô gái nhà quê vẽ tranh nhất định là bởi vì nhờ vào tên của cô ta, cho nên người Lục Cửu Gia thích là cô ta chứ không phải con nhỏ nhà quê này, cô ta phải nhanh chóng lấy lại thân phận mới được.
'Tuyệt đối không bao giờ cho phép con nhỏ nhà quê đó lợi dụng nữa!
An Định Nhiên nắm chặt nắm đấm, giống như đã hạ quyết tâm.
"Sao có thể, sao Cửu Gia có thể là tên vẽ hộ được? Có thể khiến cho Lục Cửu Gia vẽ bản thiết kế cho lớp chúng ta, đó là vinh dự của lớp ta. Bạn An Đào Đào, em đây là đang làm cho lớp chúng ta thêm vẻ vang đó."
Giáo viên chủ nhiệm hồi phục tỉnh thần lại đầu tiên, lập tức ca ngợi một hồi.
An Đào Đào vỗ ngực, yên lòng nói: "Như vậy thì em yên tâm rồi."
Giáo viên chủ nhiệm trịnh trọng cầm lấy bản thiết kế, đáng vẻ thật cẩn thận như thể nó không. phải là một tờ giấy vẽ bình thường mà là một thánh chỉ, sắp sửa mang nó đi đóng khung.
An Đào Đào xoa xoa thái dương, cười bất lực.
Giáo viên chủ nhiệm cẩn thận kẹp bản thiết kế trong trang sách, nói: “Bản vẽ thiết kế của bạn An Đào Đào rất tốt. Tiếp theo, chúng ta sẽ bắt đầu. chế tạo đồ vật theo thiết kế trên, mấy thứ đó các em phải tự mình hoàn thành. Có thể mua vật liệu, nhưng tuyệt đối không được mua thành phẩm. Đây là đang rèn luyện khả năng tự thực hành của các em. "
Đám sinh viên sau khi nghe xong còn khá vui vẻ.
'Tuy họ là con em của quý tộc, nhưng tự tay chế tạo những thứ như này cũng khá mới l
Giáo viên chủ nhiệm phải mất cả một tiết học mới sắp xếp xong công việc, có sinh viên muốn tự mình làm ra bó hoa trang trí trong phòng, bàn ghế trong nhà hay gì đó.
Về phần An Đào Đào định sáng tạo một ít hoa khô cắm lọ cũng không khó, trong biệt thự của họ có rất nhiều hoa, chỉ cần hái thật nhiều về xong phơi nắng là được.
"Giáo viên chủ nhiệm, em vẽ xong một phần rồi, thầy giúp em xem thế nào."
'Thấy giáo viên chủ nhiệm đã giao xong nhiệm. vụ, An Định Nhiên không nhịn được mở miệng, giống như cố tình tìm kiếm cảm giác tồn tại.
Giáo viên chủ nhiệm vốn có chút không hài lòng với cô ta, nhưng nghe cô ta chuẩn bị xong, một phần bức tranh thì lại cảm thấy hứng thú: "Mang đến văn phòng đi."
“Được.” An Định Nhiên cười ra tiếng, lấy ra một quyển giấy vẽ từ trong bàn, vui vẻ đi theo sau giáo viên chủ nhiệm.
Nhìn bóng lưng An Định Nhiên rời đi, Chu Mễ không nhìn nổi nữa, nói: "Đào Đào, cậu nhìn An Định Nhiên đi, cô ta đang cố tình tìm cảm giác tồn tại đó."
“Kệ cô ta đi, cô ta tìm cảm giác tồn tại của cô ta, chúng ta làm chuyện của chúng ta.”
An Đào Đào cười rộ lên, nói một cách Phật hệ.
Chu Mễ cau mày, miễn cưỡng đồng ý.
An Đào Đào nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, giọng nói vẫn ngọt ngào mềm mại:
"Nhưng nếu cô ta đắc tội với chúng ta, chúng ta cũng không thể ngồi không!"
Chu Mễ rất thích nghe điều này, lập tức cười. rộ lên: "Đến lúc đó phải tẩn cô ta đến răng rụng. đầy đất."
“Tém tém lại chút đi, ví dụ như nửa đêm trùm bao tải đen hay gì đó sẽ tốt hơn."