Vừa dứt lời, cô cảm thấy bả vai mình nặng nề, sau đồ lại là hơi thở nóng rực phả lên trên cổ cô khiến cô ngứa ngáy, cô nghiêng người nhìn thấy Lục Sóc đang gác đầu lên bả vai cô.
Thật nặng, cũng thật mập mờ!
“Đúng, muốn làm một dự án khu nghỉ dưỡng thiên nhiên!" Lục Sóc hé mở đôi môi mỏng, lúc này, hai tay anh chậm rãi đi xuống, giữ chặt lấy eo cô.
An Đào Đào lập tức trở nên căng thẳng, nhưng, khóe môi vẫn cố nở nụ cười, giọng nói lại càng trong trẻo ngọt ngào: "Dự án Khu nghỉ dưỡng, thiên nhiên rất có tiềm năng, Cửu Gia định bao. giờ khởi công?"
Nghe xong, khí thế trên người Lục Sóc thay đổi hoàn toàn, chút dịu đàng ấm áp vừa rồi đột nhiên biến mất, thay vào đó sự lạnh lẽo bằng giá, anh đột nhiên tản ra sự hung ác, giống như Đại ma vương dưới vực sâu khiến người người sợ hãi.
Sống lưng An Đào Đào cứng đờ, chẳng hiểu vì sao anh lại thay đổi.
Cô chỉ hỏi thêm một câu mà thôi, sao bầu không khí lại thay đổi đột ngột thế này?
Chẳng lẽ dự án Khu nghỉ dưỡng thiên nhiên là điều không nên nhắc đến?
An Đào Đào nuốt một ngụm nước bọt, chuẩn bị 200% tỉnh thần để nịnh nọt anh: "Cửu Gia, vừa rồi tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, anh không muốn trả lời thì thôi, chúng ta đi ăn cơm đi được không, đồ ăn nguội hết rồi."
Giọng nói của cô ngọt ngào địu dàng, lọt vào trong tai Lục Sóc thì giống như một viên kẹo sữa. Đại Bạch Thỏ đang tan chảy, có thể khiến trái tìm người khác trở nên ngọt ngào ngay lập tức.
Anh cau mày, không tỏa ra hơi thở hung ác, cũng không còn đáng sợ như thế nữa.
An Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, không đám nói lung tung gì thêm.
Khi đã ăn gần xong, đột nhiên có người gõ cửa phòng làm việc, Lục Sóc nói một tiếng "vào đi" thì cửa nhanh chóng được mở ra, người đi vào chính là anh Đàm đang cầm tài liệu trong tay.
Gần đây anh Đàm không ở trong biệt thự, hôm nay bỗng nhiên gặp lại, An Đào Đào nhận ra vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, sắc mặt nghiêm trọng, dường như đã gặp phải chuyện lớn gì đó.
"Cửu Gia." Anh Đàm để tài liệu lên bàn, sau đó đứng sang một bên chờ anh ra lệnh.
Anh ta không khoa trương giống như Hoàng Sâm, tính cách điềm tĩnh, khuôn mặt không cảm xúc, có hơi đáng sợ, nhưng so với Lục Sóc thì còn lâu mới đáng sợ bằng.
"Nói." Lục Sóc không dở tập tài liệu ra mà cân nhắc một tiếng.
Anh Đàm nhìn xung quanh một lượt, hơi bất ngờ khi thấy An Đào Đào đang ở đây. Anh ta biết Cửu Gia rất quan tâm cô, nhưng để cô tới phòng làm việc lại là một chuyện khác, xem ra sự quan tâm Cửu Gia đành cho cô đã vượt quá mức tưởng tượng.
Anh Đàm thu hồi tầm mắt, muốn nói lại thôi.
"Cửu Gia, vậy tôi ra ngoài trước nhé?" An Đào. Đào biết mình ngồi ở đây sẽ hơi lúng túng, cô đỏ mặt đứng lên chỉ muốn nhanh nhanh ra ngoài.
Lục Sóc híp mắt, đôi mắt âm u nhìn cô chằm. chằm, giọng nói không cho phép thương lượng: "Ngồi đấy."
An Đào Đào ngẩn người, thân hình nhỏ bé co rúc lại nghe lời anh ngồi xuống.
Lúc này Lục Sóc mới hài lòng, khóe môi đang mím chặt hơi cong lên, anh đưa mắt liếc anh Đàm, ý bảo nói nhanh lên.
Cảm nhận được sự lạnh lùng trong đôi mắt của anh, anh Đàm cũng không đám chần chừ nữa, nói thẳng: "Cửu Gia, dự án Khu nghỉ dưỡng thiên nhiên của chúng ta có thể sẽ gặp khó khăn, mặc dù mảnh đất kia nằm ở khu vực nông thôn, nhưng người sở hữu mảnh đất đó có thân phật anh ta không bán, chúng ta cũng không dễ ra tay."
Bàn tay đang gõ trên bàn của Lục Sóc đừng lại, chân mày nhíu chặt.
Thật đúng là không dễ làm.
"Không còn cách nào khác sao?" Lục Sóc híp mắt, khuôn mặt trắng nhợt quá mức kia lộ ra một tỉa khát máu.
Sống lưng anh Đàm cứng ngắc, toát cả mồ hôi lạnh, anh ta vội vàng ổn định lại cảm xúc của mình: "Người đó cực kỳ cố chấp, nói mảnh đất đó là của tổ tiên bọn họ để lại, anh ta muốn lưu giữ lại thứ đã gắn liền với tổ tiên, cho nên không chịu bán."
Lục Sóc nắm chặt góc bàn, đôi mắt lạnh giá, giống như một thanh kiếm sắc bén khát máu được tuốt ra khỏi vỏ.
An Đào Đào đang ngồi trên ghế sofa cũng bị anh đọa sợ, cô xoa xoa cánh tay nhỏ bé của mình, lạnh đến mức run lẩy bẩy, cô dám khẳng định nếu như người kia không phải là người có thân phận đặc biệt, Lục Sóc chắc chắn đã ra tay độc ác, anh là một Đại ma vương khát máu đáng sợ như vậy kia mà.
Chẳng trách khi cô hỏi dự án khu nghỉ dưỡng thiên nhiên, Lục Sóc lại tức giận như vậy, thì ra là vẫn chưa lấy được mảnh đất đó.
An Đào Đào ôm chặt lấy mình, cố gắng hạ cảm giác tồn tại của bản thân thấp nhất có thể.
Anh Đàm cũng bị đọa cho sợ gần chết, anh ta vội vàng lấy ra một tập tài liệu điều tra được rồi nói: "Nhưng Cửu Gia, tôi đã điều tra anh ta, một. tháng sau có một buổi bán đấu giá, người đó cũng sẽ tham gia, hình như anh ta rất hứng thú với miếng ngọc bội trong buổi bán đấu giá, chúng ta có thể ra tay từ chỗ đó."
Lục Sóc ngước mắt lên, vẫn là ánh mắt tàn bạo khát máu: "Vậy thì giao cho cậu xử lý, còn về thư mời..."
Anh đang nói thì chợt dừng lại, quay đầu nhìn liếc qua An Đào Đào: "Lấy hai thư mời về đây."
Một thư mời chỉ có thể làm vé qua cửa cho người sở hữu, không thể mang theo người nhà.
Nếu như lấy hai tấm, Cửu Gia muốn đưa An Đào Đào đi cùng ư?
Anh Đàm lại cảm thấy kinh ngạc, nơi quan trọng như thế mà Cửu Gia cũng muốn đưa phụ nữ theo, nhưng có vẻ cũng không đọa người bằng. việc lên Weibo thừa nhận mình đã kết hôn.
Anh Đàm nhìn An Đào Đào với ánh mắt tràn đầy cảm xúc đan xen.
'"???" An Đào Đào đối diện với ánh mắt của anh ta, mà chẳng hiểu gì cả.
Hai thư mời thôi mà, có gì không đúng à?
Đến khi anh Đàm ra ngoài, cả căn phòng làm việc chỉ còn lại An Đào Đào và Lục Sóc, bầu không khí yên lặng này khiến cô rất khó chịu.
"Cửu Gia, tối nay anh về biệt thự không?" An Đào Đào thuận miệng hỏi một câu, cũng không. trông chờ anh có thể trở về.
Không về là tốt nhất.
Cả khu biệt thự sẽ do cô thống trị, chỉ cần. tránh được camera giám sát thì muốn làm gì cũng được, quá tuyệt vời!
An Đào Đào vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không nhận ra Lục Sóc đã cầm cái áo khoác treo trên mắc áo, cho đến khi nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông, cô mới trở về thực tại.
"Về thôi." Lúc Sóc nắm chặt tay cô, cùng cô tay trong tay ra khỏi phòng làm việc.
Mãi đến khi ra khỏi phòng làm việc, An Đào Đào vẫn còn cảm thấy mơ hồ.
Đã bảo là công việc bận rộn sẽ ngủ lại công ty cơ mà? Kịch bản hôm nay không đúng lắm thì phải?
An Đào Đào đần mặt, lại nhìn tay anh đang. nắm lấy tay mình dắt đị, trái tim tràn đầy cảm xúc phức tạp, cô cắn răng, kìm nén những lời muốn nói xuống đáy lòng, không đám nói ra.
Khi hai người đắt tay nhau đi ra khỏi thang máy chuyên dụng, nhân viên làm việc ở tầng một. khiếp sợ không thôi, bọn họ hoàn toàn không ngờ Lục Cửu Gia lại lãng mạn như vậy.
Tay trong tay đó!
Lục Cửu Gia tàn bạo khát máu mà lại biết nắm tay phụ nữ!
Mà cô gái đó chẳng phải ai khác, chính là bà chủ của bọn họ, cho dù nhìn bà chủ còn rất trẻ tuổi, cũng thật nhỏ nhắn xinh xắn, đứng cùng Lục Cửu Gia lại giống như một con thỏ đáng thương bị rơi vào trong hang sói, nhưng cũng rất đẹp. đôi.
Một đôi trai tài gái sắc khiến người ta không, thể rời mắt.
Bỗng nhiên An Đào Đào cảm thấy, ánh mắt của những nhân viên đó như sói như hổ, vô cùng nồng nhiệt, cô nuốt nước bọt, co rúc thân hình nhỏ bé của mình lại, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.