Nếu không làm gì cả mà có thể nhận được thêm hơn bốn ngàn tệ thì quá tuyệt vời.
'Hơn nữa, cô gái lúc trước đưa tiền cho bọn họ quá nhu nhược yếu đuối, cho dù bọn họ cầm tiền mà không làm việc, cô ta cũng không đám làm gì, còn cô gái trước mặt này, ánh mắt lại quá hung dữ.
Giống như chỉ cần không đồng ý với yêu cầu của cô thì sẽ xong đời.
Đám côn đồ cân nhắc một chút, vẫn cảm thấy lấy tiền rời đi sẽ tốt hơn.
Chúng tôi lựa chọn lấy tiển, cô nói cho gấp đôi, có thật hay không?"
An Đào đào nhếch môi, nở nụ cười vô hại: “ Đương nhiên là thật rồi, tôi lửa mấy người làm gì?"
“Chúng tôi lấy được hơn hai ngàn, cô cho chúng tôi hơn bốn ngàn là được." Bọn côn đồ nuốt nước miếng, có nhiều tiền như vậy bọn họ có thể ăn mấy bữa ngon.
An Đào Đào còn đang nắm cây kim, híp mắt nói: “Vậy các người có thể nói cho tôi biết cô ta cho các người hơn hai ngàn để các người làm gì không?”
Sắp lấy được tiền, bọn côn đồ vui vẻ trong. lòng, không chút kiêng đè nói: “Cô ta muốn chúng tôi đánh gãy tay cô, để cho cô đau mấy ngày mà nhớ cho kỹ.”
Ánh mắt An Đào Đào đầy sợ hãi.
Một khi tay bị gãy sẽ không thể châm cứu nữa...
Đôi mắt An Đào Đào loáng lên một cái, vẫn rất bình tĩnh: “Còn có gì khác không?”
Bọn côn đồ nhìn nhau, hơi sửng sốt một chút. rồi mở miệng nói: “Cũng không còn gì nữa cả, cô ta bảo chúng tôi làm cô gãy xương, chúng ta nghe thấy chuyện này quá đơn giản nên đồng ý.”
Ai mà biết còn có thể kiếm thêm hơn bốn ngàn, đúng là miếng bánh từ trên trời rớt xuống.
"Người cho các anh tiền là một cô gái xinh đẹp phải không?" An Đào Đào mở túi vải nhỏ ra, lấy ra một xấp tiền màu đỏ.
Nhóm côn đồ lấy được tiền thì mặt mày hớn hở, cũng vui vẻ hoà nhã với An Đào Đào hơn: “Cái cô kia quả thực rất đẹp, nhưng không đẹp bằng cô."
An Đào Đào nhếch môi cười: “Vậy tôi có thể đi chưa?”
"Đi đi, đi đi." Bọn côn đồ đếm tiền, vui vẻ xua tay: “Cô nhóc này, sau này cô muốn đánh người gì đó, nhớ tìm chúng tôi nhé.”
Cô nhóc này ra tay thật hào phóng, nếu như có thể hợp tác lâu đài thì quá tốt!
An Đào Đào không nói gì, nhưng lại cười rất tự nhiên, cô quay đầu đi rất nhanh.
Đến khi đi tới dưới lầu nhà Tạ San cô mới thở phào nhẹ nhõm, lại cẩn thận nhìn thoáng qua phía sau, thấy đám côn đồ không đi theo, cô bèn hoàn toàn thả lỏng.
Cũng may khí thế của cô không thua, trong, túi cũng mang theo đủ tiền, bằng không hơn mười tên côn đổ, còn ở trong điểm mù trong khu chung cư nữa, cứng đối cứng tuyệt đối sẽ chết.
Cho dù có hô to cứu mạng, những hộ gia đình kia nhìn thấy hơn mười tên hung thần ác sát sẽ bất chấp tính mạng đến cứu sao?
Bọn họ nhất định sẽ trốn ở trong nhà, làm bộ. như không phát hiện, tay cô có thể sẽ bị gãy, nói không chừng còn có thể bị hủy hoại dung nhan gì đó nữa.
Có thể sử dụng một số tiền nhỏ để giải quyết, còn không làm mình bị thương, như vậy là tốt nhất.
An Đào Đào đang định lên lầu thì nhìn thấy Tạ San dẫn theo Hoàng Doanh vội vàng chạy xuống, đến khi nhìn thấy An Đào Đào, trong mắt Tạ San sáng lên.
"Bác sĩ An!" Tạ San lập tức chạy tới, nói: "Em nhắn tin cho chị bảo sắp tới mà chị đợi suốt hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy em đến, chị có chút lo lắng nên định xuống tìm em.”
An Đào Đào xua tay, giọng nói mềm mại: “ Không sao, trên đường đi em gặp chút chuyện."
"Doanh Doanh cũng nói với chị như vậy, bảo. chị đừng xuống sớm, chờ một chút nữa." Tạ San nhìn về phía Hoàng Doanh.
Hoàng Doanh giật giật khóe miệng, cười gượng gạo, nhất là khi nhìn thấy An Đào Đào vẫn còn nguyên vẹn, nụ cười của cô ta càng cứng ngắc. hơn: “Nhưng mà bác sĩAn thực sự đến rất muộn, trên đường có xảy ra chuyện gì không?”
Cô ta thuận miệng hỏi, nhưng ánh sáng trong mắt lại cứ chập chờn, hình như đang dò xét cái gì đó.
An Đào Đào nhìn cô ta một cái, tựa như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: "Có chuyện gì đâu, trên đường hơi kẹt xe một chút cho nên đến trễ, chị cảm thấy tôi sẽ gặp phải chuyện gì ư?”
Hoàng Doanh lập tức lắc đầu nói:"Không có gì, không có gì.”
An Đào Đào nắm lấy cổ tay Tạ San, cười rất ngọt ngào: “Chị Tạ San, chúng ta mau lên lầu châm cứu đi, hôm nay là ngày cuối cùng, châm. cứu xong là cũng gần ổn rồi.”
Hoàng Doanh nghe thấy giọng nói của cô, tức giận vặn vẹo hai tay, trên mặt lại không biểu lộ ra bất cứ điều gì.
Lên lầu, An Đào Đào châm cứu cho Tạ San.
Hoàng Doanh nhìn thủ pháp vừa mạch lạc vừa thành thạo của cô, sắc mặt lại thay đổi, trong lòng cực kỳ không thoải mái
Đến khi An Đào Đào châm cứu xong, cô ta liền tiến lên nói: "Châm cứu ba lần thật sự có thể khiến cho San San khôi phục lại bộ dạng ban đầu sao?”
An Đào Đào nhìn vào đôi mắt có chút nóng nảy của cô ta, cười càng thêm vui vẻ, còn rất tự tin: “Đương nhiên là thật, cô không thấy mụn trên mặt chị Tạ San đã không còn đỏ và sưng nữa sao? Hơn nữa, cũng không có dấu vết nổi lên trên đa, chứng tỏ đã bị ức chế, sắp khỏi hoàn toàn
Hoàng Doanh nhìn thoáng qua, ánh mắt càng thêm phức tạp.
Quả thật, mặt Tạ San đã không còn đáng sợ như trước, đã có thể nhìn ra bộ dạng vốn có của khuôn mặt kia, rất đẹp, rất thanh thoát, khí chất tốt hơn mình rất nhiều!
"Chị không vui thay cho chị Tạ San sao?" An Đào Đào chớp chớp đôi mắt linh động, thuận miệng hỏi một câu câu.
Hoàng Doanh hoàn hồn, vui vẻ nói: "Tất nhiên là tôi vui rồi, San San bạn thân nhất của tôi."
An Đào Đào thẩm cười lạnh, thì ra còn là bạn "tốt nhất" nữa đấy.
Trong lòng Hoàng Doanh thật sự không thoải mái, cô ta tìm một cái cớ rồi về nhà.
'Trong căn hộ chỉ còn lại An Đào Đào và Tạ San.
An Đào Đào nhìn Tạ San một cái, muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Người ta thật lòng coi Hoàng Doanh là bạn tốt, nếu cô nói ra, chắc chắn người ta sẽ không tin, đến lúc đó rút đây động rừng sẽ không tốt.
Về phần Hoàng Doanh, cô đã dùng lời nói kích thích cô ta một chút, nếu cô ta đầu độc thì nhất. định sẽ rất nóng nảy, mưu kế phía mấy tên côn đồ không dùng được, chắc chắn còn có thủ đoạn khác, đến lúc đó, chỉ cần bắt được thóp của cô ta là được.
Sau khi nghĩ thông suốt, An Đào Đào cao hứng viết ra một phương thuốc: “Cứ theo phương. thuốc này, mỗi ngày uống hai lần, dùng hai tháng là có thể hoàn toàn khoẻ lại.”
'Tạ San nhận lấy thuốc, cẩn thận như cầm một vật quý: “Chị tuyệt đối sẽ uống thuốc đầy đủ.”
An Đào Đào nhìn cô ấy một cái, nói: "Cũng không còn chuyện gì nữa, trong nhà em còn có chút chuyện, em về trước nhé.”
"Tạ San đưa An Đào Đào đến cửa khu chung cư.
"Tạ San, vậy một tuần sau em sẽ đến kiểm tra lại cho chị." Tròng mắt An Đào Đào xoay chuyển, trong mắt toàn là mấy mưu kế nhỏ, giống như một con hồ ly nhỏ khôn khéo.
'Tạ San cao hứng gật đầu.
An Đào Đào xoay người rời đi, cô không về biệt thự mà ghé sang ngân hàng một chuyến.
Lần trước đến sân golf, Lục Sóc cho cô một tấm thẻ, cô muốn đi xem bên trong có bao nhiêu tiền.
Cô đi tới trước máy ATM, nhét thẻ vào rồi nhập mật khẩu, đợi đến khi con số nhảy ra, cho dù đã chuẩn bị tốt, cô vẫn bị kinh hãi.
Năm trăm ngàn tệ!
Chẳn năm trăm ngàn tệ!!!
Xoa mạnh vào cổ chân Thẩm Hoạ Hoạ, cuối cùng còn có thể nhận được năm trăm ngàn tệ tiền thuốc men, việc mua bán này không lỗ.
Hơn nữa, với loại vết thương như Thẩm Hoạ Hoạ, tùy tiện uống một viên thuốc chống viêm là được rồi, đâu cần xoa mạnh như vậy?