Mục lục
Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc này Lục Sóc đã tắm xong.

Nửa thân trên của anh để trần, nửa thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cơ bắp rắn chắc. trắng nõn của anh lộ ra bên ngoài, cũng lộ ra trước mắt An Đào Đào.

An Đào Đào vô ý liếc nhìn, cảm thấy dáng người anh rất tốt, so với người mẫu nam còn đẹp. hơn.

Cô liếm môi, sắc mặt hơi ứng hồng, hồi hộp nói" Cửu Gia, canh gừng đã nấu xong rồi."

Lục Sóc đi lên phía trước, nửa thân trên trần trụi càng rõ ràng hơn trong mắt An Đào Đào.

Hơi thở An Đào Đào trong nháy mắt ngừng lại, cô không biết nên đặt tay ở đâu.

Thật xấu hổ quá, sớm biết như vậy cô nên để má Trần mang vào.

Lục Sóc nhìn chằm chằm cô vài giây, không nói lời nào nhận lấy bát canh gừng trong tay cô, uống cạn một hơi, trong lúc uống anh cũng không nhíu mày, đường như thứ trong bát không phải canh gừng, mà là một loại canh ngọt uống rất ngon.

An Đào Đào ngẩng đầu lên, vô cùng cẩn thận nhìn Lục Sóc, thấy sắc mặt anh không có chút thay đổi gì, trông có vẻ vô cùng bình thường, cô. không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cô cầm bát lên định rời đi, nhưng trước đã bị Lục Sóc ngăn lại.

An Đào Đào cứng người quay đầu, sợ đến mức không dám thở mạnh: "Cửu Gia, sao vậy?"

Đôi mắt cô phủ một tầng sương mù, giọng nói ngọt ngào mềm mại đễ nghe, giống như một chú thỏ nhỏ giả vờ đáng thương, có thể làm tan chảy. trái tìm người khác.

Lục Sóc nhếch môi mỏng, giọng điệu lạnh lùng trước sau như một, nhưng lại tăng thêm một chút vui sướng không bình thường: "Em còn hai ngày."

"Hả?” An Đào Đào chớp mắt, trong lúc nhất thời vẫn chưa phản ứng được, đợi đến khi cô bưng bát đi vào phòng bếp, mới bừng tỉnh hoàn hổn, cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh.

Còn có hai ngày nữa, cô sẽ phải đánh đàn Lục Sóc nghe.

Nếu cô đàn không tốt, cũng không biết Lục Sóc sẽ trừng phạt cô như thế nào.

An Đào Đào có chút sốt ruột vén tóc, nhân lúc nước còn chưa đến chân nên chuẩn bị trước.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, bị hiểu lầm là muốn tự tử, còn rơi xuống nước, nhìn thấy đã hơn hai giờ, An Đào Đào nghĩ tới nghĩ lui quyết định ngày mai đi đến trường lần nữa.

Ngày hôm sau, An Đào Đào vẫn đến trường như thường lệ.

Cũng không biết có chuyện gì, nhưng các học sinh đều nhìn cô bằng một ánh mắt kỳ lạ, giống. như đàn em đang nhìn đại ca vậy, dáng vẻ đáng thương đè dặt và nịnh bợ.

An Đào Đào liếc nhìn bọn họ vài lần, cảm giác như đã từng nhìn thấy loại ánh mắt này ở đâu rồi.

Đúng rồi, chính là ánh mắt vô cùng cung kính của mấy người đàn em trong nhà nhìn Lục Sóc, hoàn toàn không đám thô lỗ.

Nhưng mà, những người có thể đến trường quý tộc học đều là những người có tiền, bọn họ bị điên rồi sao, sao lại nhìn cô như vậy?

Cô còn chưa suy nghĩ sâu xa thì vài học sinh đã chạy đến bên cạnh An Đào Đào, vẻ mặt cầu xin, vô cùng đáng thương.

"'An Đào Đào, chúng tôi không biết cậu là vợ của Lục Sóc, những lời lúc trước mà chúng tôi nói xin cậu đừng để trong lòng, sau này chúng tôi sẽ không đám nữa.”

''Chỉ trách chúng tôi lúc đó tin vào những lời gièm pha trên diễn đàn, một lúc tức giận đã nói ra những điều không nên nói, mong cậu tha thứ cho chúng tôi, nếu có thể xin cậu nói thêm vài lời tốt đẹp về chúng tôi ở trước mặt Lục Cửu Gia.”

"An Đào Đào thật xin lỗi, chúng tôi sẽ không. bao giờ dám nữa..."

Các học sinh lần lượt xin lỗi, than thở khóc lóc nói, trong mắt còn ẩn giấu sự sợ hãi.

An Đào Đào nhìn chằm chằm họ một lúc lâu, vẫn không nhận ra họ là ai.

Có lẽ là những anh hùng bàn phím đã mắng cô trên diễn đàn, ở trên diễn đàn mắng cô rất vui sướng, nhưng bây giờ bị vả mặt nhanh như vậy, bọn họ trở tay không kịp chỉ có thể chạy đến cầu xin tha thứ.

Trong lòng An Đào Đào âm thầm cười giểu, cô ghét nhất là loại người này.

Cô nhếch môi, giọng nói ngọt ngào mềm mại: 'Các cậu yên tâm đi, gần đây Cửu Gia rất bận rộn, có lẽ sẽ không tính toán với các cậu đâu.”

Ý nghĩa của lời nói bóng gió đó là Lục Sóc bận rộn đến mức không thèm để ý đến những ngưt qua đường này.

Sau khi các sinh viên nghe xong, đột nhiên cảm thấy có chút an tâm, nhưng trong lòng vẫn hơi bất an, lời mà cô vừa nói sao lại có chút kỳ lạ vậy.

Lúc bọn họ còn đang định nói gì đó thì thấy An Đào Đào chen qua đám đông, mang ba lô, chạy trở về phòng học.

Tiếng bàn tán trong lớp vô cùng sôi nổi, nhưng vừa nhìn thấy An Đào Đào, bọn họ lập tức im lặng, dùng ánh mắt vô cùng cung kính cẩn thận nhìn An Đào Đào.

Bọn họ đến chết cùng không ngờ rằng An Đào. Đào lại là cô vợ nhỏ của Lục Cửu Gia, bọn họ vốn còn cho rằng cô chỉ là cô gái được bao nuôi muốn trèo cao, nhưng ai ngờ cái vả mặt này đến quá nhanh, giống như một quả bom đánh gục tất cả mọi người.

Thêm nữa, Lục Sóc là một người quanh năm không đăng Weibo, bây giờ lại vì chuyện này, không chỉ chủ động đăng Weibo mà còn đăng giấy kết hôn lên, như vậy có thể thấy anh cưng chiều An Đào Đào đến mức nào.

Anh muốn thông báo cho cả thế giới biết, đây là người phụ nữ của Lục Cửu Gia anh, để xem ai đám khi đễ cô

Bây giờ, những người sau lưng mắng mỏ An Đào Đào người nào người nấy đều cảm thấy lo sợ, vì sợ rằng một khi xui xẻo sẽ gánh chịu cơn thịnh nộ như sấm sét của Lục Sóc.

Lục Sóc là người như thế nào, cơn thịnh nộ như sấm sét của anh người bình thường có thể chịu đựng được sao?

Vẻ mặt của các học sinh lộ ra vẻ cẩn thận nịnh bợ, An Đào Đào nhanh chóng đi qua, giống như. chị đại xã hội đen trong phim truyền hình khiến cả người cô khó chịu.

Không chỉ như vậy, những học sinh khác còn bưng trà rót nước cho cô, thậm chí ngay cả bụi trên bàn trên ghế đều được lau đọn không còn một miếng bụi nào.

An Đào Đào càng thêm khó chịu, trầm mặt nói: '“Thật ra mọi người không cần làm như vậy, giống như trước đây, không được sao?"

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, đám học sinh sợ đến không đám thở.

“An Đại Đại là chúng tôi làm không đủ tốt sao?"

"An Đại Đại, trước đây là do chúng tôi nói bậy, hiện tại chúng tôi muốn bù đắp cho cậu, cậu cứ để chúng tôi tiếp tục làm đi."

"Chuyện lúc trước, thật sự xin lỗi...”

An Đào Đào nhìn chằm chằm họ vài giây, sau đó thở dài, những người này giống như những. người cô đã gặp ở bên ngoài vậy, đều muốn cô ở trước mặt Lục Sóc nói vài câu, để Lục Sóc bỏ qua cho bọn họ.

"Mọi người yên tâm đi, Cửu Gia bận rộn như vậy, sẽ không làm khó đễ mọi người đâu.” An Đào Đào chớp mắt, rất kiên định nói.

Các học sinh sau khi nghe xong, ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Bọn họ vui mừng cười với An Đào Đào, tiếp tục ở lại ghế cười nói, việc bưng trà rót nước lúc nãy, việc nịnh bợ a dua giống như chưa từng tồn tại vậy.

An Đào Đào nhướng mày, đây là lợi dụng xong rồi liển một cước đá đi sao, thật đáng ghét.

Cô trở lại chỗ ngồi, sắp xếp lại sách vở trên bàn, không bao lâu sau Chu Mễ cũng đến.

Chu Mễ vừa nhìn thấy An Đào Đào liền mỉm cười chạy tới, hoàn toàn không có kiểu nịnh nọt và

cung kính đó, vẫn đối xử với cô như bình thường.

"An Đào Đào, ngày hôm qua cậu không đến trường học, suýt nữa đọa tôi sợ muốn chết?” Chu Mễ ôm cánh tay An Đào Đào, rất lo lắng nói: “Tôi còn tưởng Cửu Gia đã làm gì cậu rồi.”

An Đào Đào vỗ mu bàn tay của cô ấy: "Đừng lo lắng, tôi không sao!"

Chu Mễ nhếch môi cười vô cùng rực rỡ: ''Tôi xem Weibo rồi, liền biết cậu không sao, nhưng mà lần trước sao cậu không nói với tôi cậu và Lục Cửu Gia đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, thật không phải bạn thân chút nào.”

May là hôm qua cô ấy lo lắng, sợ rằng cô sẽ bị Lục Cửu Gia vứt bỏ hoặc xử lý rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK