Bàn tay đang xoa đầu Becgie của An Đào Đào. thoáng đừng lại, quả nhiên là đến đòi tiền, đúng là không biết xấu hồ.
Cô ngẩng đầu nhìn hai người họ chằm chằm, mặt mày tối sầm lại, sự chán ghét trong lòng cũng càng thêm tăng tiến, nhưng An Đào Đào vẫn rặn ra vài giọt nước mắt, tỏ vẻ đáng thương bảo: “Cửu Gia đồng ý đi đăng ký kết hôn với tôi chỉ vì muốn dẹp yên mấy lời đồn đãi trên weibo thôi, nếu tin đồn quá ác liệt, nhất định sẽ khiến công ty của Cửu Gia thua lỗ. Mặc dù bây giờ tôi là vợ của Cửu. Gia, nhưng cũng chỉ được mỗi cái vỏ ngoài thôi, mấy người hẳn cũng biết tính tình của Cửu Gia thất thường cỡ nào rồi mà. Tôi sống ở đây thật chẳng khác gì đang đi trên băng mỏng, mỗi bước đều khó khăn vô cùng, ngay cả tiền riêng để mua quần áo cũng không có, sao có thể tiếp tế cho nhà họ An được?”
Nghe cô nói vậy, cả bố An lẫn mẹ An đều ngây ngẩn cả người.
Không có tiền riêng mua quần áo luôn ư?
Nói dối đúng không, nếu không có tiền để mua thì đống quần áo xinh đẹp trên người cô là từ đâu ra chứ?
“Mấy thứ này đều đo Cửu Gia mua cả, dù là hàng hiệu nhưng cũng không phải phong cách mà
tôi thích.” An Đào Đào kéo quần áo trên người, giả vờ khóc lóc: “Nhưng tôi có tiền riêng, cũng không dám mua quần áo có phong cách khác, chỉ có thể chiều theo sở thích của Cửu Gia mà thôi.”
Thấy cô thảm hại chưa, mau mau rời đi đi!
Mẹ An rõ ràng là không tin, thân là người phụ nữ của Lục Cửu Gia, sao có thể sống thê thảm như vậy được?
"Đào Đào, con không lừa bố mẹ đó chứ?” Mẹ An nhíu mày, trên mặt lộ vẻ không vui.
Hốc mắt An Đào Đào ửng đỏ, con ngươi trong veo nghiêm túc nhìn hai người, giọng nghe vừa yếu ớt lại vô hại: “Là thật cả đấy, tôi lừa hai người làm gì? Nếu hai người không tin, có thể đến trước. mặt Cửu Gia nói giúp tôi vài câu, có lẽ tôi sẽ được phép xài tiền riêng đấy.”
Dứt lời, An Đào Đào ngây thơ cười rộ lên Mẹ An nghe thấy vậy thì lập tức câm. miệng.
Tới trước mặt Lục Cửu Gia xin sao? Vậy có khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết chứ?
Bố An mím môi, mặt mày tối sầm, đường như có hơi bất mãn với thái độ của An Đào Đào: “Đào. Đào, nếu không phải bây giờ nhà họ An đang gặp khó khẳn, bố mẹ chắc chắn sẽ không vất cái mặt già này mà tới tìm con giúp đỡ đâu.”
Khó khăn?
An Đào Đào âm thầm cau mày, không phải Lục Sóc đã trả bảy mươi phần trăm cổ phần công. ty lại cho ông ta rồi hả? Sao lại vẫn còn khó khăn chứ?
Đừng nói là bố An lại lên cơn nghiện bài bạc, chạy tới chỗ khác chơi đó nhé?
Điều này An Đào Đào cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng thôi chứ không hỏi thẳng ra khỏi miệng, dù gì cô cũng chẳng mấy hứng thú với chuyện của nhà họ An.
Nhưng bây giờ họ lại mặt dày tới đây vòi tiền, đúng là nực cười quá đi mất, họ tưởng cô là cây rụng tiền thật hả?
Thế để cô cắt đứt suy nghĩ đó của họ vậy!
'"Thôi được, tôi sẽ cho các người toàn bộ tiền
riêng mà tôi có.” An Đào Đào thò tay vào túi, một tờ ông Mao mới toanh chớp mắt đã xuất hiện. trong tay. Cô nhìn chằm chằm tờ tiền trước mặt, lộ ra biểu cảm tiếc nuối và do dự.
Cuối cùng, cô đưa tờ ông Mao cho bố An, hốc mắt đỏ bừng như bị người khác bắt nạt:" Đây là toàn bộ số tiển mà tôi âm thầm tiết kiệm trong một khoảng thời gian đài sau lưng Cửu Gia đấy, giờ giao lại hết cho hai người, hy vọng có thể giúp nhà họ An vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Nói vậy,nhưng mắt An Đào Đào vẫn dán chặt lên tờ tiền, như thể giây kế tiếp sẽ rút tờ tiền về ngay vậy.
Bố An trợn mắt há hốc mồm, rể rà cả nửa ngày cuối cùng mới lôi ra được một tờ thôi hả? 'Tính đuổi ăn mày hay gì?
"An Đào Đào, con giỡn mặt với bố mẹ đấy hả? ” Bà An bắt đầu mất kiên nhãn, tức tối chất vấn.
Nhưng đối mặt với lời chất vấn của bà ta, vẻ mặt An Đào Đào càng thêm vô tội, đôi mắt đen láy như vừa được nước rửa qua, trong trẻo và sạch sẽ, trông vừa điểm đạm lại đáng thương: “Tôi không, lừa hai người đâu, đây thực sự là số khăn lắm tôi mới tiết kiệm được đấy chứ không dễ đâu. Đừng vội thấy chỉ có một tờ mà xem thường, nó có thể mua rất nhiều kẹo mút đó.”
Mẹ An tức giận đến không nói nên lời
Kẹo mút cái khỉ khô, thứ họ cần là tiền, một đống tiền!
“Bố mẹ cần mười bảy tỷ rưỡi.” Bố An không, thời gian nói chuyện vòng vo với cô nữa, trực tiếp vào thẳng vấn để.
Nghe vậy, An Đào Đào như bị dọa sợ, đôi mắt trợn tròn lên, mặt mày thoáng cái đã trắng bệch như tờ giấy: “Chúa ơi, mười bảy tỷ rưỡi hả, tôi có tiết kiệm cả đời cũng không có nổi mười bảy tỷ xưỡi đâu. Hay là bố mẹ đi tìm Cửu Gia đi, tôi chỉ là người vợ trên danh nghĩa thôi, trong tay chỉ có chút tiền ít ỏi này.”
Biểu cảm hoảng hốt và vô tội của cô giống như. thật, bố mẹ An sau khi rối rắm một lúc thì quả thật đã tin lời cô nói.
Nhưng cả hai không đám đi tìm Cửu Gia vòi ẩn. Lần trước lúc tới xin tiền, Cửu Gia đòi lấy con gái của họ, giờ mà tới nữa thì ai biết anh sẽ đưa ra yêu cầu kỳ quái gì chứ.
Trong chớp mắt, ánh mắt bố mẹ An nhìn cô lập tức thay đổi. Ban đầu còn hơi e đè, khúm núm, giờ thì chỉ còn lại sự xem thường và khinh bỉ.
“Anh yêu, chúng ta nên đi về thôi, xem ra nó. không có đồng cắc nào thật.” Mẹ An chửi xéo một câu: “Vốn tưởng đăng ký kết hôn rồi là có thể hóa thành phượng hoàng, ai ngờ đâu còn chẳng bằng một ä tình nhân nữa.”
Người khác làm tình nhân ít ra còn chu cấp được cho nhà mẹ đẻ, nhưng cô thì đến cả tiển riêng cũng không có.
Ngoài mặt thì hoa mỹ, sau lưng lại âm thầm bị chèn ép, quả nhiên là đồ con riêng quê mùa vô dụng.
Bố An phức tạp nhìn An Đào Đào hồi lâu mới rời đi, trước khi đi còn mang hết quà cáp về cùng.
An Đào Đào híp mắt, lẳng lặng nhìn theo bóng. lưng dần xa của họ, khóe môi khẽ nhếch tạo thành nụ cười mỉa mai.
Keo kiệt tới mức này, đúng là khiến cô mở mang tầm mắt mà.
Giờ cô đã thành công khiến hai vợ chồng nhà họ An tin rằng bản thân chỉ một người hữu danh vô thực, một cô vợ nhỏ đáng thương, bất lực, muốn vô dụng cỡ này thì sẽ vô dụng cỡ đó; cô đoán trong một khoảng thời gian sắp tới, hai vợ. chồng nhà họ An sẽ không tới làm phiền cô nữa.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh rồi!
An Đào Đào ôm Becgie lên, nghịch chỉ trước múp míp của nó: “Becgie nhỏ bé à, những kẻ đáng ghét cuối cùng cũng chịu rời đi rồi.”
Đúng lúc này, má Trần và Hoàng Sâm cũng đã thự. Cả hai đều rất tò mò không biết cô đã nói gì với hai người kia mà lúc đến còn hớn hở vui mừng, lúc về thì lại giận tím mặt, hơn nữa còn xách luôn cả quà cáp về, chưa bao giờ thấy người nào mà lại mất lịch sự như vậy cả.
Đối điện với ánh mắt tò mò của họ, An Đào. Đào ngước mặt lên, mỉm cười ngọt ngào.
Trông cô lúc này mềm như bông, chắc khác nào một chú thỏ trắng vô hại.
Cô quý trọng nhét tờ tiền ban nãy vào túi, lúc nãy cô không hề nói đối đâu, đây là toàn bộ tiền riêng của cô thật đấy.
Mặc dù trong tay còn một tấm thẻ đen mà Lục Sóc đưa cho, ngoài ra còn có giấy chuyển nhượng đất, nhẫn kim cương đỏ, nhưng cô làm gì dám đụng tới, lỡ mai mốt hai người hai ngả thì phiền phức lắm.
''Chị dâu, chị vừa nhét cái gì vào túi vậy?”Hoàng Sâm tò mò hỏi, thứ gì mà cô lại trân quý tới thế?
An Đào Đào nhếch môi, nở nụ cười ngọt ngào: “'Một tờ ông Mao chứ gì nữa, tiền riêng của tôi đấy.”
Hoàng Sâm: "..." Bây giờ tất cả mọi người đã chuyển sang quẹt thẻ cả nên đúng là lâu rồi chưa nhìn thấy tiền giấy.
Lục Cửu Gia không đưa thẻ cho cô xài sao?
Nhất thời, bầu không khí trong phòng khách bỗng im ắng lạ thường. An Đào Đào như không. phát hiện ra tâm trạng phức tạp của Hoàng Sâm, rên sofa thêm một lúc thì chuẩn bị về phòng luyện đàn.
"Nghỉ đủ rồi, tôi lên tầng luyện đàn đây, mọi người cứ tự nhiên." Dứt lời, An Đào Đào như hóa thành thỏ con, chớp mắt đã bỏ chạy về phòng. luyện đàn.
Phòng luyện đàn cực kỳ trống trải, bên trong chỉ đặt mỗi một cây đàn piano màu trắng, gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ sát đất khiến rèm cửa tung bay. phất phới, tạo thành đường lượn sóng mềm mại.
Cây đàn piano màu trắng này đã được mua từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên An Đào Đào bước vào phòng luyện đàn.