Tô Cửu Cửu mở to mắt, đập vào mi mắt chính là một bức trần nhà trắng như tuyết, tình huống này đã xuất hiện vô số lần cho nên cô không hề hoảng sợ chút nào, cô là một người xuyên không, xuyên qua để thay đổi vận mệnh của những nữ phụ vị diện trung bang, hỏi cô vì sao lại làm một người xuyên không, bởi vì có một buổi sáng khi tỉnh dậy trong đầu cô xuất hiện một tiếng gọi của hệ thống nói cho cô biết, có vài nữ phụ trong tiểu thuyết thực sự quá ngốc quá thảm, chỉ cầng cô nguyện ý xuyên qua các mốc thời gian giúp những nữ phụ bi thảm kia thay đổi vận mệnh sống cuộc sống mỹ mãn là cô có thể nhận được một khoản tiền lớn, động lòng, tiền đó, trong cuộc sống hiện thực cô chính là một kẻ lười biếng vừa không muốn làm việc lại không có tiền, đây chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, nghĩ cũng không nghĩ cô lập tức đồng ý ngay,
"Ký chủ, chuẩn bị một chút đi, ta bắt đầu truyền cho cô nội dung câu chuyện."
Tô Cửu Cửu nằm ở trên giường nhắm mắt lại bắt đầu tiếp nhận nội dung câu chuyện.
Nữ phụ của thế giới này tên là Tô Cửu Cửu, cha là trùm bất động sản, mẹ là một nhà thiết kế thời trang, còn có một ca ca thương yêu cô, theo lý mà nói thì cuộc đời của nguyên chủ này chắc chắn là vô cùng hạnh phúc mới đúng.
Nhưng cô ấy thích nam chính thanh mai trúc mã, mà nam chính thì chỉ có tìm cảm anh em với cô, sau khi biết nam chính thích nữ chính, nguyên chủ liền đi tìm nữ chính gây phiền phức, vừa hay nữ chính lại là một người gia cảnh bần hàn nhưng rất tích cực phấn đấu, sau này chính là nữ chính lại là cháu gái của hào môn Lâm gia đã mất tích nhiều năm, sau khi nhận lại nữ chính Lâm gia đương nhiên biết nguyên chủ trước kia đã khi dễ nữ chính nên đã ức hiếp lại gấp bội, cuối cùng nhà của nguyên chủ bị làm cho phá sản, Lâm gia chèn ép khiến cho anh trai của nguyên chủ không tìm được công việc.
Cho nên lần này nhiệm vụ của cô chính là rời xa nam nữ chính, cho người nhà có được một cuộc sống hoàn mỹ.
Đây lại là câu chuyện cẩu huyết gì đây, hệ thống ngươi không thể sớm đem ta đổi tới sao, vì sao lại là nguyên chủ sau khi ức hiếp nữ chính thì mới đổi chứ.
A!!!
"Ký chủ, đó là bởi vì nguyên chủ ức hiếp nữ chính, sau đó nam chính nhìn thấy tức giận đẩy nguyên chủ xuống bể mơi, nguyên chủ ợ rồi thì ký chủ cô mới có cơ hội đến chứ."
CHo nên hôm qua ta mới cảnh cáo nữ chính một phen lại cho người ta một cái tát, vậy làm sao đây, ta phải đi xin lỗi, bằng không đến lúc đó Lâm gia nhận lại nữ chính tìm ta gây phiền phức, vậy thì không phải là chết lềnh bềnh sao.
- A Bảo, con tỉnh rồi sao?
Đang lúc Tô cửu Cửu còn im lặng hỏi trời xanh thì một thiếu phụ xinh đẹp đẩy cửa đi vào.
- Mẹ? - Tô Cửu Cửu nhận ra mẹ của nguyên chủ, ôi, không, phải là mẹ của cô chứ, suy cho cùng nguyên chủ đã đi rồi, cô thay người ta hoàn thành nguyện vọng thì cần phải tận tâm tận lực làm tròn trách nhiệm, mẹ của nguyên chủ cũng chính là mẹ của cô.
- A Bảo, con có thấy khó chịu ở đâu không, con dọa chết mẹ rồi. - Tô Mỹ Linh nói được vài câu lại khóc.
- Mẹ, mẹ, con không sao, mẹ xem con tốt rồi. - Tô Cửu Cửu nói xong liền chứng minh mình không sao còn hoạt động gân cốt cho bà xem, cô không muốn nhìn nhất đó là người khác khóc cũng không biết dỗ dành.
- Con dọa sợ mẹ rồi, không việc gì sao lại rơi xuống bể bơi chứ, may là Bác Thần đi ngang qua cứu con lên, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng nữa.
Hóa ra hôm đó là sinh nhật sáu mươi tuổi của ông nội nam chính, cả nhà nguyên chủ đương nhiên cũng được mời đến tham gia, nguyên chủ nhìn thấy nam chính đưa nữa chính đến còn quan tâm chăm sóc thì càng tức giận, thừa cơ hội lúc nam chính và những người khác nói chuyện, nguyên chủ gọi nữ chính đến một nơi không có ai mắng nữ chính một trận, còn đánh nữ chính một cái, lúc này vừa hay nam chính đi đến tìm nữ chính, nhìn thấy nguyên chủ đánh nữ chính, tức giận đẩy nguyên chủ sang bên cạnh, ai biết được nguyên chủ lại rơi xuống hồ, nhìn thấy nguyên chủ ở dưới hồ vùng vẫy kêu cứu, cho rằng nguyên chủ giả vờ nên cũng không cứu nguyên chủ, còn quan tâm thương thế của nữ chính, cho đến khi nhìn thấy thể lực của nguyên chủ mất đi dần chìm xuống, mới cảm thấy không đúng liền nhảy xuống cứu người, có điều cũng muộn rồi.
- Mẹ, chính là Bác Thần đẩy con xuống. - Tô Cửu Cửu nói cho bà biết chính là không muốn bọn họ cho rằng nam chính cứu cô sau đó lại đi cảm ơn người ta.
- Cái gì?
Đột nhiên một giọng nói vang lên, Tô Cửu Cửu bị dọa giật nảy mình.
Nhìn qua hóa ra là anh trai và cha của nguyên chủ không biết đã đi vào từ khi nào.
- Anh, ba, sao hai người lại đến?
- Hóa ra là tên khốn Bác Thần đó đẩy em, anh đã nói hắn không phải là thứ tốt gì mà bảo em không được thích hắn em lại không chịu nghe. - Tô Hàn tức giận nói, không nói cái gì là khống chế em, chính là người đàn ông Tô Cửu Cửu thích đấn gần Tô Cửu Cửu thì hắn cũng cảm thấy không phải là thứ tốt.
- Anh đây phải giết chết hắn. - Tô Hàn nói liền bày ra dáng vẻ muốn đánh nhau.
- Anh, anh có thể bình tĩnh một chút không. - Tô Cửu Cửu gọi anh ta lại.
- Bác Thần đẩy con xuống sao? - Tô Quyền cũng lạnh mặt hỏi.
- Là con đánh cô gái anh ta yêu một cái, anh ta tức giận không cẩn thận đẩy con xuống.- Tô Cửu Cửu không nhanh không chậm nói.
- Cũng là con sai ai bảo con đánh người anh ta thích trước, bây giờ cũng hòa nhau rồi, mọi người không ai được vì chuyện này mà đi tìm người ta, tim của con cũng bị tổn thương rồi, không muốn nghe bất kỳ thứ gì liên quan đến tên anh ta nữa, nói đến anh ta là con tức giận khó chịu muốn khóc. - Tô Cửu Cửu nói còn lau khóe mắt không có nước mắt.
- Được được được, chúng ta không tìm hắn, không khóc không khóc. - Tô Mỹ Linh nhìn thấy con gái khó chịu lập tức an ủi.
Trong một quán cà phê...
- Bảo, cậu thật sự không thích Bác Thần à?
Lăng Tư Tuyết nhìn Tô Cửu Cửu trước mặt đầy hoài nghi.
- Cô đây là ánh mắt gì? Hoài nghi ta sao?
- Làm ơn đi mình thật sự nghĩ thông rồi, không thích anh ta nữa, mình là ai chứ, mình chính là đại tiểu thư của Tô gia đó, người theo đuổi mình xếp hàng dài từ đây đến Pháp, mình làm gì phải đi thích một người không thích mình chứ. - Khụ khụ, lời này tuy rằng có chút hơi khoa trương, thế nhưng Tô Cửu Cửu vẫn nói rất tự tin, nhìn nàng cao 1m65.. tuy rằng có thấp một chút, thế nhưng muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, nhìn khuôn mặt trái xoan này, ách... tuy rằng có như đứa trẻ mập mạp một chút, thế nhưng nhìn đáng yêu đó có phải hay không, nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn này, giống như một tiểu tiên nữ đáng yêu.
- Ai ôi! Tiểu bảo bối của tôi ơi, ai đụng ai còn chưa biết đó. - Tô Cửu Cửu nói xong vẫn còn tự luyến.
- Ách... - Lăng Tư Tuyết cạn lời.
- Cậu có thể nghĩ được như vậy là tốt, sớm đã nói với cậu là đừng có treo cổ trên một thân cây mà.
- Mỹ nam trên đời này không người này thì đổi người khác, cóc ba chân thì khó kiếm, nam nhân mở miệng cũng không dễ tìm, có phải không. - Lăng Tư Tuyết nói xong nhìn Tô Cửu Cửu không có phải ứng lại đang ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa, đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt cô.
- Này, nhìn cái gì vậy?
- Hả? Ừm, vừa rồi tới nhìn thấy một anh chàng rồi. - Tô Cửu Cửu giật mình bừng tỉnh.
- Bảo, cậu không phát sốt đấy chứ, đàn ông không phải là khắp nơi đều có sao? Đáng để cậu nhìn đến phát ngốc như vậy sao?
- Không phải, cậu thì hiểu gì chứ, đàn ông bình thường tớ có thể nhìn trúng sao? Đó chắc chắn là tuyệt thế mỹ nam đó. - Tô Cửu Cửu nói.
- Đâu? Đâu? - Lăng Tư Tuyết nói xong cũng quay sang nhìn.
- Ai ya, đi rồi, đi rồi. - Tô Cửu Cửu nói xong liền ngẩn ngơ nhìn tách cà phê trong tay, suy nghĩ, người đàn ông vừa rồi thật đẹp trai.
...
- Chậc chậc chậc.. - Tô Hàn nhìn Tô Cửu Cửu ngồi phịch xuống ghế sô pha thật sự là bất đắc dĩ.
Lại đi một vòng quanh ghế sô pha chắn tầm nhìn của cô.
Tô Cửu Cửu cạn lời.
- Anh, anh làm gì đó, anh chắn em xem ti vi rồi. - Phim này thật buồn cười, xem đến đoạn gây cười thì Tô Hàn liền chắn tầm nhìn của cô.
- Tiểu Cửu, em thật sự từ bỏ Bác Thần rồi? - Tô Hàn cẩn thận nhìn Tô Cửu Cửu.
Lại nữa rồi.
- Dạ dạ, cũng nói rồi mà, không thích anh ta nữa. - Tô Cửu Cửu gạt Tô Hàn ra, vừa ăn khoai tây vừa xem phim.
Tô Hàn cũng không tin, nhìn cô cả ngày chỉ ăn rồi xem phim, xem mệt rồi thì chơi điện thoại, chơi chán thì ngủ, cũng không biết đi chơi cùng bạn bè, người khác hẹn cô cũng không chịu ra ngoài, chính là dáng vẻ tổn thương vì tình.
Trước kia Tô Cửu Cửu ở nhà đâu có ngẩn ngơ như vậy, ngày nào không phải là ra ngoài đến mười một giờ đêm mới về, hoặc là đến khi trong nhà khóa cổng rồi mới về.
- Tiểu Cửu, nếu khó chịu thì cứ khóc đi, có anh ở đây rồi, bờ vai của anh mãi mãi để cho em dựa. - Tô Hàn nhìn Tô Cửu Cửu vẻ mặt đau lòng, nhìn em gái ngoan của anh cũng bị tên họ Bác đó làm thành thế này rồi.
- Mẹ. - Nhưng cô không nói rõ được chỉ có thể gọi mẹ, Tô Cửu Cửu nghĩ.
- Đứa trẻ này lại nghịch ngợm rồi, Tiểu Mộ con trước tiên ngồi nói chuyện với chú con đi, ta đi gọi bọn chúng tới. - Mẹ Tô nói rồi đi lên lầu.
- Sao vậy, đây là.- Tô mẫu đi tới, Tô Cửu Cửu đứng lên kéo cánh tay của bà.
- Mẹ, anh bắt nạt con.
Tô Hàn đột nhiên có một dự cảm không lành.
"Phách".
Quả nhiên là một giây sau mẹ anh liền cho anh một cái vỗ vào lưng.
- Lớn bằng này rồi còn bắt nạt em gái, mau chỉnh đốn lại rồi xuống lầu gặp anh Mộ của con đi. - Mẹ Tô nói.
- Anh Mộ? Anh Mộ nào? - Tô Cửu Cửu vẻ mặt nghi hoặc.
- Đúng vậy, con có anh hồi nào? - Tô Hàn cũng vẻ mặt nghi hoặc.
- Tiểu Mộ vẫn luôn sống ở nước ngoài với ông nội nó, mấy ngày trước mới trở về, lúc nhỏ các con từng gặp mặt rồi, chắc là quên mất. - Mẹ Tô nói.
"Hệ thống hệ thống, trong tiểu huyết có nhân vật họ Mộ sao?" Ừm, Tô Cửu Cửu cảm thấy không hiểu hỏi.
"Có đấy ký chủ, có điều chỉ nói sơ lược anh ta rất giàu có, có điều giàu cỡ nào thì không biết, dáng vẻ rất đẹp trai, nhưng đẹp trai bao nhiêu thì cũng không biết".
Ặc...
- Được rồi, mau xuống nhìn là biết ngay.
Mẹ Tô nói xong liền kéo tay Tô Cửu Cửu cùng xuống, nghĩ thầm đứa trẻ tiểu Mộ này nhiều năm như vậy không gặp lại trở nên đẹp trai hơn nhiều, so với Bác Thần đó thì còn đẹp hơn nhiều, nói không chừng A Bảo nhìn thấy sẽ di chuyển đối tượng yêu đương cũng không biết chừng.
Được rồi, bà vẫn không tin Tô Cửu Cửu không thích Bác Thần, bà cảm thấy hành vi mấy ngày qua của Tô Cửu Cửu chính là bị Bác Thần đó làm tổn thương quá sâu rồi.
Tô Cửu Cửu nếu như biết mẹ mình cũng nghĩ cô như vậy, thì nôn ra máu mất.