"Đúng vậy, trước kia còn có anh trai đi với tôi, nhưng bây giờ..." Kỳ Thần nhíu mày, đôi mắt vốn rạng rỡ như ánh mặt trời hình như có chút ảm đạm.
Ban đầu An Đào Đào không phát hiện ra sự ảm. đạm trong mắt cậu ta: “Hiện tại thế nào rồi?”
Kỷ Thần im lặng hồi lâu, trông như có chuyện gì đó không muốn nhớ lại, cả khuôn mặt càng thêm u tối.
An Đào Đào bị doạ sợ, có phải cô đã hỏi chuyện gì đó không nên hỏi hay không?
Anh trai trong miệng cậu ta có thể đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng vừa rồi cô lại thuận miệng hỏi, hình như hơi bất lịch sự.
"Kỷ Thần, nếu như không tiện thì cậu không. cần trả lời, hơn nữa, cậu có thể quên câu hỏi vừa rồi đi." An Đào Đào mím môi, có chút luống cuống tay chân.
'Kỷ Thần cắn môi, gương mặt lập tức tái nhợt, có lẽ lại nghĩ tới chuyện gì đó không tốt.
Cậu ta nhìn thoáng qua An Đào Đào, sau đó mấp máy khóe miệng, cười yếu ớt nói: " Tiểu tiên nữ, thực sự xin lỗi, không phải là tôi không muốn nói mà là thật sự có chút bất tiện.”
An Đào Đào lần nữa luống cuống tay chân: "Cậu đừng xin lỗi, là tôi không đúng, tôi quá mạo. muội, cậu đừng để ý là được rồi.”
Kỷ Thần cười, khôi phục lại sức sống trong chớp mắt, nhưng so với lúc mới gặp, hình như cậu ta mệt mỏi hơn một chút, nhìn thế nào cũng giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó không tốt.
An Đào Đào càng cảm thấy không an tâm, quyết định bù đắp một chút: “Kỷ Thần, cậu chưa ăn cơm trưa nhỉ?”
Kỷ Thần bỏ móc khoá vào túi, lắc đầu nói: "Chưa ăn.”
'“Tôi thực sự xin lỗi cậu chuyện vừa rồi, tôi mời cậu ăn cơm nhé." An Đào Đào nhớ tới Chu Mễ, nhịn không được lại thêm một câu: “Chờ Chu Mễ mua quần áo xong chúng ta sẽ đi ăn.”
Hở?
Tiểu tiên nữ muốn mời cậu ta ăn trưa?
Kỷ Thần nghe xong, đôi mắt đen trắng rõ ràng trở nên sáng lấp lánh, tựa như chó con lấy được xương, đừng hỏi cậu ta cười vui vẻ đến chừng nào:"Tiểu tiên nữ muốn mời tôi ăn cơm, tôi vô cùng vui vẻ, nhưng mà chắc chắn không thể để cho tiểu tiên nữ mời được, cậu cứu tôi, phải là tôi mời các cậu mới đúng.”
An Đào Đào đang định nói thêm gì đó thì nghe thấy tiếng cửa phòng thử đồ bị mở ra.
Cô quay đầu, nhìn thấy Chu Mễ mặc một chiếc váy màu trắng từ bên trong đi ra, váy trắng được may rất đẹp, ren trên đung đưa theo động tác trên người, tiên khí lượn lờ.
Chu Mễ mặc chiếc váy này thật sự tựa như tiểu tiên nữ trên chín tầng mây.
"Chu Mễ, chiếc váy này rất hợp với cậu." An Đào Đào thật lòng tán thưởng.
"Thật sao?" Chu Mễ đỏm dáng xoay một vòng, làn váy rộng thùng thình không khỏi bung. ra, lộ ra độ cong mềm mại.
''Đương nhiên là thật, không tin cậu hỏi Kỷ Thần đi." An Đào Đào chỉ Kỷ Thần ở bên cạnh.
Lúc bấy giờ Chu Mễ mới phát hiện ra sự tồn tại của Kỷ Thần, cô ấy hơi đừng một chút, đột nhiên có chút tò mò không biết Kỷ Thần đến từ khi nào. Tuy rằng tính cách của cậu ta rất lạc quan vui vẻ, nhưng cậu ta không thân cận với bạn nữ như vậy, mà thái độ của cậu ta đối với An Đào Đào. tốt như thế, thật đúng là làm cho người ta bất ngờ.
Nhưng mà cũng có thể là đo An Đào Đào là ân nhân cứu mạng của cậu ta.
Chu Mễ chỉ vào váy, hỏi: "Kỷ Thần, cậu cảm thấy thế nào?”
"Đẹp lắm." Kỷ Thần cười rộ lên, nhưng trong, lòng cậu ta lại cảm thấy nếu An Đào Đào mặc nó chắc chắn sẽ càng đẹp hơn, bởi vì cô mới là tiểu tiên nữ thật.
Không thể không nói, bộ lọc của người nào đó thật sự có hơi lố.
Thấy hai người họ đều nói chiếc váy này đẹp, Chu Mễ càng thích nó hơn, cô ấy lấy ra một tấm thẻ, mạnh vì gạo bạo vì tiền nói: "Gói chiếc váy này lại cho tôi."
Vừa rồi An Đào Đào đã xem qua, cái váy màu. trắng này có giá hơn hai trăm ngàn, nhìn nhân viên thu ngân đang lưu loát quẹt thẻ mà cô cảm. thấy đau thịt.
"Tỉnh ting", tin nhắn khấu trừ trên điện thoại di động vang lên, Chu Mễ lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua rồi vui vẻ nói: "A, trưa rồi, chúng ta mau đi ăn cơm thôi, đói quá.”
An Đào Đào chỉ vào Kỷ Thần ở bên cạnh: “Chu Mễ, Kỷ Thần nói muốn mời chúng ta ăn cơm.”
Chu Mễ vừa nghe vậy, nhất thời được thương. mà sợ.
Vậy mà cậu hai Kỷ lại muốn mời các cô ăn cơm?
Vinh dự quá vậy?
Sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, trên mặt Chu Mễ lộ ra nụ cười mừng rỡ, cô ấy nói: "Tôi nằm mơ. cũng không nghĩ tới có một ngày cậu hai Kỷ lại mời bọn tôi ăn cơm, nếu như bị học sinh trong, trường biết, chắc chắn sẽ rất hâm mộ bọn tôi.”
An Đào Đào lặng lẽ nhìn thoáng qua Kỷ Thần, cậu hai Kỷ?
Hẳn cậu ta cũng là một người giàu có.
Kỷ Thần cười, rất galang, phong độ hỏi các cô: “Các cậu muốn ăn đồ ăn Trung hay là ăn đồ Tây?”
'"Tôi ăn gì cũng được, An Đào Đào cậu thì sao?" Chu Mễ đẩy vấn để cho An Đào Đào.
An Đào Đào cẩn thận suy nghĩ, cô cũng không thích ăn đồ Tây. Trong khi ăn có quá nhiều lễ nghi, làm không tốt sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, hơn nữa ngày hôm qua khi ăn cùng Lục Sóc đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cho cô có chút sợ hãi trong lòng, cũng hơi chán ghét đồ Tây.
"Đi ăn đồ Trung đi." An Đào Đào nói như vậy.
Kỷ Thần đồng ý: “Được. ”
"Phúc Mãn Giang Sơn" là nhà hàng Trung Quốc lớn nhất và xa hoa nhất thành phố A, bên trong trang trí rất cổ kính, cửa gỗ đỏ, tường đỏ ngói xanh, cửa sổ chạm trổ trong suốt, đèn cung đình hoa lệ chói mắt, còn có rèm châu lưu ly, tất cả đều giống như trong phim truyền hình, cũng làm cho An Đào Đào có chút hoảng hốt, giống như xuyên không vậy.
Một khúc "leng keng" từ núi cao nước chảy. truyền đến, An Đào Đào phát hiện, ở trên bục tròn có một người phụ nữ mặc sườn xám đang ng: ấy đang chơi đàn tranh, dáng người hạng nhất, vô cùng xinh đẹp.
Ăn đồ ăn Trung mà cũng có thể đến một nơi cao cấp như vậy, quả nhiên là người có tiền...
Ngồi trong phòng, An Đào Đào lật xem thực đơn, thiếu chút nữa đã làm mù mắt mình.
Đắt quá, một món thịt xào bình thường lại có giá hơn một ngàn... Quá đáng hơn là, thịt kho tàu gì đó phải hơn vạn..
Là một dân nghèo sống ở nông thôn, An Đào Đào không hiểu những món ăn này đáng quý chỗ nào, chỉ cảm thấy thế này là lừa gạt, cô sợ tới mức vội vàng ném thực đơn cho Kỷ Thần: "Kỷ Thần, hay là cậu gọi, dù sao cũng là cậu mời khách.
Kỷ Thần tiện tay gọi vài thứ, thật sự giống như không cần tiêu tiền vậy.
An Đào Đào trố mắt.
Khi thức ăn được bưng lên, An Đào Đào dùng, tấm lòng thành kính ăn một miếng.
'Wow, quả nhiên rất ngon, không giống như hương vị bình thường ở nhà làm, đó là một loại thương vị vô cùng tỉnh tế, khiến cho người ta ăn xong còn muốn ăn nữa.
Đồ ăn ngon như vậy, cũng xứng đáng với cái giá siêu cao kia.
Ăn hết một nửa thức ăn, An Đào Đào đột nhiên muốn đi toilet, “Phúc Mãn Giang Sơn" rất lớn, sau khi hỏi nhân viên ở đây, An Đào Đào mới biết toilet ở đâu.
Giải quyết xong, lúc đi ngang qua chỗ rẽ, An Đào Đào nghe được một tiếng nói chuyện.
Cụ thể là nói cái gì cô nghe không rõ lắm, chỉ biết người nói chuyện là một người đàn ông, giọng nói sạch sẽ đễ nghe, tựa như nước chảy rì rầm, nhưng cũng mang theo sự lạnh nhạt và xa cách, đây là chỗ duy nhất khiến người ta tiếc nuối.