Ông ấy uống nhiều thuốc như vậy mà vẫn không chữa được dứt điểm, ngược lại càng uống. càng nhiều tác dụng phụ, bây giờ nghe nói có thể chữa khỏi hẳn, ông ấy chỉ muốn xuống lầu chạy mấy vòng, hét lên cho cả thế giới biết tâm trạng. của mình tốt thế nào.
Sau khi kê đơn thuốc, An Đào Đào nói với Chu Mễ: "Chu Mễ, giúp tôi bốc thuốc theo đơn này."
Chu Mể gật đầu, lập tức đi bốc thuốc.
Ông cụ ôm túi thuốc, ánh mắt nhìn An Đào. Đào giống như nhìn bố mẹ tái sinh mình vậy: "Cảm ơn bác sĩ An, khi nào tôi cần đến khám lại thế"
An Đào Đào chớp chớp mắt: "Một tháng sau nhé."
Ông cụ gật đầu lia lịa, sau đó ôm túi thuốc hớn hở ra về.
Các bệnh nhân khác lại lần nữa phải kinh ngạc khi nhìn thấy đáng vẻ bừng bừng sức sống của ông cụ.
Ông cụ đó vừa nãy xếp hàng với họ trông rất ốm yếu, cứ kêu đau đầu mãi, sắc mặt tái nhợt, nhìn thoáng qua là biết người đau ốm triển miên, nhưng vừa xong sắc mặt ông ấy lại hồng hào, đi nhanh như gió, trông còn khỏe mạnh hơn cả thanh niên.
Chuyên môn của cô gái nhỏ này thật sự giỏi như vậy sao?
Các bệnh nhân đưa mắt nhìn nhau, không còn đám chần chừ nữa, lập tức xếp hàng vào khám bệnh.
Thấy số lượng bệnh nhân ngày càng nhiều, Chu Mễ tất vui: "Bác sĩ An giỏi thật đấy."
An Đào Đào liếc nhìn cô, mỉm cười mà không. nói gì.
Năm giờ chiều, cuối cùng An Đào Đào cũng khám xong cho đợt bệnh nhân cuối cùng, cô vươn vai, gần như tê liệt vì kiệt sức.
"Mệt quá, cảm giác như vừa đi đánh nhau về ấy.” An Đào Đào xoa xoa cổ tay đau nhức, cảm giác toàn thân rã rời.
Số lượng bệnh nhân vốn cũng không có bao nhiêu, nhưng sau khi bệnh nhân khỏi bệnh, cảm thấy tay nghề cô tốt lại kháo nhau, cứ vậy một truyền mười, mười truyền trăm nên có rất nhiều người nghe danh mà tới đây.
Vì vậy buổi chiều có rất nhiều bệnh nhân tới khám.
Mà An Đào Đào cũng rất vui khi có thể giúp đỡ được các bệnh nhân. truyện tiên hiệp hay
“Còn không phải do tay nghề của cậu tốt à.” Chu Mễ cũng muốn tê liệt vì kiệt sức: "Đừng nói là cậu, tôi chỉ đi bốc thuốc thôi mà cũng mệt gần chết đây này.”
An Đào Đào liếc nhìn cô ấy, cười nói: "Vậy coi như vận động, giảm béo đi."
Chu Mễ đi lên vỗ vai cô, phát hiện cô lại đảo cái gì đó, đen thùi như thuốc cao vậy: "An Đào Đào, cậu đang đảo cái gì vậy, sao đen thế?"
“Cao trị đau nhức xương khớp.” An Đào Đào đóng gói thuốc cao lại, nói: “Tôi phát hiện gần đây má Trần có vẻ đau xương thấp khớp, đúng lúc ở đây có thuốc, tôi làm cho bà ấy một ít.”
Chu Mễ nghe xong, có chút không hiểu: "Má Trần đó là ai?"
An Đào Đào cởi áo blouse trắng và khẩu trang ra, nói: "Là người giúp việc ở biệt thự của Cửu Gia, mặc dù bà ấy rất nghiêm túc nhưng rất tốt với tôi."
Chu Mễ hiểu ý gật đầu:"Tôi hiểu rồi. À đúng rồi, dì tôi cũng bị thấp khớp đau xương, có thể cho tôi ít thuốc cao này không?"
"Được chứ." An Đào Đào hào phóng gật đầu, chia cho cô ấy một nửa.
Người già ấy mà, ai mà chẳng bị phong thấp đau nhức xương khớp, lúc tái phát sẽ cực kỳ khó chịu, nếu thuốc cao có thể giúp họ giảm bớt đau nhức thì tốt biết mấy.
Sau khi ở trong bệnh viện cả ngày, trên người An Đào Đào đính đầy mùi nước sát khuẩn.
Khi cô ngồi vào chiếc Rolls-Royce, Hoàng. Sâm ngửi thấy mùi đó ngay, không khó ngửi cũng không dễ ngửi, anh ta nhướng mày, nói đùa: "Bác sĩ An của chúng ta ra rồi."
An Đào Đào biết anh ta đang trêu mình nên chỉ liếc nhìn anh một cái, không nói gì. Hoàng Sâm ném điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra ngoài cửa sổ, giọng hờn dỗi: "Chị đâu, dạo này tôi bị đau lưng, chị khám cho tôi xem có bệnh gì không với."
Lúc này An Đào Đào mới nhìn anh ta, phát hiện sắc mặt của anh ta đúng là có hơi tệ, uể oải giống như bị yêu tỉnh hút cạn sinh lực vậ
Cô nhướng mày, thoáng chốc đã có ý tưởng: '' Đưa tay ra đây"
Hoàng Sâm ngoan ngoãn đưa tay ra, và khí bàn tay nhỏ bé của An Đào Đào chạm vào mạch máu của anh ta, cơ thể anh ta đột nhiên run lên, bàn tay nhỏ bé của chị đâu anh ta mềm mại thật đấy.
Nhưng nếu để Cửu Gia biết, chẳng phải móng. vuốt của anh ta sẽ bị chặt mất à?
Hoàng Sâm nuốt nước miếng, cả người run. lên: "Chị dâu, tôi không mắc bệnh gì nặng, chứ?"
" Run cái gì mà run? Chắc chắn không phải bệnh nặng rồi." An Đào Đào trợn mắt nhìn anh ta, đôi mắt to tràn đầy vẻ châm chọc: "Chỉ là thận hư do quá chơi bời quá trớn mà thôi, không thì để tôi kê cho anh ít thuốc bổ thận nhé?"
Hoàng Sâm nghe thấy vậy liền ngây ra.
Anh ta chơi bời quá trớn? Lại còn thận hư?
Mình vô dụng thế cơ à?
"Không phải chứ chị dâu, tôi bị thế thật à?” Hoàng Sâm liếm môi nhất thời có chút ngượng ngùng.
An Đào Đào trừng mắt nhìn anh ta, trong lòng thầm mắng anh ta là trai đu: "Đương nhiên rồi, tôi lừa anh làm gì? Tôi nghĩ sau này anh nên kiểm chế bản thân chút, kẻo lớn tuổi rồi lại hối hận."
Sắc mặt Hoàng Sâm đen sì, sống lưng cứng đờ.
Nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn gật đầu:" Tôi biết rồi chị dâu."
An Đào Đào nhanh chóng viết đơn thuốc ném choanh ta, bảo: "Đây là đơn thuốc, anh tự đi bốc thuốc đi, uống một tháng, chắc là có thể bổ lại."
"Ồ." Hoàng Sâm siết chặt đơn thuốc, sắc mặt rất khó coi, thế mà anh ta lại bị thận hư, thật đáng. sợ...
Trở lại biệt thự, An Đào Đào thấy má Trần đang dọn đẹp trong phòng khách, liền cười đi tới: "Má Trần, gần đây tôi thấy bà có vẻ bị đau nhức xương khớp, đây là thuốc cao tôi chuẩn bị cho bà, lúc nào bệnh tái phát bà có thể bôi cho đỡ đau."
Má Trần vui mừng nhận lấy: "Mợ chủ, cái này là cô mua cho tôi ư?"
"Tôi tự nấu đấy, thuốc bên trong đều là các chữa đau xương khớp, rất dịu, bà cứ yên tâm mà dùng"An Đào Đào cong môi, trong mắt đều là ý cười ôn hòa, khiến lòng người ta thoải mái.
Không ngờ cô lại tự tay nấu, má Trần rất bất ngờ: "'Mợ chủ giỏi thật đấy."
An Đào Đào sờ mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng. đỏ: "Cũng bình thường, không phải giỏi lắm đâu. Má Trần, bà cứ dùng thử trước đi, nếu hiệu quả tốt thì bảo tôi, tôi lại làm thêm cho bà."
Má Trần nhận lấy túi thuốc, cười rộ lên, không ngờ cô lại chu đáo như vậy, còn kê đơn thuốc đau nhức xương khớp cho mình nữa.
Cửu Gia lấy được cô vợ nhỏ này là đúng người rồi, cô không chỉ xinh đẹp mà còn tỉnh thông y thuật, quan trọng hơn là rất có tâm!
An Đào Đào lại vô tình lấy được không ít hảo.
cảm của má Trần, cô đeo một chiếc túi vải nhỏ trên vai, "cộp cộp" đi lên lầu.
Lúc đi ngang qua phòng Lục Sóc, cô liếc mắt nhìn bên trong, tối om mà lạnh lẽo, nhìn qua là biết anh vẫn chưa về.
Có lẽ tối nay anh sẽ ở lại công ty, anh đúng là một người nghiện công việc.
An Đào Đào nhún vai, xoay người trở về phòng, tẩy sạch mùi nước sát khuẩn trên người, sau đó chui vào ổ chăn, khi cô đang nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên cảm nhận được trong phòng có hơi lạnh.
Cô kéo chăn quấn mình thật kín, nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh, giống như có một cơn gió lạnh ở đâu đó không ngừng ùa vào, khiến cô co rúm người lại, tới khi chịu không nổi nữa, cô đành mở mắt ra.
Trong lúc mơ màng, dường như cô nhìn thấy một người đang đứng ở đầu giường.
Bóng người bị ánh trăng kéo dài ra, trông vô cùng kỳ quái, An Đào Đào giật mình tỉnh giấc ngay lập tức.