'Trong lòng Hoàng Sâm sắp không xong rồi.
Đã hơn một giờ đêm rồi!
Tại sao ông chủ không ngủ, bất chợt đến phòng giám sát làm gì?
Chắc không phải đến giám sát công việc đấy chứ?
“Thử điều tra người này, Hoàng Doanh.” Một lúc lâu sau, cuối cùng Lục Sóc cũng cất tiếng, nói với giọng điệu đứt khoát.
Hoàng Sâm hơi sửng sốt, Hoàng Doanh ư?
Người này là ai?
Lại còn cùng họ với mình, nghe như tên của một cô gái, nhưng sao Cửu Gia nhà anh ta lại quen tâm đến người phụ nữ khác ngoài chị dậu, chẳng lẽ..
Có lẽ vì biết Hoàng Sâm đang suy nghĩ vớ vần gì, Lục Sóc lập tức lạnh lùng liếc mắt một cái, khí thế kinh người.
Hoàng Sâm hoảng sợ, những suy nghĩ quyến rũ này nọ trong lòng anh ta lập tức bị xua tan, Cửu Gia yêu cầu anh ta điều tra, vậy chắc chắn có lý do, có lẽ người phụ nữ này muốn hãm hại chị dậu nên Cửu Gia mới đặc biệt yêu cầu anh ta điều tra.
Chắc chắn là như vậy!
Sau khi đặn đò công việc xong, Lục Sóc xoay người rời đi, trước khi đi, anh còn mang theo hết sự lãnh lẽo trong căn phòng, rất nhanh sau đó, phòng giám sát lại khôi phục yên tĩnh, Hoàng Sâm ngã ngồi trên chiếc ghế xoay, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hoàng Doanh... Anh ta nhất định phải điều tra cẩn thận.
...
Kể từ khi Lâm Hiểu Kiểu và Mạnh Manh bị đuổi học, trường học đã khôi phục bình lặng.
'Tạ Như cũng vứt hai người này ra sau, mỗi ngày cô ấy đều chơi, ăn uống với An Đào Đào và Chu Mễ, ba người đi đâu cũng có nhau, hòa vào làm một, mọi người trong trường đều biết ba người bọn họ là bạn thân của nhau.
“Đào đào, chị họ của chị nói, hôm qua sau khi em được châm cứu, chị ấy thấy khỏe hơn rất nhiều, đầu không còn choáng váng, thị lực cũng không bị mờ, thậm chí mụn trên mặt đường như cũng khô quất lại.” Tạ Như ngồi trên bãi cỏ, vui vẻ nói.
An Đào Đào nghe vậy, cũng rất vui mừng: “Bởi vì đang thải độc mà, vậy nên sẽ có một chút quả”
“Đây không phải một chút hiệu quả đâu mà là rất rất hiệu quả, chị họ của chị rất mừng.” Tạ Như nghĩ đến đáng vẻ vui sướng của Tạ San thì không, khỏi cong mi.
Chu Mễ ở bên cũng cười phụ họa: “Đào Đào giỏi lắm đó, em cực kỳ tín nhiệm cậu ấy, có thể khỏi bệnh hay không chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
“Đúng vậy!" Tạ Như cũng gật đầu: “Đúng rồi Đào Đào, chị nghe nói thứ sáu tuần này sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn, khách mời đều là nhân vật, mỗi năm Cửu Gia nhà em đều được mời, nhưng không năm nào đi cả, năm nay có đi không?"
An Đào Đào nghe xong, trợn mắt ngoác mồm, có vẻ như bữa tiệc này cũng rất hoành tráng, không ít người biết chuyện.
“Em cũng nghe nói có bữa tiệc, nhưng nhà em chỉ điều hành một bệnh viện, hơn nữa có khoảng cách nhất định với các nhân vật có tiếng. đó nên không được thiệp mời.” Chu Mễ nhún vai, có chút tiếc nuối nói.
Tạ Như cũng có phần tiếc nuối: “Nhà chị cũng không nhận được thiệp mời, nếu không chị đã có thể đi xem rồi.”
An Đào Đào liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cười nói: “Về phần bữa tiệc, Cửu Gia nói sẽ đi, nhưng, mà, loại tiệc này không vui vẻ gì, chỉ có một đám. người nói chuyện phiếm ở đó, rất phiền phức.”
Chu Mễ và Tạ Như nhìn nhau, cảm thấy những gì cô nói cũng có lý.
Nhưng rất nhanh, hai người lại kinh ngạc: " Lục Cửu Gia sẽ đi thật sao? Trước đây anh ấy không di cái nào hết, nhưng năm nay sao lại vậy?”
Nghĩ đến tin nhắn đó, An Đào Đào khẽ nhíu mày:“Không biết nữa, anh ấy bảo bữa tiệc năm. nay có lẽ sẽ rất thú vị...”
Cô thực sự rất muốn biết nội dung của tin nhắn đó.
“Thú vị?” Chu Mễ và Tạ Như lập tức kích động: “Không biết tại sao lại thấy thú vị, đến lúc đó em nhất định phải nói cho chúng ta biết đấy.”
An Đào Đào mím môi, trong lòng có chút buồn phiền, nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng: “Biết rồi, em sẽ nói cho hai ngư sau.”
Chu Mễ và Tạ Như rất vui, kéo An Đào Đào đến tạp hóa mua rất nhiều đồ ăn xong mới vừa lòng yên phận trở về lớp học.
Sau khi tan học, ba người lại đến nhà chị họ của Tạ Như.
Bố mẹ Ta San vẫn chưa tan làm, ngoại trừ Tạ San, bạn thân Hoàng Doanh của Tạ San cũng ở nhà.
Khi An Đào Đào bước vào cửa, cô đột nhiên đưa mắt nhìn Hoàng Doanh, thấy cô ta đang cười rạng rỡ, trông có vẻ ngây thơ và hiếu khách, cô ta là loại cô gái xinh đẹp rất bình thường, không hề dính đáng gì đến độc được.
Chẳng lẽ là do cô suy nghĩ nhiều?
“Bác sĩ An, mọi người đến rồi đấy à?” Hoàng Doanh đảo ánh mắt nhìn về phía An Đào Đào, trên mặt mang theo ý cười, trong mắt thầm đắc ý.
An Đào Đào nhíu mày, cô chỉ vừa cảm thấy mình suy nghĩ nhiều thôi, nhưng loại cảm giác kỳ quái này lại ập đến.
Nhìn chằm chằm vào đáy mắt của Hoàng. Doanh, cô cảm thấy cô ta hình như đang đắc ý điều gì đó, điểu này rất kỳ lạ.
Hoàng Doanh vẫn mỉm cười, nhưng sự đắc ý trong mắt cô ta đã biến mất, khiến người ta khó có thể nhận ra điều gì bất ổn.
An Đào Đào mím môi thu hồi ánh mắt, giọng điệu mềm như sáp: “Đúng vậy, chỉ cần châm cứu ba lần nữa là có thể giúp giảm viêm, mọi người không thấy mặt chị họ tốt hơn rất nhiều sao? Mụn trên mặt đã teo lại rồi.”
Chu Mề và Tạ Như kinh ngạc nhìn An Đào. Đào.
Họ biết tính cách của cô, bình thường khi cô vẫn chưa chữa khỏi hoàn toàn, cô sẽ không cạo ngạo mà sẽ rất kiệm lời, nhưng sao hôm nay cô lại như vậy?
An Đào Đào vừa chú ý đến vẻ mặt của Hoàng Doanh, vừa vui vẻ nói: “Sau khi châm cứu xong, mụn trên mặt chị họ Tạ Sạn sẽ biến mất, chị ấy sẽ lại thành một thiên thần nhỏ xinh đẹp.”
'Tạ San nghe vậy, cực kỳ thoải mái, cô ấy cười đến nỗi nheo mắt lại thành một khe hở.
'Hoàng Dĩnh siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt lấp lóe: “Ổ, vậy sao?”
An Đào Đào lấy kim châm từ trong túi vải nhỏ ra, nói: “Chắc chắn là vậy, chị thử nhìn sắc mặt của chị họ Tạ San xem, có phải tốt hơn hôm qua rất nhiều không, mụn đều teo lại rồi, mấy ngày nữa sẽ hoàn toàn biết mất.”
Hoàng Doanh nhìn vào mặt Tạ San, thấy những vết sưng đỏ trên mặt cô ấy đúng là đã teo đi rất nhiều, ngày hôm qua chúng còn sưng rất to, nhưng hôm nay chúng đã teo nhỏ lại, thậm chỉ không chảy mủ nữa.
Vậy là, sắp khỏi rồi sao?
Hoàng Doanh vô thức cắn môi, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp, nhưng rất nhanh sau đó lại vui vẻ trở lại: “Vậy thì tốt quá, San San rất khổ não vì có mụn trên mặt, mấy ngày nữa khỏi hết mụn. rồi, chắc cô ấy sẽ vui lắm.”
Tạ San nắm lấy tay Hoàng Doanh, cười rất vui vẻ: “Tớ cũng cảm thấy mụn trên mặt đang teo lại, tay nghề của bác sĩ An cao siêu quá!”
“Đúng vậy, đúng là rất cao siêu.” Hoàng Doanh cười rộ, nhưng nói câu cuối xong có cảm giác nghiến răng nghiến lợi nói.
An Đào Đào nhướng mày, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Hoàng Doanh vẫn không biết ý nghĩAn Đào Đào, cô ta nhếch môi, ra vẻ bình tĩnh nói: “Bác sĩ An, tay nghề của cô thực sự siêu phàm, tôi rất yên tâm khi giao San Sa cho cô.”
“Yên tâm đi, nhất định sẽ khỏi hẳn.” An Đào. Đào nhướng mày cười to: “Được rồi, tôi bắt đầu châm cứu đây.”
“Được.” Hoàng Doanh lập tức nhường chỗ cho cô.
An Đào Đào mỉm cười lấy kim châm ra, nhanh chóng đâm vào người Tạ San.
Hoàng Doanh nhìn động tác châm cứu của cô, ánh mắt mờ mịt, cô ta cầm lấy tách trà đang bốc khói nghỉ ngút trên bàn, lặng lẽ đẩy cốc tới, đối diện với đôi tay mềm mịn của An Đào Đào.
Chu Mễ quay đầu, lập tức thấy tách trà lung. lay sắp rơi, trong chén vẫn còn nước nóng hôi hổi.
“A, chị Hoàng Danh, cẩn thận tách trà của chị. Chu Mễ chạy tới, lập tức giật lấy tách trà từ trong tay Hoàng Doanh, nói: “Chị Hoàng Doanh, vừa nãy chị thật sự làm em sợ chết khiếp, nếu chị làm đổ tách trà này, tay Đào Đào nhà em không giữ nổi được mất.”
Bị giật mất tách trà, tim Hoàng Doanh đập loạn, cô ta ngơ ngác nhìn Chu Mễ, hỏi: “Sao, sao thế?"
Tạ Như cũng hoang mang.